Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 561: Tư chính đình, anh giỏi quá! (2)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… “Sao thế?”Trang Nại Nại mở to mắt, kích động chỉ vào bụng mình, “Nó... nó... nó...”Dáng vẻ gấp gáp của cô khiến Tư Chính Đình khẩn trương theo, không hề nghĩ ngợi gì mà nói với tài xế, “Đến bệnh viện!”“Không không không!” Trang Nại Nại nghe vậy liền vội vàng xua tay.Tư Chính Đình cau mày, hết sức lo lắng, “Sao thế? Có phải con có vấn đề gì không?”Trang Nại Nại hết gật đầu, rồi lại lắc đầu… đến lúc Tư Chính Đình cảm thấy tim mình cũng sắp vọt ra ngoài rồi thì cô mới nói, “Con nó đạp!”Tư Chính Đình: “!!!”Cô kích động như vậy là vì lần đầu tiên cảm nhận được con đạp sao?Có điều nghe cô nói vậy, Tư Chính Đình cũng hết sức xúc động. Anh lập tức vươn tay ra, vô cùng cẩn thận sờ lên đó.Lúc bàn tay nóng rực của anh chạm vào bụng Trang Nại Nại, anh mới thấy mềm mại làm sao. Anh vô cùng khẩn trương, cố gắng làm sao để không khiến tay mình đè lên bụng cô, sau đó mời từ từ cảm nhận.Nhưng đứa trẻ này... lại không đạp nữa?Tư Chính Đình nhìn Trang Nại Nại chằm chằm như hỏi sao lại không đạp nữa rồi. Trang Nại Nại liền cười xấu hổ nói, “Nó lại không đạp nữa rồi.”Chẳng chừa mặt mũi cho bố nó gì cả!Trang Nại Nại nói rồi lại chỉ vào bụng mình nói: “Nhóc con, con đúng là đứa trẻ bất hiếu. Ba con sờ vào, sao con lại không đạp nữa?”Tư Chính Đình: “!!!”Trang Nại Nại cứ thế dạy dỗ đứa bé chưa ra đời một cách đầy chính nghĩa. Về đến nhà họ Tư, Tư Chính Đình dìu Trang Nại Nại xuống xe.Lúc ăn cơm tối, Tư Chính Đình khẩn trương hỏi: “Con có đạp không?”Trang Nại Nại lắc đầu.Lúc xem TV, Tư Chính Đình lại hỏi: “Con có đạp không?”Trang Nại Nại tiếp tục lắc đầu.Đợi đến tối, lúc sắp đi ngủ, Tư Chính Đình hỏi tiếp: “Con có đạp không?”Trang Nại Nại vẫn lắc đầu.Những lần này Trang Nại Nại đều có thể nhịn được!Nhưng ai nói cho cô biết, tại sao hơn nửa đêm rồi, cái người này lại bỗng chạy từ thư phòng vào phòng ngủ lay cô tỉnh bằng được, sau đó hỏi: “Con có đạp không?”“Nửa đêm nửa hôm, anh không ngủ sao?” Trang Nại Nại thực sự chịu hết nổi.Tư Chính Đình thấy cô cáu kỉnh thì mới phát hiện ra hình như anh vừa làm một việc không hay lắm, bèn ho khan một tiếng giải thích, “Anh sợ con có vấn đề gì thôi mà...”Trang Nại Nại nghe anh nói thì cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó trả lời, “Em không cảm thấy có vấn đề gì cả!”Bị Tư Chính Đình hù một phen, Trang Nại Nại không ngủ được nữa, bèn ngồi dậy nhìn bụng mình, càng nghĩ càng thấy lạ. Đúng ha, đứa con này đã biết đạp, nhưng sao đã mấy tiếng rồi mà nó vẫn chưa có động tĩnh gì tiếp?Hai người thần hồn nát thần tính, nhìn nhau mấy giây, sau đó Tư Chính Đình đứng phắt dậy, “Anh đi gọi bác sĩ gia đình.”Trang Nại Nại ban đầu cảm thấy Tư Chính Đình có chút chuyện bé xé ra to, nhưng bây giờ nghĩ cũng thấy sợ, bèn gật đầu.
