Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 11743
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đã dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng.Một lúc sau, Tiểu Tịnh từ từ mở mắt, nàng ta nhìn Diệp Huyên cười: “Cảm ơn ca”.Diệp Huyên hỏi: “Có thiếu tiền tu luyện không?”Tiểu Tịnh vội gật đầu: “Thiếu ạ”.Diệp Huyên xoè tay, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt Tiểu Tịnh: “Giữ lấy mà dùng!”Tiểu Tịnh chớp mắt: “Ca, sao lần này huynh dễ thương lượng thế?”Diệp Huyên cười: “Đi tu luyện đi”.Tiểu Tịnh gật đầu rồi quay người rời đi, khi quay người, trong mắt nàng ta thoáng qua vẻ phức tạp.Nàng ta đã từng hứa với Diệp Huyên, thư viện không phụ nàng, nàng sẽ không phụ thư viện!Thực ra có thể hiểu là Diệp Huyên không phụ nàng thì nàng sẽ không phụ thư viện!Bây giờ nàng ta có thể dựa vào thư viện để nâng cao chính mình, Diệp Huyên biết rất rõ điều này nhưng hắn không chỉ không đề phòng mà còn giúp đỡ nàng ta đủ kiểu.Đây là tình nghĩa, cũng là món nợ ân tình!Hầy.Tiểu Tịnh bỗng thầm thở dài.Sau khi Tiểu Tịnh đi, Diệp Huyên lại tiếp tục tu luyện.…Đạo Cung.Ngày hôm nay có một người phụ nữ tới Đạo Cung, nàng ta chính là nhóm trưởng của nhóm lính đánh thuê Thần Chủ đã trốn thoát lúc trước.Nhóm trưởng nhóm lính đánh thuê Thần Chủ vừa xuất hiện ở Đạo Cung, Cung chủ Đạo Cung đã bước ra, nàng ta nhìn nhóm trưởng nhóm lính đánh thuê Thần Chủ: “Thu Vị, ngươi vẫn dám xuất hiện à?”Thu Vị khẽ cười: “Lan Cẩn, chúc mừng ngươi cuối cùng cũng có được Vũ Trụ Thư”.Mặt Lan Cẩn không cảm xúc: “Vũ Trụ Thư đã bị Diệp công tử lấy đi, nếu ngươi có hứng thú thì có thể đến thư viện Quan Huyên tìm hắn”.Thu Vị khẽ cười: “Ngươi đang muốn nói rằng ngươi chưa đọc nội dung của Vũ Trụ Thư đấy à?”Lan Cẩn gật đầu: “Đúng là ta chưa đọc”.Thu Vị nhìn Lan Cẩn: “Ngươi cảm thấy người khác có tin lời ngươi nói không?”Lan Cẩn cười nhạt: “Thu Vị, một mình ngươi thì chắc chắn ngươi không dám tới, nếu ta đoán không nhầm, chắc là ngươi đã gia nhập Tiên Thánh Điện rồi đúng không?”
Đã dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng.
Một lúc sau, Tiểu Tịnh từ từ mở mắt, nàng ta nhìn Diệp Huyên cười: “Cảm ơn ca”.
Diệp Huyên hỏi: “Có thiếu tiền tu luyện không?”
Tiểu Tịnh vội gật đầu: “Thiếu ạ”.
Diệp Huyên xoè tay, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt Tiểu Tịnh: “Giữ lấy mà dùng!”
Tiểu Tịnh chớp mắt: “Ca, sao lần này huynh dễ thương lượng thế?”
Diệp Huyên cười: “Đi tu luyện đi”.
Tiểu Tịnh gật đầu rồi quay người rời đi, khi quay người, trong mắt nàng ta thoáng qua vẻ phức tạp.
Nàng ta đã từng hứa với Diệp Huyên, thư viện không phụ nàng, nàng sẽ không phụ thư viện!
Thực ra có thể hiểu là Diệp Huyên không phụ nàng thì nàng sẽ không phụ thư viện!
Bây giờ nàng ta có thể dựa vào thư viện để nâng cao chính mình, Diệp Huyên biết rất rõ điều này nhưng hắn không chỉ không đề phòng mà còn giúp đỡ nàng ta đủ kiểu.
Đây là tình nghĩa, cũng là món nợ ân tình!
Hầy.
Tiểu Tịnh bỗng thầm thở dài.
Sau khi Tiểu Tịnh đi, Diệp Huyên lại tiếp tục tu luyện.
