Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 559: Tư chính đình, anh giỏi quá! (1)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Lý Ngọc Phượng lập tức như thấy được hi vọng, bèn gật đầu.Cố Tinh San nhếch môi nói, “Vậy bà nói cho tôi biết, tại sao ngày đó bà lại vu oan cho tôi?”Lý Ngọc Phượng thở dài, “San San...”Cố Tinh San hừ lạnh, “Bản thiết kế hoàn toàn không phải do tôi trộm, bà rõ ràng có thể khai Mino ra, nhưng sao bà lại không làm như thế?”Tại sao lại không làm như thế?Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt. Nếu xét về tình cảm, Cố Tinh San lớn lên bên cạnh Lý Ngọc Phượng, bà ta chắc chắn yêu thương cô ta hơn. Nhưng... bà ta lại nợ Mino quá nhiều...Lý Ngọc Phượng cúi gằm mặt nói, “Mẹ... sai rồi! Mẹ đã sai khi để con gánh tội thay mẹ.”Cố Tinh San ngây người, khó hiểu nhìn bà ta.Lý Ngọc Phượng cắn môi nói, “Cố Khuynh Nhan và Trang Mỹ Đình lúc đó vẫn luôn thông đồng với ba con. Mẹ muốn phá hoại tình cảm giữa Cố Khuynh Nhan và ngài Tư, hạ thấp tầm quan trọng của Trang Mỹ Đình trong mắt ba con xuống. San San, cái nhà này sắp tan nát vì bọn họ rồi, mẹ… mẹ nhất thời tức giận... Lúc ấy nếu mẹ thừa nhận thì chắc chắn ba con sẽ không tha thứ cho mẹ, nên mẹ chỉ đành để con gánh tội thay.”Thì ra là thế sao?Cố Tinh San bừng tỉnh nhìn Lý Ngọc Phượng, thấy hai mắt bà ta đỏ hoe thì thở dài một hơi, “Mẹ, không phải là con không muốn gánh tiếng xấu thay mẹ, nhưng nếu mẹ nói cho con biết chuyện này từ trước, chúng ta cấu kết với nhau chẳng phải tốt hơn sao? Nếu biết như vậy thì cần gì con phải chạy đến nhà cô ta làm ầm lên nữa?”Giọng điều này... là đã tha thứ cho bà ta rồi.Gánh nặng trong lòng Lý Ngọc Phượng như được trút đi, bà ta tiến lên cầm tay Cố Tinh San, “Tinh san, con nói như vậy khiến mẹ rất vui. Aiz! Mẹ cũng có nỗi khổ riêng...”Cố Tinh San lập tức cảm động lây, “Mẹ, chúng ta đừng nhận cái đồ hèn mạt Cố Khuynh Nhan kia được không? Con không muốn có người chị như cô ta...”“Được, tất cả đều nghe theo con.”“Mẹ, con nghe nói Cố Khuynh Nhan mang thai?”“Đúng vậy, ngày mai mẹ đi thăm nó.”“Con cũng đi!”Lý Ngọc Phượng định nói gì đó thì Cố Tinh San đã lập tức nhếch môi nói, “Con chỉ đi xem cô ta thôi, mẹ không cần lo con sẽ làm gì cô ta!”Lý Ngọc Phượng nhìn dáng vẻ của Cố Tinh San mà không biết nên nói gì, nhưng nếu từ chối, mối quan hệ vừa dịu đi của mẹ con họ chẳng phải sẽ lại tan vỡ lần nữa sao?Cùng bần bất đắc dĩ, bà ta đành phải gật đầu.***Ra khỏi resort, Trang Nại Nại và Tư Chính Đình lên xe đi về biệt thự nhà họ Tư. Trang Nại Nại gần đây đã quen ngủ trưa nên bây giờ hơi buồn ngủ. Đầu cô tựa ra sau, dần dần gục sang bên cạnh.Có lẽ là vì mang thai nên các đường nét trên khuôn mặt cô lại càng trở nên xinh đẹp động lòng người, khiến Tư Chính Đình nhìn mà cũng thấy chói mắt.Anh nhìn cô chằm chằm, bất giác cong môi lên.Hình như vì có cô nên cuộc sống mới trở nên viên mãn.Nghĩ đoạn, anh lại nhìn xuống bụng cô.Bọn họ cũng đã sắp có con rồi!Giấc mơ từ thời học cấp ba, giấc mơ mà anh còn không dám nghĩ trong năm năm qua sắp trở thành sự thật!Tư Chính Đình cảm thấy lồng ngực như được lấp đầy.Trang Nại Nại đang ngủ yên, bỗng bật dậy kêu “A”.