“Sao thế?”
Trang Nại Nại mở to mắt, kích động chỉ vào bụng mình, “Nó... nó... nó...”
Dáng vẻ gấp gáp của cô khiến Tư Chính Đình khẩn trương theo, không hề nghĩ ngợi gì mà nói với tài xế, “Đến bệnh viện!”
“Không không không!” Trang Nại Nại nghe vậy liền vội vàng xua tay.
Tư Chính Đình cau mày, hết sức lo lắng, “Sao thế? Có phải con có vấn đề gì không?”
Trang Nại Nại hết gật đầu, rồi lại lắc đầu… đến lúc Tư Chính Đình cảm thấy tim mình cũng sắp vọt ra ngoài rồi thì cô mới nói, “Con nó đạp!”
Tư Chính Đình: “!!!”
Cô kích động như vậy là vì lần đầu tiên cảm nhận được con đạp sao?
Có điều nghe cô nói vậy, Tư Chính Đình cũng hết sức xúc động. Anh lập tức vươn tay ra, vô cùng cẩn thận sờ lên đó.
Lúc bàn tay nóng rực của anh chạm vào bụng Trang Nại Nại, anh mới thấy mềm mại làm sao. Anh vô cùng khẩn trương, cố gắng làm sao để không khiến tay mình đè lên bụng cô, sau đó mời từ từ cảm nhận.
Nhưng đứa trẻ này... lại không đạp nữa?
Tư Chính Đình nhìn Trang Nại Nại chằm chằm như hỏi sao lại không đạp nữa rồi. Trang Nại Nại liền cười xấu hổ nói, “Nó lại không đạp nữa rồi.”
Chẳng chừa mặt mũi cho bố nó gì cả!
Trang Nại Nại nói rồi lại chỉ vào bụng mình nói: “Nhóc con, con đúng là đứa trẻ bất hiếu. Ba con sờ vào, sao con lại không đạp nữa?”
Tư Chính Đình: “!!!”
Trang Nại Nại cứ thế dạy dỗ đứa bé chưa ra đời một cách đầy chính nghĩa. Về đến nhà họ Tư, Tư Chính Đình dìu Trang Nại Nại xuống xe.
Lúc ăn cơm tối, Tư Chính Đình khẩn trương hỏi: “Con có đạp không?”
Trang Nại Nại lắc đầu.
Lúc xem TV, Tư Chính Đình lại hỏi: “Con có đạp không?”
Trang Nại Nại tiếp tục lắc đầu.
Đợi đến tối, lúc sắp đi ngủ, Tư Chính Đình hỏi tiếp: “Con có đạp không?”
Trang Nại Nại vẫn lắc đầu.
Những lần này Trang Nại Nại đều có thể nhịn được!
Nhưng ai nói cho cô biết, tại sao hơn nửa đêm rồi, cái người này lại bỗng chạy từ thư phòng vào phòng ngủ lay cô tỉnh bằng được, sau đó hỏi: “Con có đạp không?”
“Nửa đêm nửa hôm, anh không ngủ sao?” Trang Nại Nại thực sự chịu hết nổi.
Tư Chính Đình thấy cô cáu kỉnh thì mới phát hiện ra hình như anh vừa làm một việc không hay lắm, bèn ho khan một tiếng giải thích, “Anh sợ con có vấn đề gì thôi mà...”
Trang Nại Nại nghe anh nói thì cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó trả lời, “Em không cảm thấy có vấn đề gì cả!”
Bị Tư Chính Đình hù một phen, Trang Nại Nại không ngủ được nữa, bèn ngồi dậy nhìn bụng mình, càng nghĩ càng thấy lạ. Đúng ha, đứa con này đã biết đạp, nhưng sao đã mấy tiếng rồi mà nó vẫn chưa có động tĩnh gì tiếp?
Hai người thần hồn nát thần tính, nhìn nhau mấy giây, sau đó Tư Chính Đình đứng phắt dậy, “Anh đi gọi bác sĩ gia đình.”
