Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 11922
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sắc mặt Diệp Huyên lập tức tối sầm đi.Đen hơn cả đít nồi!Ông lão vẫn còn bàng hoàng chưa dứt: “Ta đã nghe về ngươi từ rất lâu!"Diệp Huyên trầm tư: “Ta nổi tiếng lắm à?"Ông lão cười: “Chẳng lẽ ngươi không biết?"Diệp Huyên lạnh lùng đáp: “Ta không biết tiếng tăm của ta lan xa đến tận đây”.Ông lão mỉm cười: “Vậy ngươi biết chủ nhân bút Đại đạo chứ?"Diệp Huyên gật đầu: “Đương nhiên! Ông ta kể cho các người sao?"Ông lão lắc đầu: “Không, y chưa từng xuất hiện tại đây”.Diệp Huyên không hiểu gì hết: “Vậy...”Ông lão: “Chúng ta nghe người Đạo Môn nói”.Diệp Huyên hỏi ngay: “Ở đây có Đạo Môn?"Ông lão lắc đầu: “Không, nhưng có người của Đạo Môn ngày nào cũng ca ngợi ngươi”.Mặt Diệp Huyên đã đen càng đen hơn.Ông lão chỉ về một người đàn ông trung niên đứng bên phải: “Đấy, tên này chính là người Đạo Môn”.Diệp Huyên nhìn theo, thấy đối phương mặc đạo bào, khẽ mỉm cười nói: “Thì ra là Diệp công tử, thất kính rồi”.Hắn hỏi: “Ông là người Đạo Môn?"Người đàn ông gật đầu: “Tại hạ Lý Thiên, trông coi thời không Luân Hồi”.Diệp Huyên nhíu mày: “Thời không Luân Hồi?"Người đàn ông: “Cũng là thời không của thế giới Quy Khư”.Diệp Huyên ngẩn ra: “Thế giới Quy Khư? Chúng ta trước kia từng gặp nhau rồi?"Lý Thiên mỉm cười: “Quả thật là vậy, nhưng khi ấy ta không xuất hiện”.Diệp Huyên: “Ông cũng đã gặp muội muội ta?"Lý Thiên gật đầu: “Là vị cô nương váy trắng kia...”Ông ta chợt trở nên căng thẳng.Khi Diệp Huyên mới trở về thế giới Quy Khư, không chỉ cô gái ấy mà cả chủ nhân bút Đại đạo cũng xuất hiện!Mà lần ấy, ông ta đã phải hốt hoảng nhường nào!Diệp Huyên liếc xé Lý Thiên: “Chính ông là người bôi nhọ danh tiếng ta ở đây?"Lý Thiên cười khổ: “Diệp thiếu đừng hiểu lầm! Ta không hề bôi nhọ cậu, chỉ là tán gẫu với họ thì nhắc tới vài câu thôi... Ai mà ngờ Diệp thiếu đến đây nhanh vậy..”.Diệp Huyên không biết phải nói gì.Nhắc tới vài câu? Có quỷ mới tin ông!Bên kia, Vô Biên Chủ đã đi đến giữa Sinh Tử Lộ. Lần này, trên đầu ông ta xuất hiện một cụm mây rực rỡ sắc màu, rót từng tia sáng lưu động như nước vào thân thể ông ta.Ông lão đứng bên Diệp Huyên nói trong tiếng thở dài: “Kia chính là Thái Sơ Hạo Nhiên khí trong truyền thuyết!"Thấy hắn nhìn sang, ông ta giải thích: “Chính là Thái Sơ khí cực phẩm, chỉ một luồng nhỏ cũng đủ để thay đổi thể chất người thường thành yêu nghiệt tuyệt thế”.
Sắc mặt Diệp Huyên lập tức tối sầm đi.
Đen hơn cả đít nồi!
Ông lão vẫn còn bàng hoàng chưa dứt: “Ta đã nghe về ngươi từ rất lâu!"
Diệp Huyên trầm tư: “Ta nổi tiếng lắm à?"
Ông lão cười: “Chẳng lẽ ngươi không biết?"
Diệp Huyên lạnh lùng đáp: “Ta không biết tiếng tăm của ta lan xa đến tận đây”.
Ông lão mỉm cười: “Vậy ngươi biết chủ nhân bút Đại đạo chứ?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đương nhiên! Ông ta kể cho các người sao?"
Ông lão lắc đầu: “Không, y chưa từng xuất hiện tại đây”.
Diệp Huyên không hiểu gì hết: “Vậy...”
Ông lão: “Chúng ta nghe người Đạo Môn nói”.
Diệp Huyên hỏi ngay: “Ở đây có Đạo Môn?"
Ông lão lắc đầu: “Không, nhưng có người của Đạo Môn ngày nào cũng ca ngợi ngươi”.
Mặt Diệp Huyên đã đen càng đen hơn.
Ông lão chỉ về một người đàn ông trung niên đứng bên phải: “Đấy, tên này chính là người Đạo Môn”.
Diệp Huyên nhìn theo, thấy đối phương mặc đạo bào, khẽ mỉm cười nói: “Thì ra là Diệp công tử, thất kính rồi”.
Hắn hỏi: “Ông là người Đạo Môn?"
Người đàn ông gật đầu: “Tại hạ Lý Thiên, trông coi thời không Luân Hồi”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Thời không Luân Hồi?"
Người đàn ông: “Cũng là thời không của thế giới Quy Khư”.
