Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 721: Khoảng cách đến chân tướng ngày càng gần (3)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Đinh Mộng Á đã biết về vụ tai nạn giao thông này. Nhưng bà chưa từng giải thích, bởi vì không thể giải thích rõ ràng được. Chuyện đã qua lâu rồi, nếu bà nói ngày hôm đó bà chưa từng rời khỏi bệnh viện thì Trang Nại Nại sẽ tin sao?Mà lúc đó bà phải chăm sóc Tư Chính Đình nên không mang theo nhiều người đi cùng, chỉ có hai người trung thành với bà mà thôi. Nhưng liệu Trang Nại Nại có tin lời hai người đó nói không?Cho nên Đinh Mộng Á