Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 12049
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Không lâu sau, người đàn ông đưa Diệp Huyên đi đến trước một cung điện xa xưa.Hắn liếc ngang, thầm nhủ: Mẹ nó, đừng nói gã tính vác hắn vào nhà rồi chơi đánh hội đồng chứ?Chắc không đến nỗi đâu hả?Người đàn ông dẫn hắn bước vào trong. Diệp Huyên nhìn một vòng xung quanh, thấy trong đại điện trống trải vô cùng, trên bốn bức tường là những bức bích họa vẽ yêu thú hắn chưa từng nhìn thấy. Con nào con nấy đều trợn trừng đôi mắt, hung tợn như muốn nhào lên táp người.Diệp Huyên hỏi Người đàn ông: “Đây là nơi nào?"Gã đáp: “Điện Thần Thú”.Diệp Huyên nhíu mày: “Điện Thần Thú?"Người đàn ông gật đầu: “Ngươi nói muốn đập nó mà?"Diệp Huyên: “Đừng bảo ngươi định chơi hội đồng ta chứ?"Người đàn ông cười: “Sao có thể?"Vừa dứt lời, gã búng tay một tiếng vang dội. Cảnh tượng trong đại điện thay đổi, để hai người xuất hiện giữa một vùng tinh không, đứng giữa hình ảnh mờ ảo của một bầy yêu thú.Chính là những con yêu thú được vẽ trong bích họa!Khí tức của chúng mạnh mẽ vô cùng!Diệp Huyên nhìn Người đàn ông: “Ngươi bảo đây không phải là hội đồng?"Người đàn ông: “Ta là Triệu Hồi Sư”.Diệp Huyên á khẩu.Triệu Hồi Sư?Đậu má!Người đàn ông: “Đúng lý hợp tình mà nói, ta triệu hồi yêu thú đến đánh với ngươi không gọi là đánh hội đồng”.Diệp Huyên gật đầu: “Được thôi”.Người đàn ông cười: “Nếu ngươi cảm thấy ta đang ức hiếp ngươi thì có thể không đánh”.Diệp Huyên cong môi: “Khỏi, tới đi!"Người đàn ông gật đầu: “Vậy thì cẩn thận”.Gã tạo ra một thủ ấn, nhưng chưa kịp làm phép thì Diệp Huyên đã hóa thành kiếm quang biến mất tại chỗ.Hắn sẽ không cho đối phương cơ hội!Nhưng vào lúc hắn xuất kiếm, đã có một cái bóng yêu thú vọt tới trước mặt, dùng sức mạnh hùng hậu tông nát không gian trước mặt hắn.Vẻ dữ tợn lóe lên trong mắt, Diệp Huyên rút kiếm chém xuống.Uỳnh!Nhát chém mang theo kiếm quang bùng nổ, chém cho yêu thú thối lui. Diệp Huyên lại muốn tìm người đàn ông kia, nhưng gã đã lùi ra tận nghìn trượng.Gã quát lên: “Yêu hiện!"Ruỳnh!Một bộ vuốt khổng lồ bất ngờ xé rách thời không phía trên Diệp Huyên rồi hung hăng ập xuống, mang theo sức mạnh khổng lồ như muốn cào nát cả vũ trụ, kinh khủng vô cùng.Hắn chỉ xoay tròn cổ tay, gấp lại thời không vô tận rồi lại vung kiếm chém ra.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Không lâu sau, người đàn ông đưa Diệp Huyên đi đến trước một cung điện xa xưa.Hắn liếc ngang, thầm nhủ: Mẹ nó, đừng nói gã tính vác hắn vào nhà rồi chơi đánh hội đồng chứ?Chắc không đến nỗi đâu hả?Người đàn ông dẫn hắn bước vào trong. Diệp Huyên nhìn một vòng xung quanh, thấy trong đại điện trống trải vô cùng, trên bốn bức tường là những bức bích họa vẽ yêu thú hắn chưa từng nhìn thấy. Con nào con nấy đều trợn trừng đôi mắt, hung tợn như muốn nhào lên táp người.Diệp Huyên hỏi Người đàn ông: “Đây là nơi nào?"Gã đáp: “Điện Thần Thú”.Diệp Huyên nhíu mày: “Điện Thần Thú?"Người đàn ông gật đầu: “Ngươi nói muốn đập nó mà?"Diệp Huyên: “Đừng bảo ngươi định chơi hội đồng ta chứ?"Người đàn ông cười: “Sao có thể?"Vừa dứt lời, gã búng tay một tiếng vang dội. Cảnh tượng trong đại điện thay đổi, để hai người xuất hiện giữa một vùng tinh không, đứng giữa hình ảnh mờ ảo của một bầy yêu thú.Chính là những con yêu thú được vẽ trong bích họa!Khí tức của chúng mạnh mẽ vô cùng!Diệp Huyên nhìn Người đàn ông: “Ngươi bảo đây không phải là hội đồng?"Người đàn ông: “Ta là Triệu Hồi Sư”.Diệp Huyên á khẩu.Triệu Hồi Sư?