Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 11931

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiểu Bút im lặng một hồi sau mới nói: “Khi vũ trụ hiện nay tuân theo quy tắc của cậu một cách cam tâm tình nguyện, Tín Ngưỡng Chi Lực của cậu sẽ thay đổi về chất, khi ấy Kiếm đạo Nhân Gian mới gọi là viên mãn! Tới lúc ấy, cậu sẽ nhận ra rằng tất cả thời không trước mặt cậu chỉ như tờ giấy, mà một đường kiếm của cậu... sẽ mạnh như muội muội cậu vậy”.Diệp Huyên chợt cười: “Sao huynh lại nói những điều này với ta?"Tiểu Bút không đáp.Diệp Huyên: “Nói đi chứ”.Tiểu Bút: “Vì ta cũng muốn đến thế giới Hư Chân! Ta vốn cho rằng cậu sẽ dựa vào cha và các muội muội để đến đó, nhưng nào ngờ cậu không muốn làm vậy, nên ta chỉ còn cách ký thác hy vọng lên cậu mà thôi”.Diệp Huyên: “Huynh cũng muốn đến thế giới Hư Chân?"Tiểu Bút: “Phải”.Diệp Huyên: “Để làm gì?"Tiểu Bút dè dặt: “Đi tìm chủ nhân”.Diệp Huyên phì cười: “Nhưng ông ta đã bỏ rơi huynh”.Tiểu Bút lặng lẽ một hồi mới nói: “Ta vốn chỉ là một nhánh cây cỏn con, được chủ nhân ban cho sinh mạng, từ đó có linh có trí... Ngài ấy không hề ruồng bỏ ta mà chỉ mong ta có cuộc sống của riêng mình. Nhưng ta... chỉ muốn đi theo ngài ấy mà thôi”.Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.Tiểu Bút tiếp tục: “Ta biết rất nhiều điều về vũ trụ này, sẽ dùng hết sức giúp cậu trở nên mạnh hơn!"Diệp Huyên: “Vậy thì tốt”.Tiểu Bút: “Với lại ta cũng không có yếu như vậy đâu. Từng là nhánh cây của Thái Sơ Thần Tộc, lại được chủ nhân cải tạo, ta cũng đáng gờm lắm đấy”.Diệp Huyên cười: “Đáng gờm là đáng thế nào?"Tiểu Bút: “Hơn hẳn Tiểu Tháp là chắc!"Diệp Huyên: “...”"Ha!"Tiểu Tháp nhổ ra một tiếng cười khẩy: “Mi được chủ nhân mi cải tạo, vậy mi biết ta được ai cải tạo không? Mà thôi, có nói cũng vô dụng, ngon thì nhào vô đây! Để ta xem thứ què quặt như mi lợi hại đến đâu!"Tiểu Bút: “Đánh với mi chỉ tổ vô bổ”.Tiểu Tháp lại cười nhạt.Diệp Huyên lắc đầu mỉm cười: “Tiểu Bút, ta biết Kiếm đạo Nhân Gian là căn cơ của ta, vậy huynh thấy ta nên phát triển nó thế nào? Chỉ tập trung luyện nó thôi?"Tiểu Bút: “Đúng vậy”.Nó thoáng dừng lại một chút: “Thật ra thì phương pháp gấp của cậu không chỉ áp dụng được với thời không đâu”.Diệp Huyên nheo mắt: “Nghĩa là sao?"Tiểu Bút: “Nó còn có thể gấp cả kiếm ý nữa”.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Bút im lặng một hồi sau mới nói: “Khi vũ trụ hiện nay tuân theo quy tắc của cậu một cách cam tâm tình nguyện, Tín Ngưỡng Chi Lực của cậu sẽ thay đổi về chất, khi ấy Kiếm đạo Nhân Gian mới gọi là viên mãn! Tới lúc ấy, cậu sẽ nhận ra rằng tất cả thời không trước mặt cậu chỉ như tờ giấy, mà một đường kiếm của cậu... sẽ mạnh như muội muội cậu vậy”.

Diệp Huyên chợt cười: “Sao huynh lại nói những điều này với ta?"

Tiểu Bút không đáp.

Diệp Huyên: “Nói đi chứ”.

Tiểu Bút: “Vì ta cũng muốn đến thế giới Hư Chân! Ta vốn cho rằng cậu sẽ dựa vào cha và các muội muội để đến đó, nhưng nào ngờ cậu không muốn làm vậy, nên ta chỉ còn cách ký thác hy vọng lên cậu mà thôi”.

Diệp Huyên: “Huynh cũng muốn đến thế giới Hư Chân?"

Tiểu Bút: “Phải”.

Diệp Huyên: “Để làm gì?"

Tiểu Bút dè dặt: “Đi tìm chủ nhân”.

Diệp Huyên phì cười: “Nhưng ông ta đã bỏ rơi huynh”.

Tiểu Bút lặng lẽ một hồi mới nói: “Ta vốn chỉ là một nhánh cây cỏn con, được chủ nhân ban cho sinh mạng, từ đó có linh có trí... Ngài ấy không hề ruồng bỏ ta mà chỉ mong ta có cuộc sống của riêng mình. Nhưng ta... chỉ muốn đi theo ngài ấy mà thôi”.

Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Tiểu Bút tiếp tục: “Ta biết rất nhiều điều về vũ trụ này, sẽ dùng hết sức giúp cậu trở nên mạnh hơn!"

Diệp Huyên: “Vậy thì tốt”.

Tiểu Bút: “Với lại ta cũng không có yếu như vậy đâu. Từng là nhánh cây của Thái Sơ Thần Tộc, lại được chủ nhân cải tạo, ta cũng đáng gờm lắm đấy”.

Diệp Huyên cười: “Đáng gờm là đáng thế nào?"

Tiểu Bút: “Hơn hẳn Tiểu Tháp là chắc!"

Diệp Huyên: “...”

"Ha!"

Tiểu Tháp nhổ ra một tiếng cười khẩy: “Mi được chủ nhân mi cải tạo, vậy mi biết ta được ai cải tạo không? Mà thôi, có nói cũng vô dụng, ngon thì nhào vô đây! Để ta xem thứ què quặt như mi lợi hại đến đâu!"

Tiểu Bút: “Đánh với mi chỉ tổ vô bổ”.

Tiểu Tháp lại cười nhạt.

Diệp Huyên lắc đầu mỉm cười: “Tiểu Bút, ta biết Kiếm đạo Nhân Gian là căn cơ của ta, vậy huynh thấy ta nên phát triển nó thế nào? Chỉ tập trung luyện nó thôi?"

Tiểu Bút: “Đúng vậy”.

Nó thoáng dừng lại một chút: “Thật ra thì phương pháp gấp của cậu không chỉ áp dụng được với thời không đâu”.

Diệp Huyên nheo mắt: “Nghĩa là sao?"

Tiểu Bút: “Nó còn có thể gấp cả kiếm ý nữa”.

Image removed.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiểu Bút im lặng một hồi sau mới nói: “Khi vũ trụ hiện nay tuân theo quy tắc của cậu một cách cam tâm tình nguyện, Tín Ngưỡng Chi Lực của cậu sẽ thay đổi về chất, khi ấy Kiếm đạo Nhân Gian mới gọi là viên mãn! Tới lúc ấy, cậu sẽ nhận ra rằng tất cả thời không trước mặt cậu chỉ như tờ giấy, mà một đường kiếm của cậu... sẽ mạnh như muội muội cậu vậy”.Diệp Huyên chợt cười: “Sao huynh lại nói những điều này với ta?"Tiểu Bút không đáp.Diệp Huyên: “Nói đi chứ”.Tiểu Bút: “Vì ta cũng muốn đến thế giới Hư Chân! Ta vốn cho rằng cậu sẽ dựa vào cha và các muội muội để đến đó, nhưng nào ngờ cậu không muốn làm vậy, nên ta chỉ còn cách ký thác hy vọng lên cậu mà thôi”.Diệp Huyên: “Huynh cũng muốn đến thế giới Hư Chân?"Tiểu Bút: “Phải”.Diệp Huyên: “Để làm gì?"Tiểu Bút dè dặt: “Đi tìm chủ nhân”.Diệp Huyên phì cười: “Nhưng ông ta đã bỏ rơi huynh”.Tiểu Bút lặng lẽ một hồi mới nói: “Ta vốn chỉ là một nhánh cây cỏn con, được chủ nhân ban cho sinh mạng, từ đó có linh có trí... Ngài ấy không hề ruồng bỏ ta mà chỉ mong ta có cuộc sống của riêng mình. Nhưng ta... chỉ muốn đi theo ngài ấy mà thôi”.Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.Tiểu Bút tiếp tục: “Ta biết rất nhiều điều về vũ trụ này, sẽ dùng hết sức giúp cậu trở nên mạnh hơn!"Diệp Huyên: “Vậy thì tốt”.Tiểu Bút: “Với lại ta cũng không có yếu như vậy đâu. Từng là nhánh cây của Thái Sơ Thần Tộc, lại được chủ nhân cải tạo, ta cũng đáng gờm lắm đấy”.Diệp Huyên cười: “Đáng gờm là đáng thế nào?"Tiểu Bút: “Hơn hẳn Tiểu Tháp là chắc!"Diệp Huyên: “...”"Ha!"Tiểu Tháp nhổ ra một tiếng cười khẩy: “Mi được chủ nhân mi cải tạo, vậy mi biết ta được ai cải tạo không? Mà thôi, có nói cũng vô dụng, ngon thì nhào vô đây! Để ta xem thứ què quặt như mi lợi hại đến đâu!"Tiểu Bút: “Đánh với mi chỉ tổ vô bổ”.Tiểu Tháp lại cười nhạt.Diệp Huyên lắc đầu mỉm cười: “Tiểu Bút, ta biết Kiếm đạo Nhân Gian là căn cơ của ta, vậy huynh thấy ta nên phát triển nó thế nào? Chỉ tập trung luyện nó thôi?"Tiểu Bút: “Đúng vậy”.Nó thoáng dừng lại một chút: “Thật ra thì phương pháp gấp của cậu không chỉ áp dụng được với thời không đâu”.Diệp Huyên nheo mắt: “Nghĩa là sao?"Tiểu Bút: “Nó còn có thể gấp cả kiếm ý nữa”.

Chương 11931