Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 660: Mẹ, mẹ đang làm cái gì thế? (2)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Đinh Mộng Á thấy Trang Nại Nại suýt bị ngã thì lo lắng đứng dậy, định chạy ra xem.Khăn quàng cổ vốn đang phủ lên đùi bà, khi bà vừa đứng dậy thì cũng kéo theo nó, khiến thứ trên ghế cứ thế lộ ra trước mặt mọi người.Thứ đó không phải búp bê tình dục gì cả, cái thứ hình tròn là đầu của một con gấu bông, còn hai cái dài dài như hai cái chân đó lại là hai chiếc gối ôm to, thứ hơi gồ lên ở giữa là một cái rổ đựng đồ may vá. Trên người con gấu bông được khoác một chiếc áo len nho nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, đường may không được đều lắm, có thể thấy nó được may bằng tay.Trên sofa rải đầy những thứ lặt vặt, đều là đồ dùng của trẻ con, có cả mới lẫn cũ.Thấy mấy thứ trên sofa, Trang Nại Nại và Tư Chính Đình lúc này mới nhận ra hình như cách bài trí xung quanh cũng hơi thay đổi. Trong phòng hơi lộn xộn, trên bàn bày đầy ảnh của Tư Tĩnh Ngọc, Tư Chính Đình và cả Đinh Mộng Á. Ở góc phòng còn có mấy món đồ chơi cũ, rõ ràng đã được lau sạch sẽ.Trang Nại Nại thấy cảnh này thì liền hiểu ra, cảm giác xót xa lập tức dâng lên.Tư Chính Đình lại càng quan sát cẩn thận hơn Trang Nại Nại. Anh nhìn chiếc áo len trên người con gấu bông và cả đường may xiêu vẹo trên chiếc gối ôm, liền vô thức nhìn về phía Đinh Mộng Á.Đinh Mộng Á thấy ánh mắt của anh, bèn vội vàng giấu tay ra sau lưng, cười hì hì với Tư Chính Đình.Tư Chính Đình nheo mắt lại, tiến lên một bước hỏi, “Tay mẹ làm sao thế?”“Không sao, mẹ chán quá nên lấy mấy món đồ chơi lúc bé của các con ra, tốn diện tích quá, các con không thích nữa nên mẹ đang tính bán đi!”Bán đi mà lại lau chúng sạch sẽ sao?Bán đi mà lại mua cả đồ chơi mới về sao?Bán đi mà lại che che đậy đậy, sợ bọn họ thấy sao?Trang Nại Nại biết, nhưng thứ này đều được chuẩn bị cho con của cô.Cô đứng im tại chỗ nhìn Đinh Mộng Á.Từ khi biết Đinh Mộng Á đến bệnh viện phụ sản nghe lén tim thai, lén hỏi han về con của cô thì những lần khám thai sau đó, cô vẫn đến bệnh viện đó như bình thường. Hai người dường như đã đạt được thỏa thuận ngầm nào đó.Cô sẽ không ngăn Ms. Đinh biết bất cứ tin tức gì về con của mình, còn Ms. Đinh cũng sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của cô, tránh cho cô thấy khó chịu trong lòng.Bà ấy khống chế tâm trạng của bản thân rất tốt, chưa bao giờ chỉ tay năm ngón hay bắt bẻ về chuyện con cô, lại càng chưa bao giờ gửi thứ gì đó khiến cô khó xử vì chẳng biết có nên dùng hay không.Chuyện đó vốn đã khiến Trang Nại Nại cảm thấy xúc động, nhưng tất cả đều không bằng nỗi xúc động đang diễn ra ngay lúc này.Bà ấy sẽ không gửi những thứ này cho cô, cũng biết có lẽ cô sẽ không để con cô mặc chúng, nhưng vẫn lén lút chuẩn bị.Trong căn biện thự rộng lớn trống trải chỉ có một mình bà ấy. Bất cứ nơi nào trong phòng khách cũng đều có thể trông thấy những món đồ chơi của trẻ con. Thậm chí, ngay cả bàn trà của bà ấy cũng bọc góc lại, dù có lẽ đứa trẻ sau khi được sinh ra cũng sẽ không đến đây chơi.Lòng thành này khiến Trang Nại Nại cảm thấy nghèn nghẹn trong lồng ngực. Cô mím môi nhìn về phía Tư Chính Đình, chỉ thấy anh đi qua, cố chấp kéo tay Đinh Mộng Á ra. Cô có thể nhìn thấy rõ ràng đầu ngón tay của bà hình như bị kim đâm rất nhiều lần, thậm chí có ngón còn sưng lên.
