Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 679: Quan hệ của mino và lý ngọc phượng (4)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trang Nại Nại mở to hai mắt.Thì ra đây mới là cái sự ảnh hưởng mà Lý Ngọc Phượng nhắc tới.Cô nhíu mày, không chịu yếu thế mà nói, “Bà cảm thấy tôi sẽ quan tâm những chuyện này sao?”Lý Ngọc Phượng nghẹn họng, một lúc sau mới nói, “Thôi vậy, con có quan tâm hay không thì mẹ cũng mặc kệ. Mẹ mệt rồi, mẹ về trước.”Nói rồi, bà ta liền xách túi lên, đi ngang qua cô.Trang Nại Nại nhìn chằm chằm bóng lưng của bà ta, mãi cho đến khi bà ta ra khỏi quán cà phê.***Đi được một lúc, khi thấy đã cách quán cà phê khá xa, Lý Ngọc Phượng mới rẽ ngoặt vào một con ngõ, lấy điện thoại ra thay sim rồi gọi cho một dãy số.Giọng Mino vang lên từ đầu dây bên kia, “Sao rồi? Có bị lộ không?”Giọng Lý Ngọc Phượng rất nghiêm khắc, “Mino, bất cứ hành động gì của chúng ta cũng có thể làm thân phận bị bại lộ. Vào thời điểm quan trọng thế này, con đừng phạm phải lỗi gì nữa, biết chưa? Nếu không phải hôm nay con nhanh mắt thấy được bọn họ thì coi như xong! Tất cả nỗ lực đều đổ xuống sông xuống bể.”“Con biết rồi.”Lý Ngọc Phượng thở dài, “Mino, mẹ biết trong lòng con khó chịu, nhưng chúng ta đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ con muốn thất bại trong gang tấc sao?”Mino lần này đã biết sợ, “Con biết rồi, con sẽ không bao giờ đăng nhập vào weibo của mẹ để làm gì nữa, mẹ về xóa bài viết kia đi.”Lý Ngọc Phượng lúc này mới thở phào, “Cũng tốt, bọn họ vẫn luôn điều tra quan hệ của chúng ta, chưa biết chừng chuyện hôm nay lại là chuyện tốt, vừa khéo giải quyết được nghi ngờ của bọn họ. Có lẽ chúng ta có thể an tâm ngủ ngon hai tháng. Chỉ cần qua hai tháng, chúng ta sẽ không phải nhẫn nhịn nữa.”Mino nghe vậy, ánh mắt liền lóe lên, hai tháng nữa thôi…***Trên đường quay về nhà họ Tư, Trang Nại Nại vẫn luôn im lặng suy nghĩ về vấn đề của Lý Ngọc Phượng.Chẳng hiểu sao, cô lại cảm thấy mọi chuyện quá tự nhiên, quá logic.Mino bắt thóp được Lý Ngọc Phượng nên bà ta mới làm ra nhiều chuyện tổn thương cô như vậy. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy không đúng?Lúc Trang Nại Nại đang cau mày suy nghĩ thì một bàn tay to đã nắm tay cô, “Đừng nghĩ lung tung nữa, quan hệ của bọn họ chắc chắn không đơn giản như vậy.”“Đúng, em không tin trên đời lại có người mẹ độc ác như vậy, có thể vì danh dự của bản thân mà làm tổn hại đến danh dự của con gái. Hơn nữa, lúc chúng ta chưa xuống xe, ánh mắt Lý Ngọc Phượng nhìn Mino khiến em cảm thấy rất kỳ lạ.”Vả lại, lúc bọn họ đi vào thì hai người kia đã nói chuyện rất lâu rồi, chẳng lẽ không nói được đến chuyện chính sao? Tại sao lúc bọn họ đi vào, hai người kia mới nói đến chuyện chính?Vậy trước đó, bọn họ vẫn luôn tám chuyện thôi sao?Trang Nại Nại nheo mắt, “Tư Chính Đình, em có linh cảm rằng bọn họ đang diễn trò cho chúng ta xem, cứ như cố ý để làm chúng ta hết nghi ngờ vậy.”Tư Chính Đình nghe cô nói thì liền cong môi, “Ừm, cuối cùng em cũng thông minh được một lần.”Trang Nại Nại: “…”Trang Nại Nại không thèm đấu khẩu với anh, cau mày tự hỏi, “Nhưng tại sao bọn họ lại làm như vậy? Để che giấu chuyện gì?”Tư Chính Đình bỗng nói với cô: “Nại Nại, em có thấy hai người họ hơi giống nhau không?”