Lý Ngọc Phượng lập tức như thấy được hi vọng, bèn gật đầu.
Cố Tinh San nhếch môi nói, “Vậy bà nói cho tôi biết, tại sao ngày đó bà lại vu oan cho tôi?”
Lý Ngọc Phượng thở dài, “San San...”
Cố Tinh San hừ lạnh, “Bản thiết kế hoàn toàn không phải do tôi trộm, bà rõ ràng có thể khai Mino ra, nhưng sao bà lại không làm như thế?”
Tại sao lại không làm như thế?
Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt. Nếu xét về tình cảm, Cố Tinh San lớn lên bên cạnh Lý Ngọc Phượng, bà ta chắc chắn yêu thương cô ta hơn. Nhưng... bà ta lại nợ Mino quá nhiều...
Lý Ngọc Phượng cúi gằm mặt nói, “Mẹ... sai rồi! Mẹ đã sai khi để con gánh tội thay mẹ.”
Cố Tinh San ngây người, khó hiểu nhìn bà ta.
Lý Ngọc Phượng cắn môi nói, “Cố Khuynh Nhan và Trang Mỹ Đình lúc đó vẫn luôn thông đồng với ba con. Mẹ muốn phá hoại tình cảm giữa Cố Khuynh Nhan và ngài Tư, hạ thấp tầm quan trọng của Trang Mỹ Đình trong mắt ba con xuống. San San, cái nhà này sắp tan nát vì bọn họ rồi, mẹ… mẹ nhất thời tức giận... Lúc ấy nếu mẹ thừa nhận thì chắc chắn ba con sẽ không tha thứ cho mẹ, nên mẹ chỉ đành để con gánh tội thay.”
Thì ra là thế sao?
Cố Tinh San bừng tỉnh nhìn Lý Ngọc Phượng, thấy hai mắt bà ta đỏ hoe thì thở dài một hơi, “Mẹ, không phải là con không muốn gánh tiếng xấu thay mẹ, nhưng nếu mẹ nói cho con biết chuyện này từ trước, chúng ta cấu kết với nhau chẳng phải tốt hơn sao? Nếu biết như vậy thì cần gì con phải chạy đến nhà cô ta làm ầm lên nữa?”
Giọng điều này... là đã tha thứ cho bà ta rồi.
Gánh nặng trong lòng Lý Ngọc Phượng như được trút đi, bà ta tiến lên cầm tay Cố Tinh San, “Tinh san, con nói như vậy khiến mẹ rất vui. Aiz! Mẹ cũng có nỗi khổ riêng...”
Cố Tinh San lập tức cảm động lây, “Mẹ, chúng ta đừng nhận cái đồ hèn mạt Cố Khuynh Nhan kia được không? Con không muốn có người chị như cô ta...”
“Được, tất cả đều nghe theo con.”
“Mẹ, con nghe nói Cố Khuynh Nhan mang thai?”
“Đúng vậy, ngày mai mẹ đi thăm nó.”
“Con cũng đi!”
Lý Ngọc Phượng định nói gì đó thì Cố Tinh San đã lập tức nhếch môi nói, “Con chỉ đi xem cô ta thôi, mẹ không cần lo con sẽ làm gì cô ta!”
Lý Ngọc Phượng nhìn dáng vẻ của Cố Tinh San mà không biết nên nói gì, nhưng nếu từ chối, mối quan hệ vừa dịu đi của mẹ con họ chẳng phải sẽ lại tan vỡ lần nữa sao?
Cùng bần bất đắc dĩ, bà ta đành phải gật đầu.
***
Ra khỏi resort, Trang Nại Nại và Tư Chính Đình lên xe đi về biệt thự nhà họ Tư. Trang Nại Nại gần đây đã quen ngủ trưa nên bây giờ hơi buồn ngủ. Đầu cô tựa ra sau, dần dần gục sang bên cạnh.
Có lẽ là vì mang thai nên các đường nét trên khuôn mặt cô lại càng trở nên xinh đẹp động lòng người, khiến Tư Chính Đình nhìn mà cũng thấy chói mắt.
Anh nhìn cô chằm chằm, bất giác cong môi lên.
Hình như vì có cô nên cuộc sống mới trở nên viên mãn.
Nghĩ đoạn, anh lại nhìn xuống bụng cô.
Bọn họ cũng đã sắp có con rồi!
Giấc mơ từ thời học cấp ba, giấc mơ mà anh còn không dám nghĩ trong năm năm qua sắp trở thành sự thật!
Tư Chính Đình cảm thấy lồng ngực như được lấp đầy.
