Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 510: Có tin tức của mẹ trang! (3)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Lý trí Trang Nại Nại dần dần trở lại, cô đột nhiên nắm lấy cà vạt của anh nói, “Chính Đình, em muốn đến Kentucky, em muốn đi tìm mẹ!”Cảm xúc phức tạp hiện lên trong mắt Tư Chính Đình, nhưng ánh mắt kiên quyết của Trang Nại Nại lại khiến anh không thể nói ra lời từ chối. Trong đầu của anh cũng không ngừng vang lên từng câu chất vấn của cô trước đây.“Tư Chính Đình, rốt cuộc anh coi em là gì?”“Tư Chính Đình, nếu mẹ em có mệnh hệ gì thì em sẽ không tha thứ cho bà ấy!”“...”Giờ phút này, Tư Chính Đình lại lần nữa có cảm giác bọn họ tuy đang ở rất gần nhau nhưng lại như rất xa nhau.“Được rồi!” Mãi lâu sau, Tư Chính Đình mới đưa ra được quyết định.Nói xong, anh bế cô đi nhanh đi ra khỏi khu rừng.Anh biết, bây giờ người không có tư cách giữ cô lại nhất là anh. Nếu đã không thể từ chối, vậy thì phải chuẩn bị mọi thứ cho tốt.Anh ôm cô lên xe, chạy thẳng về biệt thự nhà họ Tư. Trên đường anh nói với cô: “Muốn đến Kentucky cần ít nhất một ngày bay… Có lẽ anh sẽ đi xin đường bay cho máy bay tư nhân.”Vậy thì chỉ cần nửa ngày. Hơn nữa, đi máy bay tư nhân sẽ thoải mái hơn.Tư Chính Đình nói xong, Trang Nại Nại gật đầu, sau đó anh giúp cô tựa đầu lên ghế, “Em nghỉ một lát đi, chúng ta sẽ đi cả đêm nay.”Tuy lòng cô nóng như lửa đốt nhưng hiện giờ cô lại đang mang thai, sức khoẻ có hạn, đành phải nghe lời Tư Chính Đình nằm dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.Về đến nhà họ Tư, quản gia dọn cơm lên, cô cũng chỉ ăn được một chút. Sau đó thì bị Tư Chính Đình buộc lên lầu nghỉ ngơi.Sau khi Trang Nại Nại lên giường, Tư Chính Đình thấy tinh thần cô vẫn bình thường thì lặng lẽ đóng cửa phòng đi ra ngoài gọi điện cho Quý Thần.“Đặt vé đi Kentucky cho tôi và Nại Nại.”Cúp điện thoại, anh tiếp tục gọi cho phía máy bay trực thăng rồi lại gọi cho nhân viên quản lý hàng không xin đường bay. Bây giờ đã tối, phần lớn nhân viên đều đã tan làm. Hơn nữa muốn xin đường bay thì phải xin trước mấy ngày chứ chưa từng xuất hiện tình huống gấp thế này. Có điều, sau mấy cú điện thoại, cuối cùng Tư Chính Đình cũng nhờ được Long Kình Thiên giúp giải quyết chuyện này.Xong xuôi hết tất cả, anh nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ. Có lẽ vì quá mệt hoặc vì đang mang thai nên Trang Nại Nại đã chìm vào giấc ngủ.Qua mấy ngày chăm bẵm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tròn hơn một chút, sắp giống khuôn mặt bụ bẫm của thời cấp 3 rồi.Rõ ràng là một cô gái có dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu, thế nhưng chân mày cô cứ nhíu chặt, kể cả khi đang ngủ cũng không an ổn.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Lý trí Trang Nại Nại dần dần trở lại, cô đột nhiên nắm lấy cà vạt của anh nói, “Chính Đình, em muốn đến Kentucky, em muốn đi tìm mẹ!”Cảm xúc phức tạp hiện lên trong mắt Tư Chính Đình, nhưng ánh mắt kiên quyết của Trang Nại Nại lại khiến anh không thể nói ra lời từ chối. Trong đầu của anh cũng không ngừng vang lên từng câu chất vấn của cô trước đây.“Tư Chính Đình, rốt cuộc anh coi em là gì?”“Tư Chính Đình, nếu mẹ em có mệnh hệ gì thì em sẽ không tha thứ cho bà ấy!”“...”Giờ phút này, Tư Chính Đình lại lần nữa có cảm giác bọn họ tuy đang ở rất gần nhau nhưng lại như rất xa nhau.“Được rồi!” Mãi lâu sau, Tư Chính Đình mới đưa ra được quyết định.Nói xong, anh bế cô đi nhanh đi ra khỏi khu rừng.Anh biết, bây giờ người không có tư cách giữ cô lại nhất là anh. Nếu đã không thể từ chối, vậy thì phải chuẩn bị mọi thứ cho tốt.Anh ôm cô lên xe, chạy thẳng về biệt thự nhà họ Tư. Trên đường anh nói với cô: “Muốn đến Kentucky cần ít nhất một ngày bay… Có lẽ anh sẽ đi xin đường bay cho máy bay tư nhân.”Vậy thì chỉ cần nửa ngày. Hơn nữa, đi máy bay tư nhân sẽ thoải mái hơn.Tư Chính Đình nói xong, Trang Nại Nại gật đầu, sau đó anh giúp cô tựa đầu lên ghế, “Em nghỉ một lát đi, chúng ta sẽ đi cả đêm nay.”Tuy lòng cô nóng như lửa đốt nhưng hiện giờ cô lại đang mang thai, sức khoẻ có hạn, đành phải nghe lời Tư Chính Đình nằm dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.Về đến nhà họ Tư, quản gia dọn cơm lên, cô cũng chỉ ăn được một chút. Sau đó thì bị Tư Chính Đình buộc lên lầu nghỉ ngơi.Sau khi Trang Nại Nại lên giường, Tư Chính Đình thấy tinh thần cô vẫn bình thường thì lặng lẽ đóng cửa phòng đi ra ngoài gọi điện cho Quý Thần.