Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 11746

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Kiếm chủ Nhân Gian!Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn nơi sâu trong tinh không: “Người tiếp theo”.Người tiếp theo!Giọng nói rất bình tĩnh, nhưng từ sâu trong đáy lòng lại ẩn chứa sự khinh thường.Lúc này, thời không trước mặt Diệp Huyên bỗng rung lên, sau đó một người đàn ông trung niên mặc áo đen từ tốn bước ra.Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”.Diệp Huyên bình thản bảo: “Nói nhảm cái gì đấy?”Nói xong hắn xông tới, rút kiếm ra chém.Phập!Một tiếng xé rách đinh tai nhức óc vang vọng khắp không gian.Nơi xa, người đàn ông trung niên tiến lên một bước, giơ tay tung ra một quyền, trên quyền có vô số quyền mang tuôn ra.Cứng đối cứng!Ầm!Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, quyền mang và kiếm mang vỡ vụn, sóng xung kích cường đại đẩy lùi hai người ra xa mấy vạn trượng.Diệp Huyên vừa dừng lại thì một tàn ảnh bỗng bay tới trước mặt hắn.Diệp Huyên hơi híp mắt, giơ tay chém ra một kiếm.Kiếm kỹ Vãng Sinh.Kiếm hạ xuống, kiếm quang như tuyết cũng nổ tung trước mặt Diệp Huyên.Bùm!Người đàn ông trung niên xông tới trước mặt Diệp Huyên bị đẩy bay, sau khi lùi lại mấy vạn trượng, ông ta vừa dừng lại, đang định ra tay lần nữa thì kinh hãi phát hiện, tay phải của mình đang từng chút một biến mất!Nhìn thấy cảnh này, con ngươi ông ta co rụt lại: “Thế này…”Diệp Huyên chẳng có cảm xúc gì: “Khiêng đi, người tiếp theo”.Vẻ mặt người đàn ông trung niên cứng đờ, khi phát hiện cơ thể mình đang dần biến mất từng chút, ông ta kinh hoảng, vội vàng dùng sức mạnh toàn thân để ngăn cản, nhưng không hề có tác dụng.Một lúc sau, ông ta hoàn toàn biến mất trước mặt Diệp Huyên.Bị xoá sổ rồi!Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn nơi sâu trong tinh không: “Tới tiếp đi”.Tới tiếp đi!Âm thanh phóng thẳng lên thương khung.Một lúc sau, một người phụ nữ mặc chiến giáp màu đen đi tới trước mặt Diệp Huyên, trong tay nàng ta cầm một cây trường thương màu bạc.Người phụ nữ mặc áo giáp đen nhìn Diệp Huyên, đang định lên tiếng thì Diệp Huyên trở tay phải, giây tiếp theo, siêu thời không bị hắn gấp lại, tiếp nữa hắn tiến lên trước, chém ra một kiếm.Người phụ nữ mặc áo giáp đen trông rất bình tĩnh, nàng ta đâm cây thương ra.Ầm!

Kiếm chủ Nhân Gian!

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn nơi sâu trong tinh không: “Người tiếp theo”.

Người tiếp theo!

Giọng nói rất bình tĩnh, nhưng từ sâu trong đáy lòng lại ẩn chứa sự khinh thường.

Lúc này, thời không trước mặt Diệp Huyên bỗng rung lên, sau đó một người đàn ông trung niên mặc áo đen từ tốn bước ra.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”.

Diệp Huyên bình thản bảo: “Nói nhảm cái gì đấy?”

Nói xong hắn xông tới, rút kiếm ra chém.

Phập!

Một tiếng xé rách đinh tai nhức óc vang vọng khắp không gian.

Nơi xa, người đàn ông trung niên tiến lên một bước, giơ tay tung ra một quyền, trên quyền có vô số quyền mang tuôn ra.

Cứng đối cứng!

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, quyền mang và kiếm mang vỡ vụn, sóng xung kích cường đại đẩy lùi hai người ra xa mấy vạn trượng.

Diệp Huyên vừa dừng lại thì một tàn ảnh bỗng bay tới trước mặt hắn.

Diệp Huyên hơi híp mắt, giơ tay chém ra một kiếm.

Kiếm kỹ Vãng Sinh.

Kiếm hạ xuống, kiếm quang như tuyết cũng nổ tung trước mặt Diệp Huyên.

Bùm!

