Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 11826
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vô Biên lắc đầu: “Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Đạo ấn vĩnh viễn của ngươi là người của Đạo Môn, Đế Quốc Cổ sẽ không bỏ qua cho ngươi, sớm muộn gì các ngươi cũng phải đánh nhau một trận”.Diệp Huyên bỗng mỉm cười, nói: “Vô Biên, hình như không giống với phong cách của ông lắm”.Vô Biên chau mày: “Ý gì?”Diệp Huyên nhìn Vô Biên: “Nếu là trước đây, nhất định ông sẽ không tìm ta mà tự đến thẳng Đế Quốc Cổ, nhưng bây giờ ông lại cứ muốn lôi ta xuống nước, không bình thường”.Vô Biên Chủ im lặng.Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Cổ Vực này là giới hạn của ông?”Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên rồi nói: “Ngươi nghĩ sao?”Diệp Huyên im lặng.Trực giác nói cho hắn biết có lẽ giới hạn của Vô Biên Chủ không nằm ở Cổ vũ trụ này, nếu đối phương đã không sợ Đế Quốc Cổ thì có gì phải lăn tăn đâu?Diệp Huyên thầm cảnh giác.Vô Biên Chủ không có ý tốt gì đâu!Lúc này, trên bầu trời lại xuất hiện một luồng khí tức mạnh.Khí tức lần này mạnh hơn gấp nhiều lần những người áo đen lúc nãy.Đấy là khí tức của cao thủ thật sự.Thiên Đạo ở bên cạnh đã tái mặt: “Là một trong chín đại chiến tướng của Đế Quốc Cổ - Mạch Tướng”.Trên bầu trời, một người đàn ông trung niên mặc áo giá từ từ bước ra, ông ta vừa bước ra thì một luồng sát thế mạnh mẽ liền từ trên trời ập xuống, thời không bốn bề bỗng sôi sục lên, vốn không thể nào chịu đựng nỗi luồng sức mạnh đó.Diệp Huyên nhìn Mạch Tướng, phải nói ông ta thật sự là một cao thủ, đặc biệt là sát thế, chắc chắn đấy là một cao thủ từng chinh chiến nhiều năm.Thiên Đạo nhìn Diệp Huyên và Vô Biên, tim đập thình thịch.Trên bầu trời, Mạch Tướng nhìn về Vô Biên: “Người ngoài kia, ai cho ngươi lá gan dám g iết chết cao thủ của Đế Quốc Cổ ta?”Vô Biên nhìn Mạch Tướng: “Đế Quốc Cổ hết người rồi sao mà để loại như ngươi đến?”Mạch Tướng nghe vậy thì vẻ mặt liền trở nên dữ tợn: “Thật ngông cuồng, mong là xương cốt của ngươi cũng cứng được như miệng ngươi”.Ông ta dứt lời thì bóp mạnh tay, một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng ngưng tụ giữa trời đất.Chính vào lúc đó, Vô Biên đột nhiên biến mất.Ầm.Một rãnh nứt dài vạn trượng bỗng xuất hiện giữa trời đất.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vô Biên lắc đầu: “Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Đạo ấn vĩnh viễn của ngươi là người của Đạo Môn, Đế Quốc Cổ sẽ không bỏ qua cho ngươi, sớm muộn gì các ngươi cũng phải đánh nhau một trận”.
Diệp Huyên bỗng mỉm cười, nói: “Vô Biên, hình như không giống với phong cách của ông lắm”.
Vô Biên chau mày: “Ý gì?”
Diệp Huyên nhìn Vô Biên: “Nếu là trước đây, nhất định ông sẽ không tìm ta mà tự đến thẳng Đế Quốc Cổ, nhưng bây giờ ông lại cứ muốn lôi ta xuống nước, không bình thường”.
Vô Biên Chủ im lặng.
Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Cổ Vực này là giới hạn của ông?”
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên rồi nói: “Ngươi nghĩ sao?”
Diệp Huyên im lặng.
Trực giác nói cho hắn biết có lẽ giới hạn của Vô Biên Chủ không nằm ở Cổ vũ trụ này, nếu đối phương đã không sợ Đế Quốc Cổ thì có gì phải lăn tăn đâu?
Diệp Huyên thầm cảnh giác.
Vô Biên Chủ không có ý tốt gì đâu!
Lúc này, trên bầu trời lại xuất hiện một luồng khí tức mạnh.
Khí tức lần này mạnh hơn gấp nhiều lần những người áo đen lúc nãy.
Đấy là khí tức của cao thủ thật sự.