…
Đạo Cung.
Ngày hôm nay có một người phụ nữ tới Đạo Cung, nàng ta chính là nhóm trưởng của nhóm lính đánh thuê Thần Chủ đã trốn thoát lúc trước.
Nhóm trưởng nhóm lính đánh thuê Thần Chủ vừa xuất hiện ở Đạo Cung, Cung chủ Đạo Cung đã bước ra, nàng ta nhìn nhóm trưởng nhóm lính đánh thuê Thần Chủ: “Thu Vị, ngươi vẫn dám xuất hiện à?”
Thu Vị khẽ cười: “Lan Cẩn, chúc mừng ngươi cuối cùng cũng có được Vũ Trụ Thư”.
Mặt Lan Cẩn không cảm xúc: “Vũ Trụ Thư đã bị Diệp công tử lấy đi, nếu ngươi có hứng thú thì có thể đến thư viện Quan Huyên tìm hắn”.
Thu Vị khẽ cười: “Ngươi đang muốn nói rằng ngươi chưa đọc nội dung của Vũ Trụ Thư đấy à?”
Lan Cẩn gật đầu: “Đúng là ta chưa đọc”.
Thu Vị nhìn Lan Cẩn: “Ngươi cảm thấy người khác có tin lời ngươi nói không?”
Lan Cẩn cười nhạt: “Thu Vị, một mình ngươi thì chắc chắn ngươi không dám tới, nếu ta đoán không nhầm, chắc là ngươi đã gia nhập Tiên Thánh Điện rồi đúng không?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đã dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng.Một lúc sau, Tiểu Tịnh từ từ mở mắt, nàng ta nhìn Diệp Huyên cười: “Cảm ơn ca”.Diệp Huyên hỏi: “Có thiếu tiền tu luyện không?”Tiểu Tịnh vội gật đầu: “Thiếu ạ”.Diệp Huyên xoè tay, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt Tiểu Tịnh: “Giữ lấy mà dùng!”Tiểu Tịnh chớp mắt: “Ca, sao lần này huynh dễ thương lượng thế?”Diệp Huyên cười: “Đi tu luyện đi”.Tiểu Tịnh gật đầu rồi quay người rời đi, khi quay người, trong mắt nàng ta thoáng qua vẻ phức tạp.Nàng ta đã từng hứa với Diệp Huyên, thư viện không phụ nàng, nàng sẽ không phụ thư viện!Thực ra có thể hiểu là Diệp Huyên không phụ nàng thì nàng sẽ không phụ thư viện!Bây giờ nàng ta có thể dựa vào thư viện để nâng cao chính mình, Diệp Huyên biết rất rõ điều này nhưng hắn không chỉ không đề phòng mà còn giúp đỡ nàng ta đủ kiểu.Đây là tình nghĩa, cũng là món nợ ân tình!Hầy.Tiểu Tịnh bỗng thầm thở dài.Sau khi Tiểu Tịnh đi, Diệp Huyên lại tiếp tục tu luyện.…Đạo Cung.Ngày hôm nay có một người phụ nữ tới Đạo Cung, nàng ta chính là nhóm trưởng của nhóm lính đánh thuê Thần Chủ đã trốn thoát lúc trước.Nhóm trưởng nhóm lính đánh thuê Thần Chủ vừa xuất hiện ở Đạo Cung, Cung chủ Đạo Cung đã bước ra, nàng ta nhìn nhóm trưởng nhóm lính đánh thuê Thần Chủ: “Thu Vị, ngươi vẫn dám xuất hiện à?”Thu Vị khẽ cười: “Lan Cẩn, chúc mừng ngươi cuối cùng cũng có được Vũ Trụ Thư”.Mặt Lan Cẩn không cảm xúc: “Vũ Trụ Thư đã bị Diệp công tử lấy đi, nếu ngươi có hứng thú thì có thể đến thư viện Quan Huyên tìm hắn”.Thu Vị khẽ cười: “Ngươi đang muốn nói rằng ngươi chưa đọc nội dung của Vũ Trụ Thư đấy à?”Lan Cẩn gật đầu: “Đúng là ta chưa đọc”.Thu Vị nhìn Lan Cẩn: “Ngươi cảm thấy người khác có tin lời ngươi nói không?”Lan Cẩn cười nhạt: “Thu Vị, một mình ngươi thì chắc chắn ngươi không dám tới, nếu ta đoán không nhầm, chắc là ngươi đã gia nhập Tiên Thánh Điện rồi đúng không?”