Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 548: Đây là địa bàn của tôi! (6)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Lớp trưởng thấy chuyện ầm ĩ đến mức này thì biết không thể khiến chuyện to hóa nhỏ nên cảm thấy rất nóng ruột. Anh ta bảo vài người đi trấn an Thạch Hạo Vũ rồi đi đến chỗ Trang Nại Nại, hạ giọng nói với cô và Tư Chính Đình: “Nại Nại, cậu xem, đều là bạn học cũ cả. Cái tên Thạch Hạo Vũ này đúng là có hơi đáng ghét, nhưng bố vợ của cậu ta lại là tổng giám đốc chi nhánh Gia Hoa của tập đoàn Đế Hào. Cậu và anh Tư đi xin lỗi cậu ta đi, tôi và các bạn học sẽ nói đỡ cho hai người. Sau đó tôi sẽ nhờ thầy giáo đến hòa giải, chúng ta bỏ qua chuyện này!”“Chuyện hôm nay mọi người đều thấy Thạch Hạo Vũ quả thật có hơi quá đáng. Có điều, Nại Nại à, sống cũng không thể hành động quá cảm tính được. Nếu cậu ta thật sự muốn gây khó dễ cậu thì chúng tôi cũng không tài nào giúp cậu được! Nại Nại, người thông minh không chấp nhặt thiệt thòi trước mắt, sau này đòi lại công bằng là được...”Lớp trưởng nói một tràng khiến Trang Nại Nại cảm thấy dở khóc dở cười, bèn nói: “Lớp trưởng, cậu không cần lo lắng về chuyện này, tôi...”Cô còn chưa nói hết, thầy Triệu Minh ở bên cạnh đã “hừ” lạnh: “Chuyện gì không giải quyết được là lại đòi gọi người lớn, gọi cảnh sát, có mất mặt không cơ chứ!”Tiết Dung liền ngẩng phắt lên, “Thầy Triệu nói vậy cũng quá thiên vị rồi đấy! Chẳng lẽ Hạo Vũ nhà em không dưng bị ăn đòn như thế sao?”Quản lý Vương muốn lên tiếng hòa giải, nhưng Tư Chính Đình lại phóng ánh mắt như dao găm qua khiến ông ta lập tức ngậm miệng.Thạch Hạo Vũ cũng chen mồm nói, “Đúng thế, không thể cho qua như vậy được!”Hắn ta oán hận nhìn về phía Trang Nại Nại và Tư Chính Đình, lúc này chỉ hận không thể xông lên lột da Tư Chính Đình.Tiết Dung lại càng vênh váo, cô ta hất hàm lên chỉ tay vào đám bạn học xung quanh rồi lớn giọng nói với lớp trưởng: “Hạo Vũ nhà tôi đã dốc hết tâm huyết vì lần họp lớp lần này! Mấy người cũng nghe rồi đấy, bữa cơm này hết hơn ba triệu, ba triệu đấy! Hạo Vũ nhà tôi cũng đã bàn bạc xong với chú Vương về chỗ nghỉ tối nay rồi, giảm giá 10% cho phòng thường. Nếu không phải nhờ Hạo Vũ nhà tôi thì có ai đủ tư cách để đến khách sạn cao cấp thế này ở một lần chứ? Bây giờ Hạo Vũ nhà tôi xảy ra chuyện, đám các người còn muốn thiên vị hung thủ? Mấy người có biết xấu hổ không hả!”Cô ta như nói vậy liền khiến tất cả mọi người thấy khó chịu. Lớp trưởng nghiêm mặt lại định đứng ra nói lý, nhưng vừa nghĩ đến ba triệu kia thì lại không nói nên lời. Bất kể thế nào bọn họ cũng đã ăn của vợ chồng nhà họ một bữa cơm ba triệu, đứng dưới mái hiên thì phải cúi đầu, bọn họ còn nói được gì nữa?Vẻ mặt mọi người đều hết sức khó coi, nhưng không ai dám nói gì.Tiết Dung nói xong thấy đám người im lặng, không ai dám đứng ra thì mới nhìn về phía Tư Chính Đình và Trang Nại Nại.Cuối cùng thì mọi người cũng chú ý đến cái bụng hơi nhô lên của Trang Nại Nại. Lúc Trang Nại Nại vừa vào phòng đã cởi áo khoác ra, nhưng vì cô ngồi ở ghế sau nên mọi người đều không nhận ra. Sau đó, mọi người đều bị Tư Chính Đình thu hút sự chú ý nên không ai để ý đến ngoại hình của cô.Lúc này, Trang Nại Nại cứ thế ngồi ở đó, phần bụng hoàn toàn nhô lên rõ ràng, mọi người đồng loạt nhìn về phía cô theo ánh mắt của Tiết Dung. 