Đinh Mộng Á thấy Trang Nại Nại suýt bị ngã thì lo lắng đứng dậy, định chạy ra xem.
Khăn quàng cổ vốn đang phủ lên đùi bà, khi bà vừa đứng dậy thì cũng kéo theo nó, khiến thứ trên ghế cứ thế lộ ra trước mặt mọi người.
Thứ đó không phải búp bê tình dục gì cả, cái thứ hình tròn là đầu của một con gấu bông, còn hai cái dài dài như hai cái chân đó lại là hai chiếc gối ôm to, thứ hơi gồ lên ở giữa là một cái rổ đựng đồ may vá. Trên người con gấu bông được khoác một chiếc áo len nho nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, đường may không được đều lắm, có thể thấy nó được may bằng tay.
Trên sofa rải đầy những thứ lặt vặt, đều là đồ dùng của trẻ con, có cả mới lẫn cũ.
Thấy mấy thứ trên sofa, Trang Nại Nại và Tư Chính Đình lúc này mới nhận ra hình như cách bài trí xung quanh cũng hơi thay đổi. Trong phòng hơi lộn xộn, trên bàn bày đầy ảnh của Tư Tĩnh Ngọc, Tư Chính Đình và cả Đinh Mộng Á. Ở góc phòng còn có mấy món đồ chơi cũ, rõ ràng đã được lau sạch sẽ.
Trang Nại Nại thấy cảnh này thì liền hiểu ra, cảm giác xót xa lập tức dâng lên.
Tư Chính Đình lại càng quan sát cẩn thận hơn Trang Nại Nại. Anh nhìn chiếc áo len trên người con gấu bông và cả đường may xiêu vẹo trên chiếc gối ôm, liền vô thức nhìn về phía Đinh Mộng Á.
Đinh Mộng Á thấy ánh mắt của anh, bèn vội vàng giấu tay ra sau lưng, cười hì hì với Tư Chính Đình.
Tư Chính Đình nheo mắt lại, tiến lên một bước hỏi, “Tay mẹ làm sao thế?”
“Không sao, mẹ chán quá nên lấy mấy món đồ chơi lúc bé của các con ra, tốn diện tích quá, các con không thích nữa nên mẹ đang tính bán đi!”
Bán đi mà lại lau chúng sạch sẽ sao?
Bán đi mà lại mua cả đồ chơi mới về sao?
Bán đi mà lại che che đậy đậy, sợ bọn họ thấy sao?
Trang Nại Nại biết, nhưng thứ này đều được chuẩn bị cho con của cô.
Cô đứng im tại chỗ nhìn Đinh Mộng Á.
Từ khi biết Đinh Mộng Á đến bệnh viện phụ sản nghe lén tim thai, lén hỏi han về con của cô thì những lần khám thai sau đó, cô vẫn đến bệnh viện đó như bình thường. Hai người dường như đã đạt được thỏa thuận ngầm nào đó.
Cô sẽ không ngăn Ms. Đinh biết bất cứ tin tức gì về con của mình, còn Ms. Đinh cũng sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của cô, tránh cho cô thấy khó chịu trong lòng.
Bà ấy khống chế tâm trạng của bản thân rất tốt, chưa bao giờ chỉ tay năm ngón hay bắt bẻ về chuyện con cô, lại càng chưa bao giờ gửi thứ gì đó khiến cô khó xử vì chẳng biết có nên dùng hay không.
Chuyện đó vốn đã khiến Trang Nại Nại cảm thấy xúc động, nhưng tất cả đều không bằng nỗi xúc động đang diễn ra ngay lúc này.
Bà ấy sẽ không gửi những thứ này cho cô, cũng biết có lẽ cô sẽ không để con cô mặc chúng, nhưng vẫn lén lút chuẩn bị.
Trong căn biện thự rộng lớn trống trải chỉ có một mình bà ấy. Bất cứ nơi nào trong phòng khách cũng đều có thể trông thấy những món đồ chơi của trẻ con. Thậm chí, ngay cả bàn trà của bà ấy cũng bọc góc lại, dù có lẽ đứa trẻ sau khi được sinh ra cũng sẽ không đến đây chơi.