Trang Nại Nại mở to hai mắt.
Thì ra đây mới là cái sự ảnh hưởng mà Lý Ngọc Phượng nhắc tới.
Cô nhíu mày, không chịu yếu thế mà nói, “Bà cảm thấy tôi sẽ quan tâm những chuyện này sao?”
Lý Ngọc Phượng nghẹn họng, một lúc sau mới nói, “Thôi vậy, con có quan tâm hay không thì mẹ cũng mặc kệ. Mẹ mệt rồi, mẹ về trước.”
Nói rồi, bà ta liền xách túi lên, đi ngang qua cô.
Trang Nại Nại nhìn chằm chằm bóng lưng của bà ta, mãi cho đến khi bà ta ra khỏi quán cà phê.
***
Đi được một lúc, khi thấy đã cách quán cà phê khá xa, Lý Ngọc Phượng mới rẽ ngoặt vào một con ngõ, lấy điện thoại ra thay sim rồi gọi cho một dãy số.
Giọng Mino vang lên từ đầu dây bên kia, “Sao rồi? Có bị lộ không?”
Giọng Lý Ngọc Phượng rất nghiêm khắc, “Mino, bất cứ hành động gì của chúng ta cũng có thể làm thân phận bị bại lộ. Vào thời điểm quan trọng thế này, con đừng phạm phải lỗi gì nữa, biết chưa? Nếu không phải hôm nay con nhanh mắt thấy được bọn họ thì coi như xong! Tất cả nỗ lực đều đổ xuống sông xuống bể.”
“Con biết rồi.”
Lý Ngọc Phượng thở dài, “Mino, mẹ biết trong lòng con khó chịu, nhưng chúng ta đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ con muốn thất bại trong gang tấc sao?”
Mino lần này đã biết sợ, “Con biết rồi, con sẽ không bao giờ đăng nhập vào weibo của mẹ để làm gì nữa, mẹ về xóa bài viết kia đi.”
Lý Ngọc Phượng lúc này mới thở phào, “Cũng tốt, bọn họ vẫn luôn điều tra quan hệ của chúng ta, chưa biết chừng chuyện hôm nay lại là chuyện tốt, vừa khéo giải quyết được nghi ngờ của bọn họ. Có lẽ chúng ta có thể an tâm ngủ ngon hai tháng. Chỉ cần qua hai tháng, chúng ta sẽ không phải nhẫn nhịn nữa.”
Mino nghe vậy, ánh mắt liền lóe lên, hai tháng nữa thôi…
***
Trên đường quay về nhà họ Tư, Trang Nại Nại vẫn luôn im lặng suy nghĩ về vấn đề của Lý Ngọc Phượng.
Chẳng hiểu sao, cô lại cảm thấy mọi chuyện quá tự nhiên, quá logic.
Mino bắt thóp được Lý Ngọc Phượng nên bà ta mới làm ra nhiều chuyện tổn thương cô như vậy. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy không đúng?
Lúc Trang Nại Nại đang cau mày suy nghĩ thì một bàn tay to đã nắm tay cô, “Đừng nghĩ lung tung nữa, quan hệ của bọn họ chắc chắn không đơn giản như vậy.”
“Đúng, em không tin trên đời lại có người mẹ độc ác như vậy, có thể vì danh dự của bản thân mà làm tổn hại đến danh dự của con gái. Hơn nữa, lúc chúng ta chưa xuống xe, ánh mắt Lý Ngọc Phượng nhìn Mino khiến em cảm thấy rất kỳ lạ.”
Vả lại, lúc bọn họ đi vào thì hai người kia đã nói chuyện rất lâu rồi, chẳng lẽ không nói được đến chuyện chính sao? Tại sao lúc bọn họ đi vào, hai người kia mới nói đến chuyện chính?
Vậy trước đó, bọn họ vẫn luôn tám chuyện thôi sao?
Trang Nại Nại nheo mắt, “Tư Chính Đình, em có linh cảm rằng bọn họ đang diễn trò cho chúng ta xem, cứ như cố ý để làm chúng ta hết nghi ngờ vậy.”
Tư Chính Đình nghe cô nói thì liền cong môi, “Ừm, cuối cùng em cũng thông minh được một lần.”
Trang Nại Nại: “…”
Trang Nại Nại không thèm đấu khẩu với anh, cau mày tự hỏi, “Nhưng tại sao bọn họ lại làm như vậy? Để che giấu chuyện gì?”