Người đàn ông trung niên xông tới trước mặt Diệp Huyên bị đẩy bay, sau khi lùi lại mấy vạn trượng, ông ta vừa dừng lại, đang định ra tay lần nữa thì kinh hãi phát hiện, tay phải của mình đang từng chút một biến mất!

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi ông ta co rụt lại: “Thế này…”

Diệp Huyên chẳng có cảm xúc gì: “Khiêng đi, người tiếp theo”.

Vẻ mặt người đàn ông trung niên cứng đờ, khi phát hiện cơ thể mình đang dần biến mất từng chút, ông ta kinh hoảng, vội vàng dùng sức mạnh toàn thân để ngăn cản, nhưng không hề có tác dụng.

Một lúc sau, ông ta hoàn toàn biến mất trước mặt Diệp Huyên.

Bị xoá sổ rồi!

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn nơi sâu trong tinh không: “Tới tiếp đi”.

Tới tiếp đi!

Âm thanh phóng thẳng lên thương khung.

Một lúc sau, một người phụ nữ mặc chiến giáp màu đen đi tới trước mặt Diệp Huyên, trong tay nàng ta cầm một cây trường thương màu bạc.

Người phụ nữ mặc áo giáp đen nhìn Diệp Huyên, đang định lên tiếng thì Diệp Huyên trở tay phải, giây tiếp theo, siêu thời không bị hắn gấp lại, tiếp nữa hắn tiến lên trước, chém ra một kiếm.

Người phụ nữ mặc áo giáp đen trông rất bình tĩnh, nàng ta đâm cây thương ra.

Ầm!

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Kiếm chủ Nhân Gian!Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn nơi sâu trong tinh không: “Người tiếp theo”.Người tiếp theo!Giọng nói rất bình tĩnh, nhưng từ sâu trong đáy lòng lại ẩn chứa sự khinh thường.Lúc này, thời không trước mặt Diệp Huyên bỗng rung lên, sau đó một người đàn ông trung niên mặc áo đen từ tốn bước ra.Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”.Diệp Huyên bình thản bảo: “Nói nhảm cái gì đấy?”Nói xong hắn xông tới, rút kiếm ra chém.Phập!Một tiếng xé rách đinh tai nhức óc vang vọng khắp không gian.Nơi xa, người đàn ông trung niên tiến lên một bước, giơ tay tung ra một quyền, trên quyền có vô số quyền mang tuôn ra.Cứng đối cứng!Ầm!Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, quyền mang và kiếm mang vỡ vụn, sóng xung kích cường đại đẩy lùi hai người ra xa mấy vạn trượng.Diệp Huyên vừa dừng lại thì một tàn ảnh bỗng bay tới trước mặt hắn.Diệp Huyên hơi híp mắt, giơ tay chém ra một kiếm.Kiếm kỹ Vãng Sinh.Kiếm hạ xuống, kiếm quang như tuyết cũng nổ tung trước mặt Diệp Huyên.Bùm!Người đàn ông trung niên xông tới trước mặt Diệp Huyên bị đẩy bay, sau khi lùi lại mấy vạn trượng, ông ta vừa dừng lại, đang định ra tay lần nữa thì kinh hãi phát hiện, tay phải của mình đang từng chút một biến mất!Nhìn thấy cảnh này, con ngươi ông ta co rụt lại: “Thế này…”Diệp Huyên chẳng có cảm xúc gì: “Khiêng đi, người tiếp theo”.Vẻ mặt người đàn ông trung niên cứng đờ, khi phát hiện cơ thể mình đang dần biến mất từng chút, ông ta kinh hoảng, vội vàng dùng sức mạnh toàn thân để ngăn cản, nhưng không hề có tác dụng.Một lúc sau, ông ta hoàn toàn biến mất trước mặt Diệp Huyên.Bị xoá sổ rồi!Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn nơi sâu trong tinh không: “Tới tiếp đi”.Tới tiếp đi!Âm thanh phóng thẳng lên thương khung.Một lúc sau, một người phụ nữ mặc chiến giáp màu đen đi tới trước mặt Diệp Huyên, trong tay nàng ta cầm một cây trường thương màu bạc.Người phụ nữ mặc áo giáp đen nhìn Diệp Huyên, đang định lên tiếng thì Diệp Huyên trở tay phải, giây tiếp theo, siêu thời không bị hắn gấp lại, tiếp nữa hắn tiến lên trước, chém ra một kiếm.Người phụ nữ mặc áo giáp đen trông rất bình tĩnh, nàng ta đâm cây thương ra.Ầm!

Chương 11746