Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 656: Nói cho tôi biết, đứa trẻ này là ai? (3)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Thi Cẩm Ngôn không ngờ lại gặp Tư Chính Đình ở đây. Anh ta đưa bố mẹ và con trai đến đây mua đồ, còn mình thì đi đỗ xe. Nhưng vừa ra khỏi bãi đỗ, anh ta lại thấy Bạch Nguyệt ôm Tân Tân khóc, vì quá lo lắng nên không thấy Tư Chính Đình.Lúc này, bị Tư Chính Đình giữ lại anh ta không biết nên trả lời thế nào. Ông bà Thi lo lắng đi qua, thấy Tư Chính Đình cả hai đều chột dạ cúi đầu.Thấy cảnh này, Bạch Nguyệt lập tức bị dọa đến quên cả khóc. Còn Tân Tân thì mở to đôi mắt đen như quả bồ đào nhìn Thi Cẩm Ngôn, ánh mắt đầy mong chờ.Thi Cẩm Ngôn bắt gặp ánh mắt của Tân Tân thì mím môi lại, sau đó mới trả lời, “Nó là con của anh.”Tư Chính Đình liền sa sầm mặt mày. Anh lập tức hiểu ra tất cả. Quan hệ giữa anh và chị rất tốt, vì thế chị ấy có gì cũng nói với anh. Anh còn nhớ năm đó, Tư Tĩnh Ngọc lặng lẽ về nhà nói với anh - lúc đó anh vẫn đang học cấp 3, “Này, Tư Chính Đình, chị thích một bạn nam trên lớp.”Thế là anh liền lén đi theo Tư Tĩnh Ngọc để xem Thi Cẩm Ngôn.Chị gái anh đã thích anh ta từ lâu, sau khi anh quan sát Thi Cẩm Ngôn, thấy anh ta không giống những tên đàn ông vượt khó khác, cách hành xử cũng rất được lòng anh. Vì thế lúc Thi Cẩm Ngôn cầu hôn Tư Tĩnh Ngọc, anh đã đồng ý.Anh luôn cảm thấy mâu thuẫn của Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn cũng chỉ dừng ở mức cãi vã bình thường. Dù sao thì Tư Tĩnh Ngọc cũng lớn lên trong nhà họ Tư, môi trường sống của hai người khác nhau nên thói quen sinh hoạt chắc chắn cũng sẽ có đôi chỗ mâu thuẫn.Nhưng ai nói cho anh biết, bọn họ chỉ mới kết hôn hai năm, vậy... đứa trẻ ba bốn tuổi này từ đâu ra?Tư Chính Đình quay ngoắt lại nhìn Bạch Nguyệt.Anh đã từng gặp Bạch Nguyệt, cô ta là bạn cùng phòng của Tư Tĩnh Ngọc ở đại học. Năm đó, chuyện cô ta và Thi Cẩm Ngôn yêu nhau đã khiến Tư Tĩnh Ngọc buồn bã một thời gian dài.Vậy đứa trẻ này là...Anh cau mày nhìn Thi Cẩm Ngôn, “Anh chắc chắn?”“Đã xét nghiệm ADN rồi.”Tư Chính Đình nheo mắt lại, anh biết mình không nên trách Thi Cẩm Ngôn. Bạch Nguyệt và Thi Cẩm Ngôn yêu nhau lúc cả hai đã tốt nghiệp đại học, đang học lên cao học. Vào độ tuổi đó, nam nữ phát sinh quan hệ với nhau, thậm chí không dùng biện pháp an toàn cũng chẳng có gì lạ cả, dù sao thì cái gì cũng có thể xảy ra.Nhưng ai bảo người bị tổn thương là chị gái anh chứ!“Vậy anh định làm thế nào?”Tư Tĩnh Ngọc đã ra nước ngoài du lịch, hoặc đúng hơn là tiếp tục con đường tìm kiếm của chị ấy, việc ly hôn cũng đã giao lại toàn quyền cho anh. Luật sư phụ trách vụ ly hôn này đã tìm Thi Cẩm Ngôn để nói chuyện, nhưng anh ta vẫn khăng khăng không đồng ý, thời gian thỏa thuận ly hôn đã kéo dài rất lâu rồi.Tư Chính Đình biết Thi Cẩm Ngôn không quan tâm đến tài sản sau khi ly hôn gì đó, anh ta chỉ đang tìm một cái cớ để kéo dài thời gian, không chịu ly hôn. Nên anh cũng không ép anh ta, nhưng lúc này...Thi Cẩm Ngôn biết lúc này mình phải giải thích rõ chuyện này với Tư Chính Đình. Anh ta cau mày nhìn Bạch Nguyệt, một lúc sau mới nói: “Chính Đình, đứa con này không phải là do anh muốn giữ lại. Nhưng thằng bé đã được sinh ra và lớn lên, anh không thể trốn tránh trách nhiệm.”Có trách nhiệm với máu mủ của anh ta và Bạch Nguyệt, tức là từ nay về sau sẽ luôn phải dùng dằng với cô ta.