Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 546: Đây là địa bàn của tôi! (4)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Chính Đình rất ít khi tự ra tay đánh người. Bởi vì thứ nhất, nhân phẩm của anh không cho phép anh làm những chuyện như vậy. Thứ hai, cũng chỉ có rất ít người “đáng” để anh phải tự ra tay.Nhưng lần này anh thật sự bị chọc tức. Nhất là vừa rồi khi ở trong phòng, những lời Thạch Hạo Vũ kề sát tai anh nói, thực sự khiến anh rất tức giận!Hắn ta mà cũng dám mơ tưởng Nại Nại?Anh túm lấy cổ áo của Thạch Hạo Vũ, không cho hắn ta có cơ hội chạy trốn, sau đó liền vung tay tung một cú đấm mạnh vào sống mũi của hắn ta.“Bốp!!!”Thạch Hạo Vũ bị đánh đến xây xẩm mặt mày, phải lui ra sau một bước, lắc lắc đầu mấy cái rồi mới lại nhìn về phía Tư Chính Đình. Tư Chính Đình lại giơ chân lên đạp thẳng về phía bộ phận dùng để duy trì nòi giống của hắn ta.Đều là do cái thứ này gây họa mới khiến hắn ta dám tơ tưởng Nại Nại, cũng không tự soi gương xem mình là ai!Thạch Hạo Vũ bị đạp ngã xuống đất, hai tay ôm chặt đũng quần, đau đến tái mặt, kêu toáng lên.Tiết Dung đứng cạnh thì bị hành động của Tư Chính Đình doạ đến ngây người. Cô ta biết rõ Thạch Hạo Vũ ở bên cô ta là vì ba cô ta có quyền có thế, cũng biết hắn chưa bao giờ hào hoa phong nhã như hắn thể hiện ra ngoài. Nhưng khi thật sự thấy dáng vẻ chật vật và sa sút như vậy, cô ta bỗng nhiên nhận ra tình cảm của mình dành cho hắn cũng có lẫn chút thương hại. Tuy tức giận vì bị hắn phản bội sau lưng và những lời hắn nói, nhưng thời gian theo đuổi hắn ta dài như vậy, Tiết Dung sao lại không có tình cảm với hắn được?“Có ai không? Đánh người! Bớ người ta! Có ai không? Báo cảnh sát đi!”Tiết Dung kêu toáng lên, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.Lớp trưởng đi ra sau đó vội vàng đi đến chắn trước mặt Tư Chính Đình - vẫn đang muốn đánh tiếp, sau đó lại nhìn về phía Thạch Hạo Vũ, “Thạch Hạo Vũ, cậu không sao chứ?”Thạch Hạo Vũ đau đến phát run, nhưng vẫn phải tái mặt lắc đầu tỏ vẻ không sao. Nếu kể ra thì chẳng phải sẽ xấu hổ muốn chết sao?Nhưng… hắn ta không thể cứ thế buông tha cho cái tên trai lơ này được!Vì thế hắn bỗng la oai oái lên, “Báo cảnh sát, báo cảnh sát đi! Ban ngày ban mặt mà đánh người như vậy, có còn luật pháp nữa không? Báo cảnh sát! Nhất định phải báo cảnh sát!”Lớp trưởng lập tức ngồi xổm xuống, vỗ vai hắn ta khuyên bảo, “Đừng nóng đừng nóng, mọi người đều trẻ tuổi dễ nóng tính, nói chuyện không hợp tí liền lao vào đánh nhau là chuyện bình thường. Nể mặt tôi, tôi bảo anh Tư đây xin lỗi cậu, chúng ta cho qua chuyện này được không?” 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Chính Đình rất ít khi tự ra tay đánh người. Bởi vì thứ nhất, nhân phẩm của anh không cho phép anh làm những chuyện như vậy. Thứ hai, cũng chỉ có rất ít người “đáng” để anh phải tự ra tay.Nhưng lần này anh thật sự bị chọc tức. Nhất là vừa rồi khi ở trong phòng, những lời Thạch Hạo Vũ kề sát tai anh nói, thực sự khiến anh rất tức giận!Hắn ta mà cũng dám mơ tưởng Nại Nại?Anh túm lấy cổ áo của Thạch Hạo Vũ, không cho hắn ta có cơ hội chạy trốn, sau đó liền vung tay tung một cú đấm mạnh vào sống mũi của hắn ta.“Bốp!!!”Thạch Hạo Vũ bị đánh đến xây xẩm mặt mày, phải lui ra sau một bước, lắc lắc đầu mấy cái rồi mới lại nhìn về phía Tư Chính Đình. Tư Chính Đình lại giơ chân lên đạp thẳng về phía bộ phận dùng để duy trì nòi giống của hắn ta.Đều là do cái thứ này gây họa mới khiến hắn ta dám tơ tưởng Nại Nại, cũng không tự soi gương xem mình là ai!Thạch Hạo Vũ bị đạp ngã xuống đất, hai tay ôm chặt đũng quần, đau đến tái mặt, kêu toáng lên.Tiết Dung đứng cạnh thì bị hành động của Tư Chính Đình doạ đến ngây người. Cô ta biết rõ Thạch Hạo Vũ ở bên cô ta là vì ba cô ta có quyền có thế, cũng biết hắn chưa bao giờ hào hoa phong nhã như hắn thể hiện ra ngoài. Nhưng khi thật sự thấy dáng vẻ chật vật và sa sút như vậy, cô ta bỗng nhiên nhận ra tình cảm của mình dành cho hắn cũng có lẫn chút thương hại. Tuy tức giận vì bị hắn phản bội sau lưng và những lời hắn nói, nhưng thời gian theo đuổi hắn ta dài như vậy, Tiết Dung sao lại không có tình cảm với hắn được?