Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 11887

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên thoáng chốc cảm thấy rất mệt, lúc này, hắn muốn ngủ thiếp đi, cũng không nghĩ nhiều, hai mắt hắn chầm chậm nhắm lại!Ngủ thiếp đi!Đã bao lâu rồi chưa từng nghỉ ngơi?Không phải nói người tu luyện không cần nghỉ ngơi, mà là một khi bước lên con đường võ đạo này, thì có bao nhiêu người có thể ngủ được chứ?Tranh với người!Tranh với vạn vật!Tranh với đất trời!Đi từ Thanh Thành đến hiện tại, quả thực hắn cũng mệt rồi. Lúc trước, đấu tranh vì muội muội, sau này, đấu tranh vì thư viện, hiện tại, đấu tranh vì bản thân.Đánh đánh giết giết cả một đời.Nghỉ ngơi một chút!Diệp Huyên thật sự cứ như vậy mà thiếp đi!Diệp Thanh Thanh khẽ ôm lấy Diệp Huyên vào lòng, nàng ấy lau từng giọt mồ hôi trên mặt Diệp Huyên, nhìn Diệp Huyên say giấc ngủ thiếp, gương mặt nàng ấy cũng tươi cười.Lúc này, bậc thang đã bỗng trở nên hư ảo, sau đó, một người áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người không xa!Diệp Thanh Thanh khẽ vung tay phải qua giữa trán Diệp Huyên, thoáng chốc, thời không ngay vị trí Diệp Huyên lập tức được ngăn cách!Diệp Thanh Thanh nhìn người áo đen, người áo đen im lặng: “Rốt cuộc các ngươi có đi vào hay không? Nếu không vào, thì ta đóng cửa!”Vừa dứt lời, một thanh kiếm bỗng chĩa ngay giữa trán ông ta!Vẻ mặt người áo đen lập tức cứng đờ, khi thanh kiếm kia bắt đầu xuyên qua da thịt ông ta, người áo đen vội nói: “Ta sai rồi! Ta không đóng cửa nữa! Đợi… Ta đợi…”Diệp Thanh Thanh dời mắt, nhưng không thu kiếm về!Ông lão áo đen đổ mồ hôi thành dòng!Đây là đến để vào cửa sao?Mẹ nó!Đây là đến ức hiếp người khác mà!Bản thân lợi hại như vậy mà đến một kiếm cũng không đỡ được!Ông lão áo đen hoàn toàn sững sờ!Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên trong lòng Diệp Thanh Thanh từ từ mở hai mắt.Diệp Thanh Thanh cười nói: “Tỉnh rồi?”Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta ngủ bao lâu rồi?”Diệp Thanh Thanh lắc đầu: “Không lâu lắm!”Diệp Huyên khẽ cười, sau đó đứng dậy, khi nhìn thấy ông lão áo đen, hắn cũng ngây người.Diệp Thanh Thanh lẳng lặng thu kiếm về, lúc này người áo đen mới thở phào nhẹ nhõm!Diệp Huyên nói: “Các hạ là?”Người áo đen do dự rồi nói: “Ta là người dẫn đường nơi này!”Diệp Huyên nói: “Người dẫn đường thời không Tuế Nguyệt?”

Diệp Huyên thoáng chốc cảm thấy rất mệt, lúc này, hắn muốn ngủ thiếp đi, cũng không nghĩ nhiều, hai mắt hắn chầm chậm nhắm lại!

Ngủ thiếp đi!

Đã bao lâu rồi chưa từng nghỉ ngơi?

Không phải nói người tu luyện không cần nghỉ ngơi, mà là một khi bước lên con đường võ đạo này, thì có bao nhiêu người có thể ngủ được chứ?

Tranh với người!

Tranh với vạn vật!

Tranh với đất trời!

Đi từ Thanh Thành đến hiện tại, quả thực hắn cũng mệt rồi. Lúc trước, đấu tranh vì muội muội, sau này, đấu tranh vì thư viện, hiện tại, đấu tranh vì bản thân.

Đánh đánh giết giết cả một đời.

Nghỉ ngơi một chút!

Diệp Huyên thật sự cứ như vậy mà thiếp đi!

Diệp Thanh Thanh khẽ ôm lấy Diệp Huyên vào lòng, nàng ấy lau từng giọt mồ hôi trên mặt Diệp Huyên, nhìn Diệp Huyên say giấc ngủ thiếp, gương mặt nàng ấy cũng tươi cười.

Lúc này, bậc thang đã bỗng trở nên hư ảo, sau đó, một người áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người không xa!

Diệp Thanh Thanh khẽ vung tay phải qua giữa trán Diệp Huyên, thoáng chốc, thời không ngay vị trí Diệp Huyên lập tức được ngăn cách!