Lòng thành này khiến Trang Nại Nại cảm thấy nghèn nghẹn trong lồng ngực. Cô mím môi nhìn về phía Tư Chính Đình, chỉ thấy anh đi qua, cố chấp kéo tay Đinh Mộng Á ra. Cô có thể nhìn thấy rõ ràng đầu ngón tay của bà hình như bị kim đâm rất nhiều lần, thậm chí có ngón còn sưng lên.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Đinh Mộng Á thấy Trang Nại Nại suýt bị ngã thì lo lắng đứng dậy, định chạy ra xem.Khăn quàng cổ vốn đang phủ lên đùi bà, khi bà vừa đứng dậy thì cũng kéo theo nó, khiến thứ trên ghế cứ thế lộ ra trước mặt mọi người.Thứ đó không phải búp bê tình dục gì cả, cái thứ hình tròn là đầu của một con gấu bông, còn hai cái dài dài như hai cái chân đó lại là hai chiếc gối ôm to, thứ hơi gồ lên ở giữa là một cái rổ đựng đồ may vá. Trên người con gấu bông được khoác một chiếc áo len nho nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, đường may không được đều lắm, có thể thấy nó được may bằng tay.Trên sofa rải đầy những thứ lặt vặt, đều là đồ dùng của trẻ con, có cả mới lẫn cũ.Thấy mấy thứ trên sofa, Trang Nại Nại và Tư Chính Đình lúc này mới nhận ra hình như cách bài trí xung quanh cũng hơi thay đổi. Trong phòng hơi lộn xộn, trên bàn bày đầy ảnh của Tư Tĩnh Ngọc, Tư Chính Đình và cả Đinh Mộng Á. Ở góc phòng còn có mấy món đồ chơi cũ, rõ ràng đã được lau sạch sẽ.Trang Nại Nại thấy cảnh này thì liền hiểu ra, cảm giác xót xa lập tức dâng lên.Tư Chính Đình lại càng quan sát cẩn thận hơn Trang Nại Nại. Anh nhìn chiếc áo len trên người con gấu bông và cả đường may xiêu vẹo trên chiếc gối ôm, liền vô thức nhìn về phía Đinh Mộng Á.Đinh Mộng Á thấy ánh mắt của anh, bèn vội vàng giấu tay ra sau lưng, cười hì hì với Tư Chính Đình.Tư Chính Đình nheo mắt lại, tiến lên một bước hỏi, “Tay mẹ làm sao thế?”“Không sao, mẹ chán quá nên lấy mấy món đồ chơi lúc bé của các con ra, tốn diện tích quá, các con không thích nữa nên mẹ đang tính bán đi!”Bán đi mà lại lau chúng sạch sẽ sao?Bán đi mà lại mua cả đồ chơi mới về sao?Bán đi mà lại che che đậy đậy, sợ bọn họ thấy sao?Trang Nại Nại biết, nhưng thứ này đều được chuẩn bị cho con của cô.Cô đứng im tại chỗ nhìn Đinh Mộng Á.Từ khi biết Đinh Mộng Á đến bệnh viện phụ sản nghe lén tim thai, lén hỏi han về con của cô thì những lần khám thai sau đó, cô vẫn đến bệnh viện đó như bình thường. Hai người dường như đã đạt được thỏa thuận ngầm nào đó.Cô sẽ không ngăn Ms. Đinh biết bất cứ tin tức gì về con của mình, còn Ms. Đinh cũng sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của cô, tránh cho cô thấy khó chịu trong lòng.Bà ấy khống chế tâm trạng của bản thân rất tốt, chưa bao giờ chỉ tay năm ngón hay bắt bẻ về chuyện con cô, lại càng chưa bao giờ gửi thứ gì đó khiến cô khó xử vì chẳng biết có nên dùng hay không.Chuyện đó vốn đã khiến Trang Nại Nại cảm thấy xúc động, nhưng tất cả đều không bằng nỗi xúc động đang diễn ra ngay lúc này.Bà ấy sẽ không gửi những thứ này cho cô, cũng biết có lẽ cô sẽ không để con cô mặc chúng, nhưng vẫn lén lút chuẩn bị.Trong căn biện thự rộng lớn trống trải chỉ có một mình bà ấy. Bất cứ nơi nào trong phòng khách cũng đều có thể trông thấy những món đồ chơi của trẻ con. Thậm chí, ngay cả bàn trà của bà ấy cũng bọc góc lại, dù có lẽ đứa trẻ sau khi được sinh ra cũng sẽ không đến đây chơi.Lòng thành này khiến Trang Nại Nại cảm thấy nghèn nghẹn trong lồng ngực. Cô mím môi nhìn về phía Tư Chính Đình, chỉ thấy anh đi qua, cố chấp kéo tay Đinh Mộng Á ra. Cô có thể nhìn thấy rõ ràng đầu ngón tay của bà hình như bị kim đâm rất nhiều lần, thậm chí có ngón còn sưng lên.