Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 648: Kẻ đáng ghét thích tác quái (7)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Quý Thần lập tức cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Ông chủ, tôi sẽ truyền lại lời này cho bọn họ. Nhưng Mino đã rời khỏi thôn đó hơn mười năm, Lý Ngọc Phượng rời khỏi nhà cũng đã hơn hai mươi năm. Chuyện trôi qua đã quá lâu, người trong thôn đều không nhớ rõ lắm nên quá trình điều tra hơi khó khăn, bọn họ cần thêm chút thời gian.”Tư Chính Đình cau mày, “Và?”Quý Thần vội cúi đầu, “Và tôi sẽ bảo bọn họ mau chóng điều tra ra quan hệ thật sự giữa Lý Ngọc Phượng và Mino.”Tư Chính Đình lúc này mới hài lòng.Quý Thần đang định đi ra ngoài thì nghe Tư Chính Đình nói: “Có thể cho Mino thôi việc được rồi.”Quý Thần ngây người, ngạc nhiên quay lại hỏi, “Tại sao ạ?”Tư Chính Đình lại thản nhiên nhìn sang Trang Nại Nại, không giải thích nhiều, “Cứ làm theo đi.”“Vâng.”Đợi Quý Thần đi rồi, Trang Nại Nại mới đi đến bên cạnh Tư Chính Đình, tò mò hỏi anh: “Sao lại bắt Mino nghỉ việc? Chẳng phải anh nói để cô ta trong công ty thì có thể nhìn rõ âm mưu của cô ta hơn sao?”Tư Chính Đình không nhiều lời với Quý Thần, nhưng lại cực kỳ kiên nhẫn giải thích cho Trang Nại Nại, “Anh vốn cho rằng Mino và Lý Ngọc Phượng sẽ có hành động. Nhưng không ngờ rằng anh đã nhầm, bọn họ vẫn án binh bất động. Vì vậy lúc này chúng ta phải thúc đẩy, ép buộc họ phải ra tay.”Nói đến đây, Tư Chính Đình lại nắm tay Trang Nại Nại, “Để đề phòng bọn họ chó cùng rứt giậu, em cũng đã được nhiều tháng rồi, thời gian tới đừng đi làm nữa.”Kiểu dáng trang phục mùa xuân đã chuẩn bị xong và gửi tới xưởng từ lâu, bây giờ cũng đã được bày bán trong các cửa hàng lớn, doanh thu thu về rất cao. Về phần trang phục mùa hè thì Trang Nại Nại chắc chắn không giúp được gì nữa. Thai song sinh vốn rất dễ sinh non, có thể kiên trì được chín tháng là đã không tệ rồi.Trang Nại Nại ngoan ngoãn gật đầu. Có một số việc, nếu cô không giúp được gì thì việc duy nhất có thể làm chính là không gây trở ngại.***Sau khi trở lại văn phòng, tinh thần của Mino đã hơi bất ổn. Cô ta biết mình đã làm hỏng việc, nhưng nghĩ kĩ lại thì cô ta cũng chẳng để lại dấu vết gì, thậm chí cũng không biến tình hình trở nên bết bát hơn?Mino hít sâu một hơi, tự nhủ với mình rằng không sao, chắc chắn không sao. Nhưng có làm thế nào thì cô ta cũng chẳng thể bình tĩnh lại được.Cô ta kinh hoảng, thất thố đi đi lại lại trong văn phòng, thỉnh thoảng lại lên xem tin tức trên diễn đàn công ty, thấy không có thông báo xử phạt cô ta thì mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta lo lắng đến nỗi ngay cả cơm trưa cũng không ăn, mãi đến ba bốn giờ chiều vẫn chưa thấy có tin tức gì.Vậy tức là… chuyện này đã qua rồi?Cô ta vừa thở phào thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.Mino đi ra mở cửa thì thấy Quý Thần cầm một chiếc phong bì đứng bên ngoài. Mino hơi ngây người ra, sau đó lại thở phào. Nếu là phong bì, vậy tức là bọn họ thừa nhận công lao của cô ta?Đang nghĩ ngợi thì Quý Thần đã đưa phong bì cho cô ta, Mino cười nhìn Quý Thần, “Trợ lý Quý, là nhân viên của công ty, bảo vệ bà chủ là điều nên làm. Ngài Tư không cần khách sáo như vậy, ngài ấy có ơn phát hiện ra tôi, tôi không thể nhận phong bì này được.”Quý Thần dở khóc dở cười nhìn Mino một lúc rồi mới đặt phong bì lên bàn, “Trưởng bộ phận Mino, đây là tiền lương sáu tháng tới của cô. Tôi đến để thông báo, ngày mai cô không cần đi làm nữa.”