Đậu má!Người đàn ông: “Đúng lý hợp tình mà nói, ta triệu hồi yêu thú đến đánh với ngươi không gọi là đánh hội đồng”.Diệp Huyên gật đầu: “Được thôi”.Người đàn ông cười: “Nếu ngươi cảm thấy ta đang ức hiếp ngươi thì có thể không đánh”.Diệp Huyên cong môi: “Khỏi, tới đi!"Người đàn ông gật đầu: “Vậy thì cẩn thận”.Gã tạo ra một thủ ấn, nhưng chưa kịp làm phép thì Diệp Huyên đã hóa thành kiếm quang biến mất tại chỗ.Hắn sẽ không cho đối phương cơ hội!Nhưng vào lúc hắn xuất kiếm, đã có một cái bóng yêu thú vọt tới trước mặt, dùng sức mạnh hùng hậu tông nát không gian trước mặt hắn.Vẻ dữ tợn lóe lên trong mắt, Diệp Huyên rút kiếm chém xuống.Uỳnh!Nhát chém mang theo kiếm quang bùng nổ, chém cho yêu thú thối lui. Diệp Huyên lại muốn tìm người đàn ông kia, nhưng gã đã lùi ra tận nghìn trượng.Gã quát lên: “Yêu hiện!"Ruỳnh!Một bộ vuốt khổng lồ bất ngờ xé rách thời không phía trên Diệp Huyên rồi hung hăng ập xuống, mang theo sức mạnh khổng lồ như muốn cào nát cả vũ trụ, kinh khủng vô cùng.Hắn chỉ xoay tròn cổ tay, gấp lại thời không vô tận rồi lại vung kiếm chém ra.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Không lâu sau, người đàn ông đưa Diệp Huyên đi đến trước một cung điện xa xưa.Hắn liếc ngang, thầm nhủ: Mẹ nó, đừng nói gã tính vác hắn vào nhà rồi chơi đánh hội đồng chứ?Chắc không đến nỗi đâu hả?Người đàn ông dẫn hắn bước vào trong. Diệp Huyên nhìn một vòng xung quanh, thấy trong đại điện trống trải vô cùng, trên bốn bức tường là những bức bích họa vẽ yêu thú hắn chưa từng nhìn thấy. Con nào con nấy đều trợn trừng đôi mắt, hung tợn như muốn nhào lên táp người.Diệp Huyên hỏi Người đàn ông: “Đây là nơi nào?"Gã đáp: “Điện Thần Thú”.Diệp Huyên nhíu mày: “Điện Thần Thú?"Người đàn ông gật đầu: “Ngươi nói muốn đập nó mà?"Diệp Huyên: “Đừng bảo ngươi định chơi hội đồng ta chứ?"Người đàn ông cười: “Sao có thể?"Vừa dứt lời, gã búng tay một tiếng vang dội. Cảnh tượng trong đại điện thay đổi, để hai người xuất hiện giữa một vùng tinh không, đứng giữa hình ảnh mờ ảo của một bầy yêu thú.Chính là những con yêu thú được vẽ trong bích họa!Khí tức của chúng mạnh mẽ vô cùng!Diệp Huyên nhìn Người đàn ông: “Ngươi bảo đây không phải là hội đồng?"Người đàn ông: “Ta là Triệu Hồi Sư”.Diệp Huyên á khẩu.Triệu Hồi Sư?Đậu má!Người đàn ông: “Đúng lý hợp tình mà nói, ta triệu hồi yêu thú đến đánh với ngươi không gọi là đánh hội đồng”.Diệp Huyên gật đầu: “Được thôi”.Người đàn ông cười: “Nếu ngươi cảm thấy ta đang ức hiếp ngươi thì có thể không đánh”.Diệp Huyên cong môi: “Khỏi, tới đi!"Người đàn ông gật đầu: “Vậy thì cẩn thận”.Gã tạo ra một thủ ấn, nhưng chưa kịp làm phép thì Diệp Huyên đã hóa thành kiếm quang biến mất tại chỗ.Hắn sẽ không cho đối phương cơ hội!Nhưng vào lúc hắn xuất kiếm, đã có một cái bóng yêu thú vọt tới trước mặt, dùng sức mạnh hùng hậu tông nát không gian trước mặt hắn.Vẻ dữ tợn lóe lên trong mắt, Diệp Huyên rút kiếm chém xuống.Uỳnh!Nhát chém mang theo kiếm quang bùng nổ, chém cho yêu thú thối lui. Diệp Huyên lại muốn tìm người đàn ông kia, nhưng gã đã lùi ra tận nghìn trượng.Gã quát lên: “Yêu hiện!"Ruỳnh!Một bộ vuốt khổng lồ bất ngờ xé rách thời không phía trên Diệp Huyên rồi hung hăng ập xuống, mang theo sức mạnh khổng lồ như muốn cào nát cả vũ trụ, kinh khủng vô cùng.Hắn chỉ xoay tròn cổ tay, gấp lại thời không vô tận rồi lại vung kiếm chém ra.