Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 11993
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên gật đầu: “Ta phải làm sao để hồi sinh nàng?"Tiểu Bút: “Đưa quan tài ra ngoài đi”.Diệp Huyên vung tay, nấm mồ lập tức tách làm đôi, để một chiếc quan tài xuất hiện.Hắn không dám ở lại lâu, bèn nhanh chóng mang quan tài rời đi.Bên ngoài.Diệp Huyên quan sát nó một hồi rồi mở nắp, sau đó nhìn thấy sắc đẹp tuyệt trần.Cô gái bên trong mặc váy trắng trên người, tóc đen như thác, dung nhan tuyệt thế.Diệp Huyên thì thầm: “Làm sao để hồi sinh nàng?"Tiểu Bút im lặng một hồi rồi la lên: “Có nguy hiểm!"Diệp Huyên nhíu mày: “Là sao?"Tiểu Bút: “Nhìn lên trên đi!"Diệp Huyên làm theo, thấy ở chân trời bỗng xuất hiện một tầng mây đỏ máu, bên trong là huyết lôi cuồn cuộn. Lôi uy không ngừng vỗ xuống trông đáng sợ vô cùng.Diệp Huyên nhíu mày: “Nó là gì?"Tiểu Bút: “Là mệnh kiếp! Thứ còn mạnh hơn thiên kiếp, chỉ xuất hiện vào thời khắc nghịch chuyển sinh tử! Ta nhớ chỉ từng thấy nó hai lần, cũng là hai lần duy nhất nó thất bại”.Diệp Huyên: “Thất bại?"Tiểu Bút: “Một lần là dưới tay cha cậu, một lần là dưới tay muội muội cậu”.Diệp Huyên thộn ra, thầm nghĩ thứ này cũng xui xẻo quá vậy!Tiểu Bút lại nói: “Nhìn Huyền Hoàng Nữ kìa!"Diệp Huyên làm theo, chỉ thấy quanh cô gái xuất hiện vô số năng lượng kỳ dị, thân thể nàng cũng đang khẽ run.Diệp Huyên nhíu mày: “Nàng ấy... chuẩn bị bật dậy hả?"Tiểu Bút: “Vận mệnh của nàng sắp được nghịch chuyển, sắp sống lại rồi! Cậu phải giúp nàng ngăn mệnh kiếp thì mới làm nàng sống dậy được!"Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên, thản nhiên nói: “Có thể bảo nó nể mặt mình không?”Tiểu Bút: “Mặt mũi thì ta không có rồi đó, cậu thì có thể thử xem”.Diệp Huyên gật đầu: “Thử thì thử!"Hắn vung tay lên, gọi hai tia sáng trắng xuất hiện ở chân trời. Tia bên trái biến thành cô gái váy trắng, tia bên phải biến thành Kiếm Chủ áo xanh.Diệp Huyên nói với mệnh kiếp: “Người bên trái là muội muội ta, bên phải là cha ta. Ngươi muốn đánh thì ta gọi họ đến cho ngươi đánh!"Tầng mây ở chân trời càng chuyển động dữ dội.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên gật đầu: “Ta phải làm sao để hồi sinh nàng?"Tiểu Bút: “Đưa quan tài ra ngoài đi”.Diệp Huyên vung tay, nấm mồ lập tức tách làm đôi, để một chiếc quan tài xuất hiện.Hắn không dám ở lại lâu, bèn nhanh chóng mang quan tài rời đi.Bên ngoài.Diệp Huyên quan sát nó một hồi rồi mở nắp, sau đó nhìn thấy sắc đẹp tuyệt trần.Cô gái bên trong mặc váy trắng trên người, tóc đen như thác, dung nhan tuyệt thế.Diệp Huyên thì thầm: “Làm sao để hồi sinh nàng?"Tiểu Bút im lặng một hồi rồi la lên: “Có nguy hiểm!"Diệp Huyên nhíu mày: “Là sao?"Tiểu Bút: “Nhìn lên trên đi!"Diệp Huyên làm theo, thấy ở chân trời bỗng xuất hiện một tầng mây đỏ máu, bên trong là huyết lôi cuồn cuộn. Lôi uy không ngừng vỗ xuống trông đáng sợ vô cùng.Diệp Huyên nhíu mày: “Nó là gì?"Tiểu Bút: “Là mệnh kiếp! Thứ còn mạnh hơn thiên kiếp, chỉ xuất hiện vào thời khắc nghịch chuyển sinh tử! Ta nhớ chỉ từng thấy nó hai lần, cũng là hai lần duy nhất nó thất