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Quý Thần lập tức cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Ông chủ, tôi sẽ truyền lại lời này cho bọn họ. Nhưng Mino đã rời khỏi thôn đó hơn mười năm, Lý Ngọc Phượng rời khỏi nhà cũng đã hơn hai mươi năm. Chuyện trôi qua đã quá lâu, người trong thôn đều không nhớ rõ lắm nên quá trình điều tra hơi khó khăn, bọn họ cần thêm chút thời gian.”Tư Chính Đình cau mày, “Và?”Quý Thần vội cúi đầu, “Và tôi sẽ bảo bọn họ mau chóng điều tra ra quan hệ thật sự giữa Lý Ngọc Phượng và Mino.”Tư Chính Đình lúc này mới hài lòng.Quý Thần đang định đi ra ngoài thì nghe Tư Chính Đình nói: “Có thể cho Mino thôi việc được rồi.”Quý Thần ngây người, ngạc nhiên quay lại hỏi, “Tại sao ạ?”Tư Chính Đình lại thản nhiên nhìn sang Trang Nại Nại, không giải thích nhiều, “Cứ làm theo đi.”“Vâng.”Đợi Quý Thần đi rồi, Trang Nại Nại mới đi đến bên cạnh Tư Chính Đình, tò mò hỏi anh: “Sao lại bắt Mino nghỉ việc? Chẳng phải anh nói để cô ta trong công ty thì có thể nhìn rõ âm mưu của cô ta hơn sao?”Tư Chính Đình không nhiều lời với Quý Thần, nhưng lại cực kỳ kiên nhẫn giải thích cho Trang Nại Nại, “Anh vốn cho rằng Mino và Lý Ngọc Phượng sẽ có hành động. Nhưng không ngờ rằng anh đã nhầm, bọn họ vẫn án binh bất động. Vì vậy lúc này chúng ta phải thúc đẩy, ép buộc họ phải ra tay.”Nói đến đây, Tư Chính Đình lại nắm tay Trang Nại Nại, “Để đề phòng bọn họ chó cùng rứt giậu, em cũng đã được nhiều tháng rồi, thời gian tới đừng đi làm nữa.”Kiểu dáng trang phục mùa xuân đã chuẩn bị xong và gửi tới xưởng từ lâu, bây giờ cũng đã được bày bán trong các cửa hàng lớn, doanh thu thu về rất cao. Về phần trang phục mùa hè thì Trang Nại Nại chắc chắn không giúp được gì nữa. Thai song sinh vốn rất dễ sinh non, có thể kiên trì được chín tháng là đã không tệ rồi.Trang Nại Nại ngoan ngoãn gật đầu. Có một số việc, nếu cô không giúp được gì thì việc duy nhất có thể làm chính là không gây trở ngại.***Sau khi trở lại văn phòng, tinh thần của Mino đã hơi bất ổn. Cô ta biết mình đã làm hỏng việc, nhưng nghĩ kĩ lại thì cô ta cũng chẳng để lại dấu vết gì, thậm chí cũng không biến tình hình trở nên bết bát hơn?Mino hít sâu một hơi, tự nhủ với mình rằng không sao, chắc chắn không sao. Nhưng có làm thế nào thì cô ta cũng chẳng thể bình tĩnh lại được.Cô ta kinh hoảng, thất thố đi đi lại lại trong văn phòng, thỉnh thoảng lại lên xem tin tức trên diễn đàn công ty, thấy không có thông báo xử phạt cô ta thì mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta lo lắng đến nỗi ngay cả cơm trưa cũng không ăn, mãi đến ba bốn giờ chiều vẫn chưa thấy có tin tức gì.Vậy tức là… chuyện này đã qua rồi?Cô ta vừa thở phào thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.Mino đi ra mở cửa thì thấy Quý Thần cầm một chiếc phong bì đứng bên ngoài. Mino hơi ngây người ra, sau đó lại thở phào. Nếu là phong bì, vậy tức là bọn họ thừa nhận công lao của cô ta?Đang nghĩ ngợi thì Quý Thần đã đưa phong bì cho cô ta, Mino cười nhìn Quý Thần, “Trợ lý Quý, là nhân viên của công ty, bảo vệ bà chủ là điều nên làm. Ngài Tư không cần khách sáo như vậy, ngài ấy có ơn phát hiện ra tôi, tôi không thể nhận phong bì này được.”Quý Thần dở khóc dở cười nhìn Mino một lúc rồi mới đặt phong bì lên bàn, “Trưởng bộ phận Mino, đây là tiền lương sáu tháng tới của cô. Tôi đến để thông báo, ngày mai cô không cần đi làm nữa.”