Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 570: Âm mưu của lý ngọc phượng (6)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Đinh Mộng Á vốn không nhìn kĩ tướng mạo của Lý Ngọc Phượng nên biểu cảm vẫn hờ hững. Nhưng khi bà ta ngồi xuống trước mặt bà, bà vừa nghiêng đầu sang đã thấy rõ khuôn mặt của bà ta.Bà lập tức nhìn bà ta chằm chằm, mãi lâu sau mới rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm.Bà lấy quần áo mặc vào, xuống giường, vừa nhấc đôi chân dài trắng nõn nà đi về phía Lý Ngọc Phượng vừa thắt dây áo ngủ. Dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng dáng người bà vẫn rất đẹp, vừa cao quý lại vừa thanh thoát. Lý Ngọc Phượng nhìn mà lóa mắt, liền cúi đầu xuống.Đinh Mộng Á ngồi đối diện Lý Ngọc Phượng, sau đó vươn tay cầm tách trà lài mà nhân viên đưa đến, nhấp vài ngụm rồi mới nhìn bà ta, “Bà Cố, hình như… đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?”Đồng tử của Lý Ngọc Phượng liền co lại.Dù nhà họ Cố và nhà họ Tư có hôn ước nhưng lần nào cũng là Cố Đức Thọ đi gặp Đinh Mộng Á. Hai bên gia đình quá chênh lệch nhau, Lý Ngọc Phượng tuy vẫn thường xuyên qua lại trong giới quyền quý nhưng vẫn chưa với đến đẳng cấp cao nhất.Bà ta cúi đầu, sau đó lại cười cười ngước đầu lên, “Bà Đinh nhầm rồi. Năm năm trước, tôi đã gặp bà trong một bữa tiệc. Bà mặc một chiếc áo khoác màu tím, hết sức xinh đẹp thanh cao, nhưng có lẽ bà không chú ý đến tôi.”Đinh Mộng Á nghe vậy liền cau mày, hình như không nhớ ra là có bữa tiệc nào như vậy. Thái độ đó khiến Lý Ngọc Phượng lập tức siết chặt tay.Bà ta phải tốn bao nhiêu sức lực mới được tham gia bữa tiệc đó, nhưng Đinh Mộng Á lại hoàn toàn không nhìn bà ta lấy một cái.Đinh Mộng Á nghĩ mãi mà vẫn không ra là bà ta đang nói đến bữa tiệc nào, bèn dứt khoát không nghĩ nữa, khách sáo hỏi, “Vậy lần này bà Cố đến tìm tôi là có chuyện gì? Đáng lẽ Chính Đình và Khuynh Nhan kết hôn, hai nhà chúng ta cũng nên gặp nhau một lần. Nhưng tôi khá bận, Chính Đình và Khuynh Nhan cũng không nhắc đến, chuyện này là do tôi thất lễ rồi.”Lý Ngọc Phượng hít sâu một hơi, cảm giác khó chịu vất vả lắm mới đè ép được trong lòng bây giờ lại sắp có dấu hiệu bùng nổ. Thất lễ gì chứ, chẳng phải là chưa từng coi doanh nghiệp nhà họ Cố ra gì sao?Tuy trong lòng Lý Ngọc Phượng hết sức khó chịu nhưng vẫn nở nụ cười, “Tôi không có ý đó, Khuynh Nhan không phải là đứa con do tôi nuôi từ bé đến lớn, giữa tôi và con bé cũng có chút khúc mắc. Nhưng dù sao tôi cũng là mẹ nó, có mấy lời nó cũng chỉ nói cho tôi nghe.”Có mấy lời Trang Nại Nại chỉ nói với bà ta?Ý bà ta là những lời bà ta sắp nói đều là ý của Trang Nại Nại?Đinh Mộng Á cau chặt mày, trong lòng cảm thấy thất vọng và mất mát.Năm năm trước, bà đã sai khi thử Trang Nại Nại. Nhưng bây giờ bà đã thật sự rất cố gắng, muốn giữ quan hệ với Trang Nại Nại, không ngờ hai người lại càng mâu thuẫn hơn.Vì thế nên đến bây giờ, dù biết Trang Nại Nại có thai, bà rõ ràng là muốn quan tâm cô nhưng lại không dám, chỉ sợ kích thích cô.Bà cầm tách trà lên nhấp vài ngụm, sau đó lại cười cười nói với Lý Ngọc Phượng, “Bà nói đi.”Lý Ngọc Phượng liền nở nụ cười, “Thật ra Khuynh Nhan không có cảm giác an toàn. Bà cũng biết đó, hai đứa đã yêu nhau từ lúc học cấp ba, về sau lại chia tay. Bây giờ con bé mang thai, dù chúng tôi là người thân của nó nhưng nó lại xa cách chúng tôi, người mẹ nuôi thân thiết duy nhất cũng mất tích…” 

Đinh Mộng Á vốn không nhìn kĩ tướng mạo của Lý Ngọc Phượng nên biểu cảm vẫn hờ hững. Nhưng khi bà ta ngồi xuống trước mặt bà, bà vừa nghiêng đầu sang đã thấy rõ khuôn mặt của bà ta.