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Thi Cẩm Ngôn không ngờ lại gặp Tư Chính Đình ở đây. Anh ta đưa bố mẹ và con trai đến đây mua đồ, còn mình thì đi đỗ xe. Nhưng vừa ra khỏi bãi đỗ, anh ta lại thấy Bạch Nguyệt ôm Tân Tân khóc, vì quá lo lắng nên không thấy Tư Chính Đình.Lúc này, bị Tư Chính Đình giữ lại anh ta không biết nên trả lời thế nào. Ông bà Thi lo lắng đi qua, thấy Tư Chính Đình cả hai đều chột dạ cúi đầu.Thấy cảnh này, Bạch Nguyệt lập tức bị dọa đến quên cả khóc. Còn Tân Tân thì mở to đôi mắt đen như quả bồ đào nhìn Thi Cẩm Ngôn, ánh mắt đầy mong chờ.Thi Cẩm Ngôn bắt gặp ánh mắt của Tân Tân thì mím môi lại, sau đó mới trả lời, “Nó là con của anh.”Tư Chính Đình liền sa sầm mặt mày. Anh lập tức hiểu ra tất cả. Quan hệ giữa anh và chị rất tốt, vì thế chị ấy có gì cũng nói với anh. Anh còn nhớ năm đó, Tư Tĩnh Ngọc lặng lẽ về nhà nói với anh - lúc đó anh vẫn đang học cấp 3, “Này, Tư Chính Đình, chị thích một bạn nam trên lớp.”Thế là anh liền lén đi theo Tư Tĩnh Ngọc để xem Thi Cẩm Ngôn.Chị gái anh đã thích anh ta từ lâu, sau khi anh quan sát Thi Cẩm Ngôn, thấy anh ta không giống những tên đàn ông vượt khó khác, cách hành xử cũng rất được lòng anh. Vì thế lúc Thi Cẩm Ngôn cầu hôn Tư Tĩnh Ngọc, anh đã đồng ý.Anh luôn cảm thấy mâu thuẫn của Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn cũng chỉ dừng ở mức cãi vã bình thường. Dù sao thì Tư Tĩnh Ngọc cũng lớn lên trong nhà họ Tư, môi trường sống của hai người khác nhau nên thói quen sinh hoạt chắc chắn cũng sẽ có đôi chỗ mâu thuẫn.Nhưng ai nói cho anh biết, bọn họ chỉ mới kết hôn hai năm, vậy... đứa trẻ ba bốn tuổi này từ đâu ra?Tư Chính Đình quay ngoắt lại nhìn Bạch Nguyệt.Anh đã từng gặp Bạch Nguyệt, cô ta là bạn cùng phòng của Tư Tĩnh Ngọc ở đại học. Năm đó, chuyện cô ta và Thi Cẩm Ngôn yêu nhau đã khiến Tư Tĩnh Ngọc buồn bã một thời gian dài.Vậy đứa trẻ này là...Anh cau mày nhìn Thi Cẩm Ngôn, “Anh chắc chắn?”“Đã xét nghiệm ADN rồi.”Tư Chính Đình nheo mắt lại, anh biết mình không nên trách Thi Cẩm Ngôn. Bạch Nguyệt và Thi Cẩm Ngôn yêu nhau lúc cả hai đã tốt nghiệp đại học, đang học lên cao học. Vào độ tuổi đó, nam nữ phát sinh quan hệ với nhau, thậm chí không dùng biện pháp an toàn cũng chẳng có gì lạ cả, dù sao thì cái gì cũng có thể xảy ra.Nhưng ai bảo người bị tổn thương là chị gái anh chứ!“Vậy anh định làm thế nào?”Tư Tĩnh Ngọc đã ra nước ngoài du lịch, hoặc đúng hơn là tiếp tục con đường tìm kiếm của chị ấy, việc ly hôn cũng đã giao lại toàn quyền cho anh. Luật sư phụ trách vụ ly hôn này đã tìm Thi Cẩm Ngôn để nói chuyện, nhưng anh ta vẫn khăng khăng không đồng ý, thời gian thỏa thuận ly hôn đã kéo dài rất lâu rồi.Tư Chính Đình biết Thi Cẩm Ngôn không quan tâm đến tài sản sau khi ly hôn gì đó, anh ta chỉ đang tìm một cái cớ để kéo dài thời gian, không chịu ly hôn. Nên anh cũng không ép anh ta, nhưng lúc này...Thi Cẩm Ngôn biết lúc này mình phải giải thích rõ chuyện này với Tư Chính Đình. Anh ta cau mày nhìn Bạch Nguyệt, một lúc sau mới nói: “Chính Đình, đứa con này không phải là do anh muốn giữ lại. Nhưng thằng bé đã được sinh ra và lớn lên, anh không thể trốn tránh trách nhiệm.”Có trách nhiệm với máu mủ của anh ta và Bạch Nguyệt, tức là từ nay về sau sẽ luôn phải dùng dằng với cô ta.