bại”.Diệp Huyên: “Thất bại?"Tiểu Bút: “Một lần là dưới tay cha cậu, một lần là dưới tay muội muội cậu”.Diệp Huyên thộn ra, thầm nghĩ thứ này cũng xui xẻo quá vậy!Tiểu Bút lại nói: “Nhìn Huyền Hoàng Nữ kìa!"Diệp Huyên làm theo, chỉ thấy quanh cô gái xuất hiện vô số năng lượng kỳ dị, thân thể nàng cũng đang khẽ run.Diệp Huyên nhíu mày: “Nàng ấy... chuẩn bị bật dậy hả?"Tiểu Bút: “Vận mệnh của nàng sắp được nghịch chuyển, sắp sống lại rồi! Cậu phải giúp nàng ngăn mệnh kiếp thì mới làm nàng sống dậy được!"Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên, thản nhiên nói: “Có thể bảo nó nể mặt mình không?”Tiểu Bút: “Mặt mũi thì ta không có rồi đó, cậu thì có thể thử xem”.Diệp Huyên gật đầu: “Thử thì thử!"Hắn vung tay lên, gọi hai tia sáng trắng xuất hiện ở chân trời. Tia bên trái biến thành cô gái váy trắng, tia bên phải biến thành Kiếm Chủ áo xanh.Diệp Huyên nói với mệnh kiếp: “Người bên trái là muội muội ta, bên phải là cha ta. Ngươi muốn đánh thì ta gọi họ đến cho ngươi đánh!"Tầng mây ở chân trời càng chuyển động dữ dội.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên gật đầu: “Ta phải làm sao để hồi sinh nàng?"Tiểu Bút: “Đưa quan tài ra ngoài đi”.Diệp Huyên vung tay, nấm mồ lập tức tách làm đôi, để một chiếc quan tài xuất hiện.Hắn không dám ở lại lâu, bèn nhanh chóng mang quan tài rời đi.Bên ngoài.Diệp Huyên quan sát nó một hồi rồi mở nắp, sau đó nhìn thấy sắc đẹp tuyệt trần.Cô gái bên trong mặc váy trắng trên người, tóc đen như thác, dung nhan tuyệt thế.Diệp Huyên thì thầm: “Làm sao để hồi sinh nàng?"Tiểu Bút im lặng một hồi rồi la lên: “Có nguy hiểm!"Diệp Huyên nhíu mày: “Là sao?"Tiểu Bút: “Nhìn lên trên đi!"Diệp Huyên làm theo, thấy ở chân trời bỗng xuất hiện một tầng mây đỏ máu, bên trong là huyết lôi cuồn cuộn. Lôi uy không ngừng vỗ xuống trông đáng sợ vô cùng.Diệp Huyên nhíu mày: “Nó là gì?"Tiểu Bút: “Là mệnh kiếp! Thứ còn mạnh hơn thiên kiếp, chỉ xuất hiện vào thời khắc nghịch chuyển sinh tử! Ta nhớ chỉ từng thấy nó hai lần, cũng là hai lần duy nhất nó thất bại”.Diệp Huyên: “Thất bại?"Tiểu Bút: “Một lần là dưới tay cha cậu, một lần là dưới tay muội muội cậu”.Diệp Huyên thộn ra, thầm nghĩ thứ này cũng xui xẻo quá vậy!Tiểu Bút lại nói: “Nhìn Huyền Hoàng Nữ kìa!"Diệp Huyên làm theo, chỉ thấy quanh cô gái xuất hiện vô số năng lượng kỳ dị, thân thể nàng cũng đang khẽ run.Diệp Huyên nhíu mày: “Nàng ấy... chuẩn bị bật dậy hả?"Tiểu Bút: “Vận mệnh của nàng sắp được nghịch chuyển, sắp sống lại rồi! Cậu phải giúp nàng ngăn mệnh kiếp thì mới làm nàng sống dậy được!"Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên, thản nhiên nói: “Có thể bảo nó nể mặt mình không?”Tiểu Bút: “Mặt mũi thì ta không có rồi đó, cậu thì có thể thử xem”.Diệp Huyên gật đầu: “Thử thì thử!"Hắn vung tay lên, gọi hai tia sáng trắng xuất hiện ở chân trời. Tia bên trái biến thành cô gái váy trắng, tia bên phải biến thành Kiếm Chủ áo xanh.Diệp Huyên nói với mệnh kiếp: “Người bên trái là muội muội ta, bên phải là cha ta. Ngươi muốn đánh thì ta gọi họ đến cho ngươi đánh!"Tầng mây ở chân trời càng chuyển động dữ dội.