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Lớp trưởng thấy chuyện ầm ĩ đến mức này thì biết không thể khiến chuyện to hóa nhỏ nên cảm thấy rất nóng ruột. Anh ta bảo vài người đi trấn an Thạch Hạo Vũ rồi đi đến chỗ Trang Nại Nại, hạ giọng nói với cô và Tư Chính Đình: “Nại Nại, cậu xem, đều là bạn học cũ cả. Cái tên Thạch Hạo Vũ này đúng là có hơi đáng ghét, nhưng bố vợ của cậu ta lại là tổng giám đốc chi nhánh Gia Hoa của tập đoàn Đế Hào. Cậu và anh Tư đi xin lỗi cậu ta đi, tôi và các bạn học sẽ nói đỡ cho hai người. Sau đó tôi sẽ nhờ thầy giáo đến hòa giải, chúng ta bỏ qua chuyện này!”“Chuyện hôm nay mọi người đều thấy Thạch Hạo Vũ quả thật có hơi quá đáng. Có điều, Nại Nại à, sống cũng không thể hành động quá cảm tính được. Nếu cậu ta thật sự muốn gây khó dễ cậu thì chúng tôi cũng không tài nào giúp cậu được! Nại Nại, người thông minh không chấp nhặt thiệt thòi trước mắt, sau này đòi lại công bằng là được...”Lớp trưởng nói một tràng khiến Trang Nại Nại cảm thấy dở khóc dở cười, bèn nói: “Lớp trưởng, cậu không cần lo lắng về chuyện này, tôi...”Cô còn chưa nói hết, thầy Triệu Minh ở bên cạnh đã “hừ” lạnh: “Chuyện gì không giải quyết được là lại đòi gọi người lớn, gọi cảnh sát, có mất mặt không cơ chứ!”Tiết Dung liền ngẩng phắt lên, “Thầy Triệu nói vậy cũng quá thiên vị rồi đấy! Chẳng lẽ Hạo Vũ nhà em không dưng bị ăn đòn như thế sao?”Quản lý Vương muốn lên tiếng hòa giải, nhưng Tư Chính Đình lại phóng ánh mắt như dao găm qua khiến ông ta lập tức ngậm miệng.Thạch Hạo Vũ cũng chen mồm nói, “Đúng thế, không thể cho qua như vậy được!”Hắn ta oán hận nhìn về phía Trang Nại Nại và Tư Chính Đình, lúc này chỉ hận không thể xông lên lột da Tư Chính Đình.Tiết Dung lại càng vênh váo, cô ta hất hàm lên chỉ tay vào đám bạn học xung quanh rồi lớn giọng nói với lớp trưởng: “Hạo Vũ nhà tôi đã dốc hết tâm huyết vì lần họp lớp lần này! Mấy người cũng nghe rồi đấy, bữa cơm này hết hơn ba triệu, ba triệu đấy! Hạo Vũ nhà tôi cũng đã bàn bạc xong với chú Vương về chỗ nghỉ tối nay rồi, giảm giá 10% cho phòng thường. Nếu không phải nhờ Hạo Vũ nhà tôi thì có ai đủ tư cách để đến khách sạn cao cấp thế này ở một lần chứ? Bây giờ Hạo Vũ nhà tôi xảy ra chuyện, đám các người còn muốn thiên vị hung thủ? Mấy người có biết xấu hổ không hả!”Cô ta như nói vậy liền khiến tất cả mọi người thấy khó chịu. Lớp trưởng nghiêm mặt lại định đứng ra nói lý, nhưng vừa nghĩ đến ba triệu kia thì lại không nói nên lời. Bất kể thế nào bọn họ cũng đã ăn của vợ chồng nhà họ một bữa cơm ba triệu, đứng dưới mái hiên thì phải cúi đầu, bọn họ còn nói được gì nữa?Vẻ mặt mọi người đều hết sức khó coi, nhưng không ai dám nói gì.Tiết Dung nói xong thấy đám người im lặng, không ai dám đứng ra thì mới nhìn về phía Tư Chính Đình và Trang Nại Nại.Cuối cùng thì mọi người cũng chú ý đến cái bụng hơi nhô lên của Trang Nại Nại. Lúc Trang Nại Nại vừa vào phòng đã cởi áo khoác ra, nhưng vì cô ngồi ở ghế sau nên mọi người đều không nhận ra. Sau đó, mọi người đều bị Tư Chính Đình thu hút sự chú ý nên không ai để ý đến ngoại hình của cô.Lúc này, Trang Nại Nại cứ thế ngồi ở đó, phần bụng hoàn toàn nhô lên rõ ràng, mọi người đồng loạt nhìn về phía cô theo ánh mắt của Tiết Dung. 