Bà lập tức nhìn bà ta chằm chằm, mãi lâu sau mới rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm.

Bà lấy quần áo mặc vào, xuống giường, vừa nhấc đôi chân dài trắng nõn nà đi về phía Lý Ngọc Phượng vừa thắt dây áo ngủ. Dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng dáng người bà vẫn rất đẹp, vừa cao quý lại vừa thanh thoát. Lý Ngọc Phượng nhìn mà lóa mắt, liền cúi đầu xuống.

Đinh Mộng Á ngồi đối diện Lý Ngọc Phượng, sau đó vươn tay cầm tách trà lài mà nhân viên đưa đến, nhấp vài ngụm rồi mới nhìn bà ta, “Bà Cố, hình như… đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?”

Đồng tử của Lý Ngọc Phượng liền co lại.

Dù nhà họ Cố và nhà họ Tư có hôn ước nhưng lần nào cũng là Cố Đức Thọ đi gặp Đinh Mộng Á. Hai bên gia đình quá chênh lệch nhau, Lý Ngọc Phượng tuy vẫn thường xuyên qua lại trong giới quyền quý nhưng vẫn chưa với đến đẳng cấp cao nhất.

Bà ta cúi đầu, sau đó lại cười cười ngước đầu lên, “Bà Đinh nhầm rồi. Năm năm trước, tôi đã gặp bà trong một bữa tiệc. Bà mặc một chiếc áo khoác màu tím, hết sức xinh đẹp thanh cao, nhưng có lẽ bà không chú ý đến tôi.”

Đinh Mộng Á nghe vậy liền cau mày, hình như không nhớ ra là có bữa tiệc nào như vậy. Thái độ đó khiến Lý Ngọc Phượng lập tức siết chặt tay.

Bà ta phải tốn bao nhiêu sức lực mới được tham gia bữa tiệc đó, nhưng Đinh Mộng Á lại hoàn toàn không nhìn bà ta lấy một cái.

Đinh Mộng Á nghĩ mãi mà vẫn không ra là bà ta đang nói đến bữa tiệc nào, bèn dứt khoát không nghĩ nữa, khách sáo hỏi, “Vậy lần này bà Cố đến tìm tôi là có chuyện gì? Đáng lẽ Chính Đình và Khuynh Nhan kết hôn, hai nhà chúng ta cũng nên gặp nhau một lần. Nhưng tôi khá bận, Chính Đình và Khuynh Nhan cũng không nhắc đến, chuyện này là do tôi thất lễ rồi.”

Lý Ngọc Phượng hít sâu một hơi, cảm giác khó chịu vất vả lắm mới đè ép được trong lòng bây giờ lại sắp có dấu hiệu bùng nổ. Thất lễ gì chứ, chẳng phải là chưa từng coi doanh nghiệp nhà họ Cố ra gì sao?

Tuy trong lòng Lý Ngọc Phượng hết sức khó chịu nhưng vẫn nở nụ cười, “Tôi không có ý đó, Khuynh Nhan không phải là đứa con do tôi nuôi từ bé đến lớn, giữa tôi và con bé cũng có chút khúc mắc. Nhưng dù sao tôi cũng là mẹ nó, có mấy lời nó cũng chỉ nói cho tôi nghe.”

Có mấy lời Trang Nại Nại chỉ nói với bà ta?

Ý bà ta là những lời bà ta sắp nói đều là ý của Trang Nại Nại?

Đinh Mộng Á cau chặt mày, trong lòng cảm thấy thất vọng và mất mát.

Năm năm trước, bà đã sai khi thử Trang Nại Nại. Nhưng bây giờ bà đã thật sự rất cố gắng, muốn giữ quan hệ với Trang Nại Nại, không ngờ hai người lại càng mâu thuẫn hơn.

Vì thế nên đến bây giờ, dù biết Trang Nại Nại có thai, bà rõ ràng là muốn quan tâm cô nhưng lại không dám, chỉ sợ kích thích cô.

Bà cầm tách trà lên nhấp vài ngụm, sau đó lại cười cười nói với Lý Ngọc Phượng, “Bà nói đi.”