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Thi Cẩm Ngôn không ngờ lại gặp Tư Chính Đình ở đây. Anh ta đưa bố mẹ và con trai đến đây mua đồ, còn mình thì đi đỗ xe. Nhưng vừa ra khỏi bãi đỗ, anh ta lại thấy Bạch Nguyệt ôm Tân Tân khóc, vì quá lo lắng nên không thấy Tư Chính Đình.Lúc này, bị Tư Chính Đình giữ lại anh ta không biết nên trả lời thế nào. Ông bà Thi lo lắng đi qua, thấy Tư Chính Đình cả hai đều chột dạ cúi đầu.Thấy cảnh này, Bạch Nguyệt lập tức bị dọa đến quên cả khóc. Còn Tân Tân thì mở to đôi mắt đen như quả bồ đào nhìn Thi Cẩm Ngôn, ánh mắt đầy mong chờ.Thi Cẩm Ngôn bắt gặp ánh mắt của Tân Tân thì mím môi lại, sau đó mới trả lời, “Nó là con của anh.”Tư Chính Đình liền sa sầm mặt mày. Anh lập tức hiểu ra tất cả. Quan hệ giữa anh và chị rất tốt, vì thế chị ấy có gì cũng nói với anh. Anh còn nhớ năm đó, Tư Tĩnh Ngọc lặng lẽ về nhà nói với anh - lúc đó anh vẫn đang học cấp 3, “Này, Tư Chính Đình, chị thích một bạn nam trên lớp.”Thế là anh liền lén đi theo Tư Tĩnh Ngọc để xem Thi Cẩm Ngôn.Chị gái anh đã thích anh ta từ lâu, sau khi anh quan sát Thi Cẩm Ngôn, thấy anh ta không giống những tên đàn ông vượt khó khác, cách hành xử cũng rất được lòng anh. Vì thế lúc Thi Cẩm Ngôn cầu hôn Tư Tĩnh Ngọc, anh đã đồng ý.Anh luôn cảm thấy mâu thuẫn của Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn cũng chỉ dừng ở mức cãi vã bình thường. Dù sao thì Tư Tĩnh Ngọc cũng lớn lên trong nhà họ Tư, môi trường sống của hai người khác nhau nên thói quen sinh hoạt chắc chắn cũng sẽ có đôi chỗ mâu thuẫn.Nhưng ai nói cho anh biết, bọn họ chỉ mới kết hôn hai năm, vậy... đứa trẻ ba bốn tuổi này từ đâu ra?Tư Chính Đình quay ngoắt lại nhìn Bạch Nguyệt.Anh đã từng gặp Bạch Nguyệt, cô ta là bạn cùng phòng của Tư Tĩnh Ngọc ở đại học. Năm đó, chuyện cô ta và Thi Cẩm Ngôn yêu nhau đã khiến Tư Tĩnh Ngọc buồn bã một thời gian dài.Vậy đứa trẻ này là...Anh cau mày nhìn Thi Cẩm Ngôn, “Anh chắc chắn?”“Đã xét nghiệm ADN rồi.”Tư Chính Đình nheo mắt lại, anh biết mình không nên trách Thi Cẩm Ngôn. Bạch Nguyệt và Thi Cẩm Ngôn yêu nhau lúc cả hai đã tốt nghiệp đại học, đang học lên cao học. Vào độ tuổi đó, nam nữ phát sinh quan hệ với nhau, thậm chí không dùng biện pháp an toàn cũng chẳng có gì lạ cả, dù sao thì cái gì cũng có thể xảy ra.Nhưng ai bảo người bị tổn thương là chị gái anh chứ!“Vậy anh định làm thế nào?”Tư Tĩnh Ngọc đã ra nước ngoài du lịch, hoặc đúng hơn là tiếp tục con đường tìm kiếm của chị ấy, việc ly hôn cũng đã giao lại toàn quyền cho anh. Luật sư phụ trách vụ ly hôn này đã tìm Thi Cẩm Ngôn để nói chuyện, nhưng anh ta vẫn khăng khăng không đồng ý, thời gian thỏa thuận ly hôn đã kéo dài rất lâu rồi.Tư Chính Đình biết Thi Cẩm Ngôn không quan tâm đến tài sản sau khi ly hôn gì đó, anh ta chỉ đang tìm một cái cớ để kéo dài thời gian, không chịu ly hôn. Nên anh cũng không ép anh ta, nhưng lúc này...Thi Cẩm Ngôn biết lúc này mình phải giải thích rõ chuyện này với Tư Chính Đình. Anh ta cau mày nhìn Bạch Nguyệt, một lúc sau mới nói: “Chính Đình, đứa con này không phải là do anh muốn giữ lại. Nhưng thằng bé đã được sinh ra và lớn lên, anh không thể trốn tránh trách nhiệm.”Có trách nhiệm với máu mủ của anh ta và Bạch Nguyệt, tức là từ nay về sau sẽ luôn phải dùng dằng với cô ta.

Chương 656: Nói cho tôi biết, đứa trẻ này là ai? (3)