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Lớp trưởng thấy chuyện ầm ĩ đến mức này thì biết không thể khiến chuyện to hóa nhỏ nên cảm thấy rất nóng ruột. Anh ta bảo vài người đi trấn an Thạch Hạo Vũ rồi đi đến chỗ Trang Nại Nại, hạ giọng nói với cô và Tư Chính Đình: “Nại Nại, cậu xem, đều là bạn học cũ cả. Cái tên Thạch Hạo Vũ này đúng là có hơi đáng ghét, nhưng bố vợ của cậu ta lại là tổng giám đốc chi nhánh Gia Hoa của tập đoàn Đế Hào. Cậu và anh Tư đi xin lỗi cậu ta đi, tôi và các bạn học sẽ nói đỡ cho hai người. Sau đó tôi sẽ nhờ thầy giáo đến hòa giải, chúng ta bỏ qua chuyện này!”“Chuyện hôm nay mọi người đều thấy Thạch Hạo Vũ quả thật có hơi quá đáng. Có điều, Nại Nại à, sống cũng không thể hành động quá cảm tính được. Nếu cậu ta thật sự muốn gây khó dễ cậu thì chúng tôi cũng không tài nào giúp cậu được! Nại Nại, người thông minh không chấp nhặt thiệt thòi trước mắt, sau này đòi lại công bằng là được...”Lớp trưởng nói một tràng khiến Trang Nại Nại cảm thấy dở khóc dở cười, bèn nói: “Lớp trưởng, cậu không cần lo lắng về chuyện này, tôi...”Cô còn chưa nói hết, thầy Triệu Minh ở bên cạnh đã “hừ” lạnh: “Chuyện gì không giải quyết được là lại đòi gọi người lớn, gọi cảnh sát, có mất mặt không cơ chứ!”Tiết Dung liền ngẩng phắt lên, “Thầy Triệu nói vậy cũng quá thiên vị rồi đấy! Chẳng lẽ Hạo Vũ nhà em không dưng bị ăn đòn như thế sao?”Quản lý Vương muốn lên tiếng hòa giải, nhưng Tư Chính Đình lại phóng ánh mắt như dao găm qua khiến ông ta lập tức ngậm miệng.Thạch Hạo Vũ cũng chen mồm nói, “Đúng thế, không thể cho qua như vậy được!”Hắn ta oán hận nhìn về phía Trang Nại Nại và Tư Chính Đình, lúc này chỉ hận không thể xông lên lột da Tư Chính Đình.Tiết Dung lại càng vênh váo, cô ta hất hàm lên chỉ tay vào đám bạn học xung quanh rồi lớn giọng nói với lớp trưởng: “Hạo Vũ nhà tôi đã dốc hết tâm huyết vì lần họp lớp lần này! Mấy người cũng nghe rồi đấy, bữa cơm này hết hơn ba triệu, ba triệu đấy! Hạo Vũ nhà tôi cũng đã bàn bạc xong với chú Vương về chỗ nghỉ tối nay rồi, giảm giá 10% cho phòng thường. Nếu không phải nhờ Hạo Vũ nhà tôi thì có ai đủ tư cách để đến khách sạn cao cấp thế này ở một lần chứ? Bây giờ Hạo Vũ nhà tôi xảy ra chuyện, đám các người còn muốn thiên vị hung thủ? Mấy người có biết xấu hổ không hả!”Cô ta như nói vậy liền khiến tất cả mọi người thấy khó chịu. Lớp trưởng nghiêm mặt lại định đứng ra nói lý, nhưng vừa nghĩ đến ba triệu kia thì lại không nói nên lời. Bất kể thế nào bọn họ cũng đã ăn của vợ chồng nhà họ một bữa cơm ba triệu, đứng dưới mái hiên thì phải cúi đầu, bọn họ còn nói được gì nữa?Vẻ mặt mọi người đều hết sức khó coi, nhưng không ai dám nói gì.Tiết Dung nói xong thấy đám người im lặng, không ai dám đứng ra thì mới nhìn về phía Tư Chính Đình và Trang Nại Nại.Cuối cùng thì mọi người cũng chú ý đến cái bụng hơi nhô lên của Trang Nại Nại. Lúc Trang Nại Nại vừa vào phòng đã cởi áo khoác ra, nhưng vì cô ngồi ở ghế sau nên mọi người đều không nhận ra. Sau đó, mọi người đều bị Tư Chính Đình thu hút sự chú ý nên không ai để ý đến ngoại hình của cô.Lúc này, Trang Nại Nại cứ thế ngồi ở đó, phần bụng hoàn toàn nhô lên rõ ràng, mọi người đồng loạt nhìn về phía cô theo ánh mắt của Tiết Dung. 

Chương 548: Đây là địa bàn của tôi! (6)