“Đặt vé đi Kentucky cho tôi và Nại Nại.”Cúp điện thoại, anh tiếp tục gọi cho phía máy bay trực thăng rồi lại gọi cho nhân viên quản lý hàng không xin đường bay. Bây giờ đã tối, phần lớn nhân viên đều đã tan làm. Hơn nữa muốn xin đường bay thì phải xin trước mấy ngày chứ chưa từng xuất hiện tình huống gấp thế này. Có điều, sau mấy cú điện thoại, cuối cùng Tư Chính Đình cũng nhờ được Long Kình Thiên giúp giải quyết chuyện này.Xong xuôi hết tất cả, anh nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ. Có lẽ vì quá mệt hoặc vì đang mang thai nên Trang Nại Nại đã chìm vào giấc ngủ.Qua mấy ngày chăm bẵm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tròn hơn một chút, sắp giống khuôn mặt bụ bẫm của thời cấp 3 rồi.Rõ ràng là một cô gái có dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu, thế nhưng chân mày cô cứ nhíu chặt, kể cả khi đang ngủ cũng không an ổn.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Lý trí Trang Nại Nại dần dần trở lại, cô đột nhiên nắm lấy cà vạt của anh nói, “Chính Đình, em muốn đến Kentucky, em muốn đi tìm mẹ!”Cảm xúc phức tạp hiện lên trong mắt Tư Chính Đình, nhưng ánh mắt kiên quyết của Trang Nại Nại lại khiến anh không thể nói ra lời từ chối. Trong đầu của anh cũng không ngừng vang lên từng câu chất vấn của cô trước đây.“Tư Chính Đình, rốt cuộc anh coi em là gì?”“Tư Chính Đình, nếu mẹ em có mệnh hệ gì thì em sẽ không tha thứ cho bà ấy!”“...”Giờ phút này, Tư Chính Đình lại lần nữa có cảm giác bọn họ tuy đang ở rất gần nhau nhưng lại như rất xa nhau.“Được rồi!” Mãi lâu sau, Tư Chính Đình mới đưa ra được quyết định.Nói xong, anh bế cô đi nhanh đi ra khỏi khu rừng.Anh biết, bây giờ người không có tư cách giữ cô lại nhất là anh. Nếu đã không thể từ chối, vậy thì phải chuẩn bị mọi thứ cho tốt.Anh ôm cô lên xe, chạy thẳng về biệt thự nhà họ Tư. Trên đường anh nói với cô: “Muốn đến Kentucky cần ít nhất một ngày bay… Có lẽ anh sẽ đi xin đường bay cho máy bay tư nhân.”Vậy thì chỉ cần nửa ngày. Hơn nữa, đi máy bay tư nhân sẽ thoải mái hơn.Tư Chính Đình nói xong, Trang Nại Nại gật đầu, sau đó anh giúp cô tựa đầu lên ghế, “Em nghỉ một lát đi, chúng ta sẽ đi cả đêm nay.”Tuy lòng cô nóng như lửa đốt nhưng hiện giờ cô lại đang mang thai, sức khoẻ có hạn, đành phải nghe lời Tư Chính Đình nằm dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.Về đến nhà họ Tư, quản gia dọn cơm lên, cô cũng chỉ ăn được một chút. Sau đó thì bị Tư Chính Đình buộc lên lầu nghỉ ngơi.Sau khi Trang Nại Nại lên giường, Tư Chính Đình thấy tinh thần cô vẫn bình thường thì lặng lẽ đóng cửa phòng đi ra ngoài gọi điện cho Quý Thần.“Đặt vé đi Kentucky cho tôi và Nại Nại.”Cúp điện thoại, anh tiếp tục gọi cho phía máy bay trực thăng rồi lại gọi cho nhân viên quản lý hàng không xin đường bay. Bây giờ đã tối, phần lớn nhân viên đều đã tan làm. Hơn nữa muốn xin đường bay thì phải xin trước mấy ngày chứ chưa từng xuất hiện tình huống gấp thế này. Có điều, sau mấy cú điện thoại, cuối cùng Tư Chính Đình cũng nhờ được Long Kình Thiên giúp giải quyết chuyện này.Xong xuôi hết tất cả, anh nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ. Có lẽ vì quá mệt hoặc vì đang mang thai nên Trang Nại Nại đã chìm vào giấc ngủ.Qua mấy ngày chăm bẵm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tròn hơn một chút, sắp giống khuôn mặt bụ bẫm của thời cấp 3 rồi.Rõ ràng là một cô gái có dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu, thế nhưng chân mày cô cứ nhíu chặt, kể cả khi đang ngủ cũng không an ổn.