Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 481: Năm năm sau, đến lượt anh theo đuổi em (1)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Chuyện của năm năm trước?Trang Nại Nại sửng sốt, cô cũng biết nếu khúc mắc kia không được tháo ra hoàn toàn thì vết thương sẽ mãi mãi không thể khép lại.Tâm trạng của cô lúc này cô cùng bình tĩnh, cô yên lặng nhìn Tư Chính Đình rồi khẽ gật đầu.Tư Chính Đình chậm rãi nói: “Nguyện vọng của anh lúc đó là thi vào đại học chứ không muốn ra nước ngoài.”Trang Nại Nại sửng sốt, cô ngẩng đầu lên nhìn anh liền nghe được lời giải thích.“Lúc đó anh bị bệnh...”Tư Chính Đình nói đến đây thì hơi ngắc ngứ, trên mặt cũng lộ ra vài phần buồn bã.Sau khi kết thúc kì thi đại học, Tư Chính Đình cùng Đinh Mộng Á xem xét xem rốt cuộc là học đại học trong nước hay là ra nước ngoài. Đinh Mộng Á nói anh không thể vì một cô bé mà để ảnh hưởng đến tương lai của mình, hơn nữa nếu anh thật sự không nỡ thì có thể mang theo Trang Nại Nại cùng ra nước ngoài.Kỳ thực, để cả hai người họ ra nước ngoài là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng Trang Nại Nại còn có mẹ Trang thì sao cô có thể đi với anh đây?Đinh Mộng Á nhìn ra sự thiếu tự tin trong mối tình này của con trai, vậy nên mới nói khích anh: “Nếu con bé thực sự thích con thì sao có thể không muốn ra nước ngoài với con chứ?”Một câu nói khiến Tư Chính Đình kích động.Chuyện ra nước ngoài là chuyện bắt buộc đối với bất cứ người thừa kế nào của Đế Hào. Từ nhỏ anh đã được hưởng thụ cuộc sống ưu việt do Đế Hào mang tới thì đương nhiên anh phải gánh vác phần trách nhiệm này.Vì thế trong một lần nói chuyện với Trang Nại Nại, Tư Chính Đình đã uyển chuyển nhắc tới một chút.Thế nhưng sau đó hai người họ cãi nhau, đó là lần cãi nhau to nhất, có lẽ là vì tại thời điểm đó thì cả hai người họ đều rất mơ hồ đối với tương lai của mình. Cuối cùng kết thúc bằng việc Trang Nại Nại bật khóc cúp máy.Đó là lần đầu tiên cô không để ý tới điện thoại của anh, chuyện này khiến anh có chút nóng ruột nóng gan cho nên mới chạy tới nhà cô. Tính cách cao ngạo của anh khiến anh không thể hạ mình đi nói xin lỗi cô, thế nhưng anh cũng không muốn hai người họ cứ cãi nhau như vậy mãi.Vì thế anh mới đứng chờ ở đầu hẻm, chờ giống như những lần trước khi mà hai người họ cãi nhau xong thì chẳng tới nửa giờ sau cô sẽ chạy tới nói chuyện với anh. Tới khi đó, anh có thể nói cho cô biết rằng, anh đang ở trước của nhà em, thế cũng coi như một niềm vui bất ngờ.Thế nhưng một tiếng trôi qua, Trang Nại Nại không hề gọi lại.Hai giờ trôi qua, vẫn không có…Trời dần xuất hiện những hạt mưa phùn bay lất phất, anh đứng dưới mưa chờ mãi, chờ mãi. Cuối cùng, khi mà Tư Chính Đình không nhịn được nữa phải đi tới gõ cửa nhà Trang Nại Nại, mới phát hiện ra rằng cô không có ở nhà.Tư Chính Đình lúc đó đã cảm giác mình bắt đầu hoa mắt chóng mặt rồi, sau khi về đến nhà thì cứ thế ngã xuống.Người lúc nào cũng khỏe mạnh, một khi đổ bệnh thì sẽ bệnh rất nặng.Tư Chính Đình cũng không mắc bệnh gì nghiêm trọng lắm, chỉ là sốt quá cao dẫn đến viêm phổi, cứ như vậy nằm trong bệnh viện mất mấy ngày.