Diệp Thanh Thanh nhìn người áo đen, người áo đen im lặng: “Rốt cuộc các ngươi có đi vào hay không? Nếu không vào, thì ta đóng cửa!”

Vừa dứt lời, một thanh kiếm bỗng chĩa ngay giữa trán ông ta!

Vẻ mặt người áo đen lập tức cứng đờ, khi thanh kiếm kia bắt đầu xuyên qua da thịt ông ta, người áo đen vội nói: “Ta sai rồi! Ta không đóng cửa nữa! Đợi… Ta đợi…”

Diệp Thanh Thanh dời mắt, nhưng không thu kiếm về!

Ông lão áo đen đổ mồ hôi thành dòng!

Đây là đến để vào cửa sao?

Mẹ nó!

Đây là đến ức hiếp người khác mà!

Bản thân lợi hại như vậy mà đến một kiếm cũng không đỡ được!

Ông lão áo đen hoàn toàn sững sờ!

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên trong lòng Diệp Thanh Thanh từ từ mở hai mắt.

Diệp Thanh Thanh cười nói: “Tỉnh rồi?”

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta ngủ bao lâu rồi?”

Diệp Thanh Thanh lắc đầu: “Không lâu lắm!”

Diệp Huyên khẽ cười, sau đó đứng dậy, khi nhìn thấy ông lão áo đen, hắn cũng ngây người.

Diệp Thanh Thanh lẳng lặng thu kiếm về, lúc này người áo đen mới thở phào nhẹ nhõm!

Diệp Huyên nói: “Các hạ là?”

Người áo đen do dự rồi nói: “Ta là người dẫn đường nơi này!”

Diệp Huyên nói: “Người dẫn đường thời không Tuế Nguyệt?”

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên thoáng chốc cảm thấy rất mệt, lúc này, hắn muốn ngủ thiếp đi, cũng không nghĩ nhiều, hai mắt hắn chầm chậm nhắm lại!Ngủ thiếp đi!Đã bao lâu rồi chưa từng nghỉ ngơi?Không phải nói người tu luyện không cần nghỉ ngơi, mà là một khi bước lên con đường võ đạo này, thì có bao nhiêu người có thể ngủ được chứ?Tranh với người!Tranh với vạn vật!Tranh với đất trời!Đi từ Thanh Thành đến hiện tại, quả thực hắn cũng mệt rồi. Lúc trước, đấu tranh vì muội muội, sau này, đấu tranh vì thư viện, hiện tại, đấu tranh vì bản thân.Đánh đánh giết giết cả một đời.Nghỉ ngơi một chút!Diệp Huyên thật sự cứ như vậy mà thiếp đi!Diệp Thanh Thanh khẽ ôm lấy Diệp Huyên vào lòng, nàng ấy lau từng giọt mồ hôi trên mặt Diệp Huyên, nhìn Diệp Huyên say giấc ngủ thiếp, gương mặt nàng ấy cũng tươi cười.Lúc này, bậc thang đã bỗng trở nên hư ảo, sau đó, một người áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người không xa!Diệp Thanh Thanh khẽ vung tay phải qua giữa trán Diệp Huyên, thoáng chốc, thời không ngay vị trí Diệp Huyên lập tức được ngăn cách!Diệp Thanh Thanh nhìn người áo đen, người áo đen im lặng: “Rốt cuộc các ngươi có đi vào hay không? Nếu không vào, thì ta đóng cửa!”Vừa dứt lời, một thanh kiếm bỗng chĩa ngay giữa trán ông ta!Vẻ mặt người áo đen lập tức cứng đờ, khi thanh kiếm kia bắt đầu xuyên qua da thịt ông ta, người áo đen vội nói: “Ta sai rồi! Ta không đóng cửa nữa! Đợi… Ta đợi…”Diệp Thanh Thanh dời mắt, nhưng không thu kiếm về!Ông lão áo đen đổ mồ hôi thành dòng!Đây là đến để vào cửa sao?Mẹ nó!Đây là đến ức hiếp người khác mà!Bản thân lợi hại như vậy mà đến một kiếm cũng không đỡ được!Ông lão áo đen hoàn toàn sững sờ!Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên trong lòng Diệp Thanh Thanh từ từ mở hai mắt.Diệp Thanh Thanh cười nói: “Tỉnh rồi?”Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta ngủ bao lâu rồi?”Diệp Thanh Thanh lắc đầu: “Không lâu lắm!”Diệp Huyên khẽ cười, sau đó đứng dậy, khi nhìn thấy ông lão áo đen, hắn cũng ngây người.Diệp Thanh Thanh lẳng lặng thu kiếm về, lúc này người áo đen mới thở phào nhẹ nhõm!Diệp Huyên nói: “Các hạ là?”Người áo đen do dự rồi nói: “Ta là người dẫn đường nơi này!”Diệp Huyên nói: “Người dẫn đường thời không Tuế Nguyệt?”

Chương 11887