Thiên Đạo ở bên cạnh đã tái mặt: “Là một trong chín đại chiến tướng của Đế Quốc Cổ - Mạch Tướng”.
Trên bầu trời, một người đàn ông trung niên mặc áo giá từ từ bước ra, ông ta vừa bước ra thì một luồng sát thế mạnh mẽ liền từ trên trời ập xuống, thời không bốn bề bỗng sôi sục lên, vốn không thể nào chịu đựng nỗi luồng sức mạnh đó.
Diệp Huyên nhìn Mạch Tướng, phải nói ông ta thật sự là một cao thủ, đặc biệt là sát thế, chắc chắn đấy là một cao thủ từng chinh chiến nhiều năm.
Thiên Đạo nhìn Diệp Huyên và Vô Biên, tim đập thình thịch.
Trên bầu trời, Mạch Tướng nhìn về Vô Biên: “Người ngoài kia, ai cho ngươi lá gan dám g iết chết cao thủ của Đế Quốc Cổ ta?”
Vô Biên nhìn Mạch Tướng: “Đế Quốc Cổ hết người rồi sao mà để loại như ngươi đến?”
Mạch Tướng nghe vậy thì vẻ mặt liền trở nên dữ tợn: “Thật ngông cuồng, mong là xương cốt của ngươi cũng cứng được như miệng ngươi”.
Ông ta dứt lời thì bóp mạnh tay, một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng ngưng tụ giữa trời đất.
Chính vào lúc đó, Vô Biên đột nhiên biến mất.
Ầm.
Một rãnh nứt dài vạn trượng bỗng xuất hiện giữa trời đất.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vô Biên lắc đầu: “Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Đạo ấn vĩnh viễn của ngươi là người của Đạo Môn, Đế Quốc Cổ sẽ không bỏ qua cho ngươi, sớm muộn gì các ngươi cũng phải đánh nhau một trận”.Diệp Huyên bỗng mỉm cười, nói: “Vô Biên, hình như không giống với phong cách của ông lắm”.Vô Biên chau mày: “Ý gì?”Diệp Huyên nhìn Vô Biên: “Nếu là trước đây, nhất định ông sẽ không tìm ta mà tự đến thẳng Đế Quốc Cổ, nhưng bây giờ ông lại cứ muốn lôi ta xuống nước, không bình thường”.Vô Biên Chủ im lặng.Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Cổ Vực này là giới hạn của ông?”Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên rồi nói: “Ngươi nghĩ sao?”Diệp Huyên im lặng.Trực giác nói cho hắn biết có lẽ giới hạn của Vô Biên Chủ không nằm ở Cổ vũ trụ này, nếu đối phương đã không sợ Đế Quốc Cổ thì có gì phải lăn tăn đâu?Diệp Huyên thầm cảnh giác.Vô Biên Chủ không có ý tốt gì đâu!Lúc này, trên bầu trời lại xuất hiện một luồng khí tức mạnh.Khí tức lần này mạnh hơn gấp nhiều lần những người áo đen lúc nãy.Đấy là khí tức của cao thủ thật sự.Thiên Đạo ở bên cạnh đã tái mặt: “Là một trong chín đại chiến tướng của Đế Quốc Cổ - Mạch Tướng”.Trên bầu trời, một người đàn ông trung niên mặc áo giá từ từ bước ra, ông ta vừa bước ra thì một luồng sát thế mạnh mẽ liền từ trên trời ập xuống, thời không bốn bề bỗng sôi sục lên, vốn không thể nào chịu đựng nỗi luồng sức mạnh đó.Diệp Huyên nhìn Mạch Tướng, phải nói ông ta thật sự là một cao thủ, đặc biệt là sát thế, chắc chắn đấy là một cao thủ từng chinh chiến nhiều năm.Thiên Đạo nhìn Diệp Huyên và Vô Biên, tim đập thình thịch.Trên bầu trời, Mạch Tướng nhìn về Vô Biên: “Người ngoài kia, ai cho ngươi lá gan dám g iết chết cao thủ của Đế Quốc Cổ ta?”Vô Biên nhìn Mạch Tướng: “Đế Quốc Cổ hết người rồi sao mà để loại như ngươi đến?”Mạch Tướng nghe vậy thì vẻ mặt liền trở nên dữ tợn: “Thật ngông cuồng, mong là xương cốt của ngươi cũng cứng được như miệng ngươi”.Ông ta dứt lời thì bóp mạnh tay, một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng ngưng tụ giữa trời đất.Chính vào lúc đó, Vô Biên đột nhiên biến mất.Ầm.Một rãnh nứt dài vạn trượng bỗng xuất hiện giữa trời đất.