Đinh Mộng Á nhìn bộ dạng anh như vậy thì mềm lòng. Thế nên bà mới gọi cho Trang Nại Nại và bày ra một thử thách, bà muốn xem cô bé đã khiến con trai của bà biến thành bộ dạng như này liệu có đáng giá để con trai bà vì cô bé đó mà thay đổi cuộc đời không.Nếu ở lại học đại học trong nước thì Tư Chính Đình cần phải trở thành sinh viên sáng giá, không có vầng hào quang của tấm bằng nước ngoài thì rất có thể các nguyên lão trong Đế Hào sẽ không phục tùng anh một cách dễ dàng. Chuyện bằng cấp sẽ trở thành mối uy hiếp cả đời này của anh.Lòng thương con lấn át khiến Đinh Mộng Á làm ra chuyện duy nhất khiến bà cảm thấy có lỗi với lương tâm của mình trong cả cuộc đời này, đó chính là thử thách Trang Nại NạiMột lần thử thách, rồi thêm lần thứ hai.Thế nhưng không ngờ rằng, ở lần thứ hai Trang Nại Nại lại nhận tiền.
Chuyện của năm năm trước?
Trang Nại Nại sửng sốt, cô cũng biết nếu khúc mắc kia không được tháo ra hoàn toàn thì vết thương sẽ mãi mãi không thể khép lại.
Tâm trạng của cô lúc này cô cùng bình tĩnh, cô yên lặng nhìn Tư Chính Đình rồi khẽ gật đầu.
Tư Chính Đình chậm rãi nói: “Nguyện vọng của anh lúc đó là thi vào đại học chứ không muốn ra nước ngoài.”
Trang Nại Nại sửng sốt, cô ngẩng đầu lên nhìn anh liền nghe được lời giải thích.
“Lúc đó anh bị bệnh...”
Tư Chính Đình nói đến đây thì hơi ngắc ngứ, trên mặt cũng lộ ra vài phần buồn bã.
Sau khi kết thúc kì thi đại học, Tư Chính Đình cùng Đinh Mộng Á xem xét xem rốt cuộc là học đại học trong nước hay là ra nước ngoài. Đinh Mộng Á nói anh không thể vì một cô bé mà để ảnh hưởng đến tương lai của mình, hơn nữa nếu anh thật sự không nỡ thì có thể mang theo Trang Nại Nại cùng ra nước ngoài.
Kỳ thực, để cả hai người họ ra nước ngoài là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng Trang Nại Nại còn có mẹ Trang thì sao cô có thể đi với anh đây?
Đinh Mộng Á nhìn ra sự thiếu tự tin trong mối tình này của con trai, vậy nên mới nói khích anh: “Nếu con bé thực sự thích con thì sao có thể không muốn ra nước ngoài với con chứ?”
Một câu nói khiến Tư Chính Đình kích động.
Chuyện ra nước ngoài là chuyện bắt buộc đối với bất cứ người thừa kế nào của Đế Hào. Từ nhỏ anh đã được hưởng thụ cuộc sống ưu việt do Đế Hào mang tới thì đương nhiên anh phải gánh vác phần trách nhiệm này.
Vì thế trong một lần nói chuyện với Trang Nại Nại, Tư Chính Đình đã uyển chuyển nhắc tới một chút.
Thế nhưng sau đó hai người họ cãi nhau, đó là lần cãi nhau to nhất, có lẽ là vì tại thời điểm đó thì cả hai người họ đều rất mơ hồ đối với tương lai của mình. Cuối cùng kết thúc bằng việc Trang Nại Nại bật khóc cúp máy.