Diệp Huyên ngẩn ra: “Thế giới Quy Khư? Chúng ta trước kia từng gặp nhau rồi?"
Lý Thiên mỉm cười: “Quả thật là vậy, nhưng khi ấy ta không xuất hiện”.
Diệp Huyên: “Ông cũng đã gặp muội muội ta?"
Lý Thiên gật đầu: “Là vị cô nương váy trắng kia...”
Ông ta chợt trở nên căng thẳng.
Khi Diệp Huyên mới trở về thế giới Quy Khư, không chỉ cô gái ấy mà cả chủ nhân bút Đại đạo cũng xuất hiện!
Mà lần ấy, ông ta đã phải hốt hoảng nhường nào!
Diệp Huyên liếc xé Lý Thiên: “Chính ông là người bôi nhọ danh tiếng ta ở đây?"
Lý Thiên cười khổ: “Diệp thiếu đừng hiểu lầm! Ta không hề bôi nhọ cậu, chỉ là tán gẫu với họ thì nhắc tới vài câu thôi... Ai mà ngờ Diệp thiếu đến đây nhanh vậy..”.
Diệp Huyên không biết phải nói gì.
Nhắc tới vài câu? Có quỷ mới tin ông!
Bên kia, Vô Biên Chủ đã đi đến giữa Sinh Tử Lộ. Lần này, trên đầu ông ta xuất hiện một cụm mây rực rỡ sắc màu, rót từng tia sáng lưu động như nước vào thân thể ông ta.
Ông lão đứng bên Diệp Huyên nói trong tiếng thở dài: “Kia chính là Thái Sơ Hạo Nhiên khí trong truyền thuyết!"
Thấy hắn nhìn sang, ông ta giải thích: “Chính là Thái Sơ khí cực phẩm, chỉ một luồng nhỏ cũng đủ để thay đổi thể chất người thường thành yêu nghiệt tuyệt thế”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sắc mặt Diệp Huyên lập tức tối sầm đi.Đen hơn cả đít nồi!Ông lão vẫn còn bàng hoàng chưa dứt: “Ta đã nghe về ngươi từ rất lâu!"Diệp Huyên trầm tư: “Ta nổi tiếng lắm à?"Ông lão cười: “Chẳng lẽ ngươi không biết?"Diệp Huyên lạnh lùng đáp: “Ta không biết tiếng tăm của ta lan xa đến tận đây”.Ông lão mỉm cười: “Vậy ngươi biết chủ nhân bút Đại đạo chứ?"Diệp Huyên gật đầu: “Đương nhiên! Ông ta kể cho các người sao?"Ông lão lắc đầu: “Không, y chưa từng xuất hiện tại đây”.Diệp Huyên không hiểu gì hết: “Vậy...”Ông lão: “Chúng ta nghe người Đạo Môn nói”.Diệp Huyên hỏi ngay: “Ở đây có Đạo Môn?"Ông lão lắc đầu: “Không, nhưng có người của Đạo Môn ngày nào cũng ca ngợi ngươi”.Mặt Diệp Huyên đã đen càng đen hơn.Ông lão chỉ về một người đàn ông trung niên đứng bên phải: “Đấy, tên này chính là người Đạo Môn”.Diệp Huyên nhìn theo, thấy đối phương mặc đạo bào, khẽ mỉm cười nói: “Thì ra là Diệp công tử, thất kính rồi”.Hắn hỏi: “Ông là người Đạo Môn?"Người đàn ông gật đầu: “Tại hạ Lý Thiên, trông coi thời không Luân Hồi”.Diệp Huyên nhíu mày: “Thời không Luân Hồi?"Người đàn ông: “Cũng là thời không của thế giới Quy Khư”.Diệp Huyên ngẩn ra: “Thế giới Quy Khư? Chúng ta trước kia từng gặp nhau rồi?"Lý Thiên mỉm cười: “Quả thật là vậy, nhưng khi ấy ta không xuất hiện”.Diệp Huyên: “Ông cũng đã gặp muội muội ta?"Lý Thiên gật đầu: “Là vị cô nương váy trắng kia...”Ông ta chợt trở nên căng thẳng.Khi Diệp Huyên mới trở về thế giới Quy Khư, không chỉ cô gái ấy mà cả chủ nhân bút Đại đạo cũng xuất hiện!Mà lần ấy, ông ta đã phải hốt hoảng nhường nào!Diệp Huyên liếc xé Lý Thiên: “Chính ông là người bôi nhọ danh tiếng ta ở đây?"Lý Thiên cười khổ: “Diệp thiếu đừng hiểu lầm! Ta không hề bôi nhọ cậu, chỉ là tán gẫu với họ thì nhắc tới vài câu thôi... Ai mà ngờ Diệp thiếu đến đây nhanh vậy..”.Diệp Huyên không biết phải nói gì.Nhắc tới vài câu? Có quỷ mới tin ông!Bên kia, Vô Biên Chủ đã đi đến giữa Sinh Tử Lộ. Lần này, trên đầu ông ta xuất hiện một cụm mây rực rỡ sắc màu, rót từng tia sáng lưu động như nước vào thân thể ông ta.Ông lão đứng bên Diệp Huyên nói trong tiếng thở dài: “Kia chính là Thái Sơ Hạo Nhiên khí trong truyền thuyết!"Thấy hắn nhìn sang, ông ta giải thích: “Chính là Thái Sơ khí cực phẩm, chỉ một luồng nhỏ cũng đủ để thay đổi thể chất người thường thành yêu nghiệt tuyệt thế”.