Trang Nại Nại ban đầu cảm thấy Tư Chính Đình có chút chuyện bé xé ra to, nhưng bây giờ nghĩ cũng thấy sợ, bèn gật đầu.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… “Sao thế?”Trang Nại Nại mở to mắt, kích động chỉ vào bụng mình, “Nó... nó... nó...”Dáng vẻ gấp gáp của cô khiến Tư Chính Đình khẩn trương theo, không hề nghĩ ngợi gì mà nói với tài xế, “Đến bệnh viện!”“Không không không!” Trang Nại Nại nghe vậy liền vội vàng xua tay.Tư Chính Đình cau mày, hết sức lo lắng, “Sao thế? Có phải con có vấn đề gì không?”Trang Nại Nại hết gật đầu, rồi lại lắc đầu… đến lúc Tư Chính Đình cảm thấy tim mình cũng sắp vọt ra ngoài rồi thì cô mới nói, “Con nó đạp!”Tư Chính Đình: “!!!”Cô kích động như vậy là vì lần đầu tiên cảm nhận được con đạp sao?Có điều nghe cô nói vậy, Tư Chính Đình cũng hết sức xúc động. Anh lập tức vươn tay ra, vô cùng cẩn thận sờ lên đó.Lúc bàn tay nóng rực của anh chạm vào bụng Trang Nại Nại, anh mới thấy mềm mại làm sao. Anh vô cùng khẩn trương, cố gắng làm sao để không khiến tay mình đè lên bụng cô, sau đó mời từ từ cảm nhận.Nhưng đứa trẻ này... lại không đạp nữa?Tư Chính Đình nhìn Trang Nại Nại chằm chằm như hỏi sao lại không đạp nữa rồi. Trang Nại Nại liền cười xấu hổ nói, “Nó lại không đạp nữa rồi.”Chẳng chừa mặt mũi cho bố nó gì cả!Trang Nại Nại nói rồi lại chỉ vào bụng mình nói: “Nhóc con, con đúng là đứa trẻ bất hiếu. Ba con sờ vào, sao con lại không đạp nữa?”Tư Chính Đình: “!!!”Trang Nại Nại cứ thế dạy dỗ đứa bé chưa ra đời một cách đầy chính nghĩa. Về đến nhà họ Tư, Tư Chính Đình dìu Trang Nại Nại xuống xe.Lúc ăn cơm tối, Tư Chính Đình khẩn trương hỏi: “Con có đạp không?”Trang Nại Nại lắc đầu.Lúc xem TV, Tư Chính Đình lại hỏi: “Con có đạp không?”Trang Nại Nại tiếp tục lắc đầu.Đợi đến tối, lúc sắp đi ngủ, Tư Chính Đình hỏi tiếp: “Con có đạp không?”Trang Nại Nại vẫn lắc đầu.Những lần này Trang Nại Nại đều có thể nhịn được!Nhưng ai nói cho cô biết, tại sao hơn nửa đêm rồi, cái người này lại bỗng chạy từ thư phòng vào phòng ngủ lay cô tỉnh bằng được, sau đó hỏi: “Con có đạp không?”“Nửa đêm nửa hôm, anh không ngủ sao?” Trang Nại Nại thực sự chịu hết nổi.Tư Chính Đình thấy cô cáu kỉnh thì mới phát hiện ra hình như anh vừa làm một việc không hay lắm, bèn ho khan một tiếng giải thích, “Anh sợ con có vấn đề gì thôi mà...”Trang Nại Nại nghe anh nói thì cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó trả lời, “Em không cảm thấy có vấn đề gì cả!”Bị Tư Chính Đình hù một phen, Trang Nại Nại không ngủ được nữa, bèn ngồi dậy nhìn bụng mình, càng nghĩ càng thấy lạ. Đúng ha, đứa con này đã biết đạp, nhưng sao đã mấy tiếng rồi mà nó vẫn chưa có động tĩnh gì tiếp?Hai người thần hồn nát thần tính, nhìn nhau mấy giây, sau đó Tư Chính Đình đứng phắt dậy, “Anh đi gọi bác sĩ gia đình.”Trang Nại Nại ban đầu cảm thấy Tư Chính Đình có chút chuyện bé xé ra to, nhưng bây giờ nghĩ cũng thấy sợ, bèn gật đầu.