Trang Nại Nại đang ngủ yên, bỗng bật dậy kêu “A”.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Lý Ngọc Phượng lập tức như thấy được hi vọng, bèn gật đầu.Cố Tinh San nhếch môi nói, “Vậy bà nói cho tôi biết, tại sao ngày đó bà lại vu oan cho tôi?”Lý Ngọc Phượng thở dài, “San San...”Cố Tinh San hừ lạnh, “Bản thiết kế hoàn toàn không phải do tôi trộm, bà rõ ràng có thể khai Mino ra, nhưng sao bà lại không làm như thế?”Tại sao lại không làm như thế?Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt. Nếu xét về tình cảm, Cố Tinh San lớn lên bên cạnh Lý Ngọc Phượng, bà ta chắc chắn yêu thương cô ta hơn. Nhưng... bà ta lại nợ Mino quá nhiều...Lý Ngọc Phượng cúi gằm mặt nói, “Mẹ... sai rồi! Mẹ đã sai khi để con gánh tội thay mẹ.”Cố Tinh San ngây người, khó hiểu nhìn bà ta.Lý Ngọc Phượng cắn môi nói, “Cố Khuynh Nhan và Trang Mỹ Đình lúc đó vẫn luôn thông đồng với ba con. Mẹ muốn phá hoại tình cảm giữa Cố Khuynh Nhan và ngài Tư, hạ thấp tầm quan trọng của Trang Mỹ Đình trong mắt ba con xuống. San San, cái nhà này sắp tan nát vì bọn họ rồi, mẹ… mẹ nhất thời tức giận... Lúc ấy nếu mẹ thừa nhận thì chắc chắn ba con sẽ không tha thứ cho mẹ, nên mẹ chỉ đành để con gánh tội thay.”Thì ra là thế sao?Cố Tinh San bừng tỉnh nhìn Lý Ngọc Phượng, thấy hai mắt bà ta đỏ hoe thì thở dài một hơi, “Mẹ, không phải là con không muốn gánh tiếng xấu thay mẹ, nhưng nếu mẹ nói cho con biết chuyện này từ trước, chúng ta cấu kết với nhau chẳng phải tốt hơn sao? Nếu biết như vậy thì cần gì con phải chạy đến nhà cô ta làm ầm lên nữa?”Giọng điều này... là đã tha thứ cho bà ta rồi.Gánh nặng trong lòng Lý Ngọc Phượng như được trút đi, bà ta tiến lên cầm tay Cố Tinh San, “Tinh san, con nói như vậy khiến mẹ rất vui. Aiz! Mẹ cũng có nỗi khổ riêng...”Cố Tinh San lập tức cảm động lây, “Mẹ, chúng ta đừng nhận cái đồ hèn mạt Cố Khuynh Nhan kia được không? Con không muốn có người chị như cô ta...”“Được, tất cả đều nghe theo con.”“Mẹ, con nghe nói Cố Khuynh Nhan mang thai?”“Đúng vậy, ngày mai mẹ đi thăm nó.”“Con cũng đi!”Lý Ngọc Phượng định nói gì đó thì Cố Tinh San đã lập tức nhếch môi nói, “Con chỉ đi xem cô ta thôi, mẹ không cần lo con sẽ làm gì cô ta!”Lý Ngọc Phượng nhìn dáng vẻ của Cố Tinh San mà không biết nên nói gì, nhưng nếu từ chối, mối quan hệ vừa dịu đi của mẹ con họ chẳng phải sẽ lại tan vỡ lần nữa sao?Cùng bần bất đắc dĩ, bà ta đành phải gật đầu.***Ra khỏi resort, Trang Nại Nại và Tư Chính Đình lên xe đi về biệt thự nhà họ Tư. Trang Nại Nại gần đây đã quen ngủ trưa nên bây giờ hơi buồn ngủ. Đầu cô tựa ra sau, dần dần gục sang bên cạnh.Có lẽ là vì mang thai nên các đường nét trên khuôn mặt cô lại càng trở nên xinh đẹp động lòng người, khiến Tư Chính Đình nhìn mà cũng thấy chói mắt.Anh nhìn cô chằm chằm, bất giác cong môi lên.Hình như vì có cô nên cuộc sống mới trở nên viên mãn.Nghĩ đoạn, anh lại nhìn xuống bụng cô.Bọn họ cũng đã sắp có con rồi!Giấc mơ từ thời học cấp ba, giấc mơ mà anh còn không dám nghĩ trong năm năm qua sắp trở thành sự thật!Tư Chính Đình cảm thấy lồng ngực như được lấp đầy.Trang Nại Nại đang ngủ yên, bỗng bật dậy kêu “A”.