Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 11771
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lúc này Tiểu Dung nổi đoá: “Dung Chấn! Ông dám!”Người đàn ông trung niên vẫn không đổi sắc: “Còn chờ gì nữa?”Lúc này một tàn ảnh đột nhiên vọt tới chỗ Diệp Huyên với tốc độ cực nhanh.Thực sự định giết mình đây mà!Diệp Huyên híp mắt, giơ tay vung kiếm.Vụt!Tàn ảnh đó vừa vọt tới trước mặt Diệp Huyên đã bị một luồng kiếm quang đâm vào chân mày.Thấy cảnh này, Dung Chấn biến sắc.Mà lúc này, đám cường giả của nhà họ Dung cũng đồng loạt lao tới.Diệp Huyên nhìn Dung Chấn cầm đầu: “Ông làm thật đấy à!”Ngay khi Dung Chấn định lên tiếng thì Diệp Huyên biến mất, con ngươi Dung Chấn bỗng co rụt lại, ông ta vừa định ra tay thì đã bị một thanh kiếm xuyên qua đầu mày.“Ra tay nhân từ chút”.Tiểu Dung ở bên cạnh sợ hãi sắc mặt tái nhợt.Khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp cũng trắng bệch, bà ta vẫn còn đang kinh hãi.Diệp Huyên nhìn Tiểu Dung: “Giết ông ta thì cô sẽ là Thành chủ toà thành này, chỉ cần cô gật đầu, bây giờ ta sẽ giết ông ta ngay”.Thành chủ!Tiểu Dung bỗng hơi do dự.Thấy Tiểu Dung do dự, nét mặt Dung Chấn cứng ngắc.Tiểu Dung cười khổ: “Diệp công tử, ta không thể giết cha được!”Giết cha!Nói thế nghe không hay chút nào!Diệp Huyên cười: “Cô đã nghĩ kỹ chưa? Bây giờ ta xuống tay thì cả Tang Cổ Thành này sẽ là của cô”.Tiểu Dung lắc đầu: “Không được”.Nếu cô ta lựa chọn giết cha thì không chỉ mất đi danh tiếng mà còn mất cả nhân tâm.Chuyện giết cha không thể tuỳ tiện làm được!Nghe Tiểu Dung nói thế, Diệp Huyên nhún vai: “Thôi được rồi”.Nói rồi hắn cất kiếm Thanh Huyên đi.Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên, không nói gì.Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Dung: “Tiểu Dung cô nương, nhớ chuyện cô đã đồng ý với ta đấy”.Tiểu Dung gật đầu: “Đương nhiên”.Diệp Huyên khẽ cười rồi quay người bỏ đi.Bây giờ hắn muốn chọn một nơi tốt lành để xây thư viện, ở ngay Tang Cổ Thành này.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lúc này Tiểu Dung nổi đoá: “Dung Chấn! Ông dám!”Người đàn ông trung niên vẫn không đổi sắc: “Còn chờ gì nữa?”Lúc này một tàn ảnh đột nhiên vọt tới chỗ Diệp Huyên với tốc độ cực nhanh.Thực sự định giết mình đây mà!Diệp Huyên híp mắt, giơ tay vung kiếm.Vụt!Tàn ảnh đó vừa vọt tới trước mặt Diệp Huyên đã bị một luồng kiếm quang đâm vào chân mày.Thấy cảnh này, Dung Chấn biến sắc.Mà lúc này, đám cường giả của nhà họ Dung cũng đồng loạt lao tới.Diệp Huyên nhìn Dung Chấn cầm đầu: “Ông làm thật đấy à!”Ngay khi Dung Chấn định lên tiếng thì Diệp Huyên biến mất, con ngươi Dung Chấn bỗng co rụt lại, ông ta vừa định ra tay thì đã bị một thanh kiếm xuyên qua đầu mày.