Đó là lần đầu tiên cô không để ý tới điện thoại của anh, chuyện này khiến anh có chút nóng ruột nóng gan cho nên mới chạy tới nhà cô. Tính cách cao ngạo của anh khiến anh không thể hạ mình đi nói xin lỗi cô, thế nhưng anh cũng không muốn hai người họ cứ cãi nhau như vậy mãi.
Vì thế anh mới đứng chờ ở đầu hẻm, chờ giống như những lần trước khi mà hai người họ cãi nhau xong thì chẳng tới nửa giờ sau cô sẽ chạy tới nói chuyện với anh. Tới khi đó, anh có thể nói cho cô biết rằng, anh đang ở trước của nhà em, thế cũng coi như một niềm vui bất ngờ.
Thế nhưng một tiếng trôi qua, Trang Nại Nại không hề gọi lại.
Hai giờ trôi qua, vẫn không có…
Trời dần xuất hiện những hạt mưa phùn bay lất phất, anh đứng dưới mưa chờ mãi, chờ mãi. Cuối cùng, khi mà Tư Chính Đình không nhịn được nữa phải đi tới gõ cửa nhà Trang Nại Nại, mới phát hiện ra rằng cô không có ở nhà.
Tư Chính Đình lúc đó đã cảm giác mình bắt đầu hoa mắt chóng mặt rồi, sau khi về đến nhà thì cứ thế ngã xuống.
Người lúc nào cũng khỏe mạnh, một khi đổ bệnh thì sẽ bệnh rất nặng.
Tư Chính Đình cũng không mắc bệnh gì nghiêm trọng lắm, chỉ là sốt quá cao dẫn đến viêm phổi, cứ như vậy nằm trong bệnh viện mất mấy ngày.
Đinh Mộng Á nhìn bộ dạng anh như vậy thì mềm lòng. Thế nên bà mới gọi cho Trang Nại Nại và bày ra một thử thách, bà muốn xem cô bé đã khiến con trai của bà biến thành bộ dạng như này liệu có đáng giá để con trai bà vì cô bé đó mà thay đổi cuộc đời không.
Nếu ở lại học đại học trong nước thì Tư Chính Đình cần phải trở thành sinh viên sáng giá, không có vầng hào quang của tấm bằng nước ngoài thì rất có thể các nguyên lão trong Đế Hào sẽ không phục tùng anh một cách dễ dàng. Chuyện bằng cấp sẽ trở thành mối uy hiếp cả đời này của anh.
Lòng thương con lấn át khiến Đinh Mộng Á làm ra chuyện duy nhất khiến bà cảm thấy có lỗi với lương tâm của mình trong cả cuộc đời này, đó chính là thử thách Trang Nại Nại
Một lần thử thách, rồi thêm lần thứ hai.
Thế nhưng không ngờ rằng, ở lần thứ hai Trang Nại Nại lại nhận tiền.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Chuyện của năm năm trước?Trang Nại Nại sửng sốt, cô cũng biết nếu khúc mắc kia không được tháo ra hoàn toàn thì vết thương sẽ mãi mãi không thể khép lại.Tâm trạng của cô lúc này cô cùng bình tĩnh, cô yên lặng nhìn Tư Chính Đình rồi khẽ gật đầu.Tư Chính Đình chậm rãi nói: “Nguyện vọng của anh lúc đó là thi vào đại học chứ không muốn ra nước ngoài.”Trang Nại Nại sửng sốt, cô ngẩng đầu lên nhìn anh liền nghe được lời giải thích.“Lúc đó anh bị bệnh...”Tư Chính Đình nói đến đây thì hơi ngắc ngứ, trên mặt cũng lộ ra vài phần buồn bã.Sau khi kết thúc kì thi đại học, Tư Chính Đình cùng Đinh Mộng Á xem xét xem rốt cuộc là học đại học trong nước hay là ra nước ngoài. Đinh Mộng Á nói anh không thể vì một cô bé mà để ảnh hưởng đến tương lai của mình, hơn nữa nếu anh thật sự không nỡ thì có thể mang theo Trang Nại Nại cùng ra nước ngoài.Kỳ thực, để cả hai người họ ra nước ngoài là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng Trang Nại Nại còn có mẹ Trang thì sao cô có thể đi với anh đây?