Lý Ngọc Phượng liền nở nụ cười, “Thật ra Khuynh Nhan không có cảm giác an toàn. Bà cũng biết đó, hai đứa đã yêu nhau từ lúc học cấp ba, về sau lại chia tay. Bây giờ con bé mang thai, dù chúng tôi là người thân của nó nhưng nó lại xa cách chúng tôi, người mẹ nuôi thân thiết duy nhất cũng mất tích…”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Đinh Mộng Á vốn không nhìn kĩ tướng mạo của Lý Ngọc Phượng nên biểu cảm vẫn hờ hững. Nhưng khi bà ta ngồi xuống trước mặt bà, bà vừa nghiêng đầu sang đã thấy rõ khuôn mặt của bà ta.Bà lập tức nhìn bà ta chằm chằm, mãi lâu sau mới rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm.Bà lấy quần áo mặc vào, xuống giường, vừa nhấc đôi chân dài trắng nõn nà đi về phía Lý Ngọc Phượng vừa thắt dây áo ngủ. Dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng dáng người bà vẫn rất đẹp, vừa cao quý lại vừa thanh thoát. Lý Ngọc Phượng nhìn mà lóa mắt, liền cúi đầu xuống.Đinh Mộng Á ngồi đối diện Lý Ngọc Phượng, sau đó vươn tay cầm tách trà lài mà nhân viên đưa đến, nhấp vài ngụm rồi mới nhìn bà ta, “Bà Cố, hình như… đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?”Đồng tử của Lý Ngọc Phượng liền co lại.Dù nhà họ Cố và nhà họ Tư có hôn ước nhưng lần nào cũng là Cố Đức Thọ đi gặp Đinh Mộng Á. Hai bên gia đình quá chênh lệch nhau, Lý Ngọc Phượng tuy vẫn thường xuyên qua lại trong giới quyền quý nhưng vẫn chưa với đến đẳng cấp cao nhất.Bà ta cúi đầu, sau đó lại cười cười ngước đầu lên, “Bà Đinh nhầm rồi. Năm năm trước, tôi đã gặp bà trong một bữa tiệc. Bà mặc một chiếc áo khoác màu tím, hết sức xinh đẹp thanh cao, nhưng có lẽ bà không chú ý đến tôi.”Đinh Mộng Á nghe vậy liền cau mày, hình như không nhớ ra là có bữa tiệc nào như vậy. Thái độ đó khiến Lý Ngọc Phượng lập tức siết chặt tay.Bà ta phải tốn bao nhiêu sức lực mới được tham gia bữa tiệc đó, nhưng Đinh Mộng Á lại hoàn toàn không nhìn bà ta lấy một cái.Đinh Mộng Á nghĩ mãi mà vẫn không ra là bà ta đang nói đến bữa tiệc nào, bèn dứt khoát không nghĩ nữa, khách sáo hỏi, “Vậy lần này bà Cố đến tìm tôi là có chuyện gì? Đáng lẽ Chính Đình và Khuynh Nhan kết hôn, hai nhà chúng ta cũng nên gặp nhau một lần. Nhưng tôi khá bận, Chính Đình và Khuynh Nhan cũng không nhắc đến, chuyện này là do tôi thất lễ rồi.”Lý Ngọc Phượng hít sâu một hơi, cảm giác khó chịu vất vả lắm mới đè ép được trong lòng bây giờ lại sắp có dấu hiệu bùng nổ. Thất lễ gì chứ, chẳng phải là chưa từng coi doanh nghiệp nhà họ Cố ra gì sao?Tuy trong lòng Lý Ngọc Phượng hết sức khó chịu nhưng vẫn nở nụ cười, “Tôi không có ý đó, Khuynh Nhan không phải là đứa con do tôi nuôi từ bé đến lớn, giữa tôi và con bé cũng có chút khúc mắc. Nhưng dù sao tôi cũng là mẹ nó, có mấy lời nó cũng chỉ nói cho tôi nghe.”Có mấy lời Trang Nại Nại chỉ nói với bà ta?Ý bà ta là những lời bà ta sắp nói đều là ý của Trang Nại Nại?Đinh Mộng Á cau chặt mày, trong lòng cảm thấy thất vọng và mất mát.Năm năm trước, bà đã sai khi thử Trang Nại Nại. Nhưng bây giờ bà đã thật sự rất cố gắng, muốn giữ quan hệ với Trang Nại Nại, không ngờ hai người lại càng mâu thuẫn hơn.Vì thế nên đến bây giờ, dù biết Trang Nại Nại có thai, bà rõ ràng là muốn quan tâm cô nhưng lại không dám, chỉ sợ kích thích cô.Bà cầm tách trà lên nhấp vài ngụm, sau đó lại cười cười nói với Lý Ngọc Phượng, “Bà nói đi.”Lý Ngọc Phượng liền nở nụ cười, “Thật ra Khuynh Nhan không có cảm giác an toàn. Bà cũng biết đó, hai đứa đã yêu nhau từ lúc học cấp ba, về sau lại chia tay. Bây giờ con bé mang thai, dù chúng tôi là người thân của nó nhưng nó lại xa cách chúng tôi, người mẹ nuôi thân thiết duy nhất cũng mất tích…” 

Chương 570: Âm mưu của lý ngọc phượng (6)