“Ra tay nhân từ chút”.Tiểu Dung ở bên cạnh sợ hãi sắc mặt tái nhợt.Khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp cũng trắng bệch, bà ta vẫn còn đang kinh hãi.Diệp Huyên nhìn Tiểu Dung: “Giết ông ta thì cô sẽ là Thành chủ toà thành này, chỉ cần cô gật đầu, bây giờ ta sẽ giết ông ta ngay”.Thành chủ!Tiểu Dung bỗng hơi do dự.Thấy Tiểu Dung do dự, nét mặt Dung Chấn cứng ngắc.Tiểu Dung cười khổ: “Diệp công tử, ta không thể giết cha được!”Giết cha!Nói thế nghe không hay chút nào!Diệp Huyên cười: “Cô đã nghĩ kỹ chưa? Bây giờ ta xuống tay thì cả Tang Cổ Thành này sẽ là của cô”.Tiểu Dung lắc đầu: “Không được”.Nếu cô ta lựa chọn giết cha thì không chỉ mất đi danh tiếng mà còn mất cả nhân tâm.Chuyện giết cha không thể tuỳ tiện làm được!Nghe Tiểu Dung nói thế, Diệp Huyên nhún vai: “Thôi được rồi”.Nói rồi hắn cất kiếm Thanh Huyên đi.Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên, không nói gì.Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Dung: “Tiểu Dung cô nương, nhớ chuyện cô đã đồng ý với ta đấy”.Tiểu Dung gật đầu: “Đương nhiên”.Diệp Huyên khẽ cười rồi quay người bỏ đi.Bây giờ hắn muốn chọn một nơi tốt lành để xây thư viện, ở ngay Tang Cổ Thành này.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lúc này Tiểu Dung nổi đoá: “Dung Chấn! Ông dám!”Người đàn ông trung niên vẫn không đổi sắc: “Còn chờ gì nữa?”Lúc này một tàn ảnh đột nhiên vọt tới chỗ Diệp Huyên với tốc độ cực nhanh.Thực sự định giết mình đây mà!Diệp Huyên híp mắt, giơ tay vung kiếm.Vụt!Tàn ảnh đó vừa vọt tới trước mặt Diệp Huyên đã bị một luồng kiếm quang đâm vào chân mày.Thấy cảnh này, Dung Chấn biến sắc.Mà lúc này, đám cường giả của nhà họ Dung cũng đồng loạt lao tới.Diệp Huyên nhìn Dung Chấn cầm đầu: “Ông làm thật đấy à!”Ngay khi Dung Chấn định lên tiếng thì Diệp Huyên biến mất, con ngươi Dung Chấn bỗng co rụt lại, ông ta vừa định ra tay thì đã bị một thanh kiếm xuyên qua đầu mày.“Ra tay nhân từ chút”.Tiểu Dung ở bên cạnh sợ hãi sắc mặt tái nhợt.Khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp cũng trắng bệch, bà ta vẫn còn đang kinh hãi.Diệp Huyên nhìn Tiểu Dung: “Giết ông ta thì cô sẽ là Thành chủ toà thành này, chỉ cần cô gật đầu, bây giờ ta sẽ giết ông ta ngay”.Thành chủ!Tiểu Dung bỗng hơi do dự.Thấy Tiểu Dung do dự, nét mặt Dung Chấn cứng ngắc.Tiểu Dung cười khổ: “Diệp công tử, ta không thể giết cha được!”Giết cha!Nói thế nghe không hay chút nào!Diệp Huyên cười: “Cô đã nghĩ kỹ chưa? Bây giờ ta xuống tay thì cả Tang Cổ Thành này sẽ là của cô”.Tiểu Dung lắc đầu: “Không được”.Nếu cô ta lựa chọn giết cha thì không chỉ mất đi danh tiếng mà còn mất cả nhân tâm.Chuyện giết cha không thể tuỳ tiện làm được!Nghe Tiểu Dung nói thế, Diệp Huyên nhún vai: “Thôi được rồi”.Nói rồi hắn cất kiếm Thanh Huyên đi.Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên, không nói gì.Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Dung: “Tiểu Dung cô nương, nhớ chuyện cô đã đồng ý với ta đấy”.Tiểu Dung gật đầu: “Đương nhiên”.Diệp Huyên khẽ cười rồi quay người bỏ đi.Bây giờ hắn muốn chọn một nơi tốt lành để xây thư viện, ở ngay Tang Cổ Thành này.