Tư Chính Đình bỗng nói với cô: “Nại Nại, em có thấy hai người họ hơi giống nhau không?”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trang Nại Nại mở to hai mắt.Thì ra đây mới là cái sự ảnh hưởng mà Lý Ngọc Phượng nhắc tới.Cô nhíu mày, không chịu yếu thế mà nói, “Bà cảm thấy tôi sẽ quan tâm những chuyện này sao?”Lý Ngọc Phượng nghẹn họng, một lúc sau mới nói, “Thôi vậy, con có quan tâm hay không thì mẹ cũng mặc kệ. Mẹ mệt rồi, mẹ về trước.”Nói rồi, bà ta liền xách túi lên, đi ngang qua cô.Trang Nại Nại nhìn chằm chằm bóng lưng của bà ta, mãi cho đến khi bà ta ra khỏi quán cà phê.***Đi được một lúc, khi thấy đã cách quán cà phê khá xa, Lý Ngọc Phượng mới rẽ ngoặt vào một con ngõ, lấy điện thoại ra thay sim rồi gọi cho một dãy số.Giọng Mino vang lên từ đầu dây bên kia, “Sao rồi? Có bị lộ không?”Giọng Lý Ngọc Phượng rất nghiêm khắc, “Mino, bất cứ hành động gì của chúng ta cũng có thể làm thân phận bị bại lộ. Vào thời điểm quan trọng thế này, con đừng phạm phải lỗi gì nữa, biết chưa? Nếu không phải hôm nay con nhanh mắt thấy được bọn họ thì coi như xong! Tất cả nỗ lực đều đổ xuống sông xuống bể.”“Con biết rồi.”Lý Ngọc Phượng thở dài, “Mino, mẹ biết trong lòng con khó chịu, nhưng chúng ta đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ con muốn thất bại trong gang tấc sao?”Mino lần này đã biết sợ, “Con biết rồi, con sẽ không bao giờ đăng nhập vào weibo của mẹ để làm gì nữa, mẹ về xóa bài viết kia đi.”Lý Ngọc Phượng lúc này mới thở phào, “Cũng tốt, bọn họ vẫn luôn điều tra quan hệ của chúng ta, chưa biết chừng chuyện hôm nay lại là chuyện tốt, vừa khéo giải quyết được nghi ngờ của bọn họ. Có lẽ chúng ta có thể an tâm ngủ ngon hai tháng. Chỉ cần qua hai tháng, chúng ta sẽ không phải nhẫn nhịn nữa.”Mino nghe vậy, ánh mắt liền lóe lên, hai tháng nữa thôi…***Trên đường quay về nhà họ Tư, Trang Nại Nại vẫn luôn im lặng suy nghĩ về vấn đề của Lý Ngọc Phượng.Chẳng hiểu sao, cô lại cảm thấy mọi chuyện quá tự nhiên, quá logic.Mino bắt thóp được Lý Ngọc Phượng nên bà ta mới làm ra nhiều chuyện tổn thương cô như vậy. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy không đúng?Lúc Trang Nại Nại đang cau mày suy nghĩ thì một bàn tay to đã nắm tay cô, “Đừng nghĩ lung tung nữa, quan hệ của bọn họ chắc chắn không đơn giản như vậy.”“Đúng, em không tin trên đời lại có người mẹ độc ác như vậy, có thể vì danh dự của bản thân mà làm tổn hại đến danh dự của con gái. Hơn nữa, lúc chúng ta chưa xuống xe, ánh mắt Lý Ngọc Phượng nhìn Mino khiến em cảm thấy rất kỳ lạ.”Vả lại, lúc bọn họ đi vào thì hai người kia đã nói chuyện rất lâu rồi, chẳng lẽ không nói được đến chuyện chính sao? Tại sao lúc bọn họ đi vào, hai người kia mới nói đến chuyện chính?Vậy trước đó, bọn họ vẫn luôn tám chuyện thôi sao?Trang Nại Nại nheo mắt, “Tư Chính Đình, em có linh cảm rằng bọn họ đang diễn trò cho chúng ta xem, cứ như cố ý để làm chúng ta hết nghi ngờ vậy.”Tư Chính Đình nghe cô nói thì liền cong môi, “Ừm, cuối cùng em cũng thông minh được một lần.”Trang Nại Nại: “…”Trang Nại Nại không thèm đấu khẩu với anh, cau mày tự hỏi, “Nhưng tại sao bọn họ lại làm như vậy? Để che giấu chuyện gì?”Tư Chính Đình bỗng nói với cô: “Nại Nại, em có thấy hai người họ hơi giống nhau không?”