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Quý Thần lập tức cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Ông chủ, tôi sẽ truyền lại lời này cho bọn họ. Nhưng Mino đã rời khỏi thôn đó hơn mười năm, Lý Ngọc Phượng rời khỏi nhà cũng đã hơn hai mươi năm. Chuyện trôi qua đã quá lâu, người trong thôn đều không nhớ rõ lắm nên quá trình điều tra hơi khó khăn, bọn họ cần thêm chút thời gian.”Tư Chính Đình cau mày, “Và?”Quý Thần vội cúi đầu, “Và tôi sẽ bảo bọn họ mau chóng điều tra ra quan hệ thật sự giữa Lý Ngọc Phượng và Mino.”Tư Chính Đình lúc này mới hài lòng.Quý Thần đang định đi ra ngoài thì nghe Tư Chính Đình nói: “Có thể cho Mino thôi việc được rồi.”Quý Thần ngây người, ngạc nhiên quay lại hỏi, “Tại sao ạ?”Tư Chính Đình lại thản nhiên nhìn sang Trang Nại Nại, không giải thích nhiều, “Cứ làm theo đi.”“Vâng.”Đợi Quý Thần đi rồi, Trang Nại Nại mới đi đến bên cạnh Tư Chính Đình, tò mò hỏi anh: “Sao lại bắt Mino nghỉ việc? Chẳng phải anh nói để cô ta trong công ty thì có thể nhìn rõ âm mưu của cô ta hơn sao?”Tư Chính Đình không nhiều lời với Quý Thần, nhưng lại cực kỳ kiên nhẫn giải thích cho Trang Nại Nại, “Anh vốn cho rằng Mino và Lý Ngọc Phượng sẽ có hành động. Nhưng không ngờ rằng anh đã nhầm, bọn họ vẫn án binh bất động. Vì vậy lúc này chúng ta phải thúc đẩy, ép buộc họ phải ra tay.”Nói đến đây, Tư Chính Đình lại nắm tay Trang Nại Nại, “Để đề phòng bọn họ chó cùng rứt giậu, em cũng đã được nhiều tháng rồi, thời gian tới đừng đi làm nữa.”Kiểu dáng trang phục mùa xuân đã chuẩn bị xong và gửi tới xưởng từ lâu, bây giờ cũng đã được bày bán trong các cửa hàng lớn, doanh thu thu về rất cao. Về phần trang phục mùa hè thì Trang Nại Nại chắc chắn không giúp được gì nữa. Thai song sinh vốn rất dễ sinh non, có thể kiên trì được chín tháng là đã không tệ rồi.Trang Nại Nại ngoan ngoãn gật đầu. Có một số việc, nếu cô không giúp được gì thì việc duy nhất có thể làm chính là không gây trở ngại.***Sau khi trở lại văn phòng, tinh thần của Mino đã hơi bất ổn. Cô ta biết mình đã làm hỏng việc, nhưng nghĩ kĩ lại thì cô ta cũng chẳng để lại dấu vết gì, thậm chí cũng không biến tình hình trở nên bết bát hơn?Mino hít sâu một hơi, tự nhủ với mình rằng không sao, chắc chắn không sao. Nhưng có làm thế nào thì cô ta cũng chẳng thể bình tĩnh lại được.Cô ta kinh hoảng, thất thố đi đi lại lại trong văn phòng, thỉnh thoảng lại lên xem tin tức trên diễn đàn công ty, thấy không có thông báo xử phạt cô ta thì mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta lo lắng đến nỗi ngay cả cơm trưa cũng không ăn, mãi đến ba bốn giờ chiều vẫn chưa thấy có tin tức gì.Vậy tức là… chuyện này đã qua rồi?Cô ta vừa thở phào thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.Mino đi ra mở cửa thì thấy Quý Thần cầm một chiếc phong bì đứng bên ngoài. Mino hơi ngây người ra, sau đó lại thở phào. Nếu là phong bì, vậy tức là bọn họ thừa nhận công lao của cô ta?Đang nghĩ ngợi thì Quý Thần đã đưa phong bì cho cô ta, Mino cười nhìn Quý Thần, “Trợ lý Quý, là nhân viên của công ty, bảo vệ bà chủ là điều nên làm. Ngài Tư không cần khách sáo như vậy, ngài ấy có ơn phát hiện ra tôi, tôi không thể nhận phong bì này được.”Quý Thần dở khóc dở cười nhìn Mino một lúc rồi mới đặt phong bì lên bàn, “Trưởng bộ phận Mino, đây là tiền lương sáu tháng tới của cô. Tôi đến để thông báo, ngày mai cô không cần đi làm nữa.”