Đinh Mộng Á nhìn ra sự thiếu tự tin trong mối tình này của con trai, vậy nên mới nói khích anh: “Nếu con bé thực sự thích con thì sao có thể không muốn ra nước ngoài với con chứ?”Một câu nói khiến Tư Chính Đình kích động.Chuyện ra nước ngoài là chuyện bắt buộc đối với bất cứ người thừa kế nào của Đế Hào. Từ nhỏ anh đã được hưởng thụ cuộc sống ưu việt do Đế Hào mang tới thì đương nhiên anh phải gánh vác phần trách nhiệm này.Vì thế trong một lần nói chuyện với Trang Nại Nại, Tư Chính Đình đã uyển chuyển nhắc tới một chút.Thế nhưng sau đó hai người họ cãi nhau, đó là lần cãi nhau to nhất, có lẽ là vì tại thời điểm đó thì cả hai người họ đều rất mơ hồ đối với tương lai của mình. Cuối cùng kết thúc bằng việc Trang Nại Nại bật khóc cúp máy.Đó là lần đầu tiên cô không để ý tới điện thoại của anh, chuyện này khiến anh có chút nóng ruột nóng gan cho nên mới chạy tới nhà cô. Tính cách cao ngạo của anh khiến anh không thể hạ mình đi nói xin lỗi cô, thế nhưng anh cũng không muốn hai người họ cứ cãi nhau như vậy mãi.Vì thế anh mới đứng chờ ở đầu hẻm, chờ giống như những lần trước khi mà hai người họ cãi nhau xong thì chẳng tới nửa giờ sau cô sẽ chạy tới nói chuyện với anh. Tới khi đó, anh có thể nói cho cô biết rằng, anh đang ở trước của nhà em, thế cũng coi như một niềm vui bất ngờ.Thế nhưng một tiếng trôi qua, Trang Nại Nại không hề gọi lại.Hai giờ trôi qua, vẫn không có…Trời dần xuất hiện những hạt mưa phùn bay lất phất, anh đứng dưới mưa chờ mãi, chờ mãi. Cuối cùng, khi mà Tư Chính Đình không nhịn được nữa phải đi tới gõ cửa nhà Trang Nại Nại, mới phát hiện ra rằng cô không có ở nhà.Tư Chính Đình lúc đó đã cảm giác mình bắt đầu hoa mắt chóng mặt rồi, sau khi về đến nhà thì cứ thế ngã xuống.Người lúc nào cũng khỏe mạnh, một khi đổ bệnh thì sẽ bệnh rất nặng.Tư Chính Đình cũng không mắc bệnh gì nghiêm trọng lắm, chỉ là sốt quá cao dẫn đến viêm phổi, cứ như vậy nằm trong bệnh viện mất mấy ngày.Đinh Mộng Á nhìn bộ dạng anh như vậy thì mềm lòng. Thế nên bà mới gọi cho Trang Nại Nại và bày ra một thử thách, bà muốn xem cô bé đã khiến con trai của bà biến thành bộ dạng như này liệu có đáng giá để con trai bà vì cô bé đó mà thay đổi cuộc đời không.Nếu ở lại học đại học trong nước thì Tư Chính Đình cần phải trở thành sinh viên sáng giá, không có vầng hào quang của tấm bằng nước ngoài thì rất có thể các nguyên lão trong Đế Hào sẽ không phục tùng anh một cách dễ dàng. Chuyện bằng cấp sẽ trở thành mối uy hiếp cả đời này của anh.Lòng thương con lấn át khiến Đinh Mộng Á làm ra chuyện duy nhất khiến bà cảm thấy có lỗi với lương tâm của mình trong cả cuộc đời này, đó chính là thử thách Trang Nại NạiMột lần thử thách, rồi thêm lần thứ hai.Thế nhưng không ngờ rằng, ở lần thứ hai Trang Nại Nại lại nhận tiền.