“Có ai không? Đánh người! Bớ người ta! Có ai không? Báo cảnh sát đi!”Tiết Dung kêu toáng lên, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.Lớp trưởng đi ra sau đó vội vàng đi đến chắn trước mặt Tư Chính Đình - vẫn đang muốn đánh tiếp, sau đó lại nhìn về phía Thạch Hạo Vũ, “Thạch Hạo Vũ, cậu không sao chứ?”Thạch Hạo Vũ đau đến phát run, nhưng vẫn phải tái mặt lắc đầu tỏ vẻ không sao. Nếu kể ra thì chẳng phải sẽ xấu hổ muốn chết sao?Nhưng… hắn ta không thể cứ thế buông tha cho cái tên trai lơ này được!Vì thế hắn bỗng la oai oái lên, “Báo cảnh sát, báo cảnh sát đi! Ban ngày ban mặt mà đánh người như vậy, có còn luật pháp nữa không? Báo cảnh sát! Nhất định phải báo cảnh sát!”Lớp trưởng lập tức ngồi xổm xuống, vỗ vai hắn ta khuyên bảo, “Đừng nóng đừng nóng, mọi người đều trẻ tuổi dễ nóng tính, nói chuyện không hợp tí liền lao vào đánh nhau là chuyện bình thường. Nể mặt tôi, tôi bảo anh Tư đây xin lỗi cậu, chúng ta cho qua chuyện này được không?” 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Chính Đình rất ít khi tự ra tay đánh người. Bởi vì thứ nhất, nhân phẩm của anh không cho phép anh làm những chuyện như vậy. Thứ hai, cũng chỉ có rất ít người “đáng” để anh phải tự ra tay.Nhưng lần này anh thật sự bị chọc tức. Nhất là vừa rồi khi ở trong phòng, những lời Thạch Hạo Vũ kề sát tai anh nói, thực sự khiến anh rất tức giận!Hắn ta mà cũng dám mơ tưởng Nại Nại?Anh túm lấy cổ áo của Thạch Hạo Vũ, không cho hắn ta có cơ hội chạy trốn, sau đó liền vung tay tung một cú đấm mạnh vào sống mũi của hắn ta.“Bốp!!!”Thạch Hạo Vũ bị đánh đến xây xẩm mặt mày, phải lui ra sau một bước, lắc lắc đầu mấy cái rồi mới lại nhìn về phía Tư Chính Đình. Tư Chính Đình lại giơ chân lên đạp thẳng về phía bộ phận dùng để duy trì nòi giống của hắn ta.Đều là do cái thứ này gây họa mới khiến hắn ta dám tơ tưởng Nại Nại, cũng không tự soi gương xem mình là ai!Thạch Hạo Vũ bị đạp ngã xuống đất, hai tay ôm chặt đũng quần, đau đến tái mặt, kêu toáng lên.Tiết Dung đứng cạnh thì bị hành động của Tư Chính Đình doạ đến ngây người. Cô ta biết rõ Thạch Hạo Vũ ở bên cô ta là vì ba cô ta có quyền có thế, cũng biết hắn chưa bao giờ hào hoa phong nhã như hắn thể hiện ra ngoài. Nhưng khi thật sự thấy dáng vẻ chật vật và sa sút như vậy, cô ta bỗng nhiên nhận ra tình cảm của mình dành cho hắn cũng có lẫn chút thương hại. Tuy tức giận vì bị hắn phản bội sau lưng và những lời hắn nói, nhưng thời gian theo đuổi hắn ta dài như vậy, Tiết Dung sao lại không có tình cảm với hắn được?“Có ai không? Đánh người! Bớ người ta! Có ai không? Báo cảnh sát đi!”Tiết Dung kêu toáng lên, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.Lớp trưởng đi ra sau đó vội vàng đi đến chắn trước mặt Tư Chính Đình - vẫn đang muốn đánh tiếp, sau đó lại nhìn về phía Thạch Hạo Vũ, “Thạch Hạo Vũ, cậu không sao chứ?”Thạch Hạo Vũ đau đến phát run, nhưng vẫn phải tái mặt lắc đầu tỏ vẻ không sao. Nếu kể ra thì chẳng phải sẽ xấu hổ muốn chết sao?Nhưng… hắn ta không thể cứ thế buông tha cho cái tên trai lơ này được!Vì thế hắn bỗng la oai oái lên, “Báo cảnh sát, báo cảnh sát đi! Ban ngày ban mặt mà đánh người như vậy, có còn luật pháp nữa không? Báo cảnh sát! Nhất định phải báo cảnh sát!”Lớp trưởng lập tức ngồi xổm xuống, vỗ vai hắn ta khuyên bảo, “Đừng nóng đừng nóng, mọi người đều trẻ tuổi dễ nóng tính, nói chuyện không hợp tí liền lao vào đánh nhau là chuyện bình thường. Nể mặt tôi, tôi bảo anh Tư đây xin lỗi cậu, chúng ta cho qua chuyện này được không?” 

Chương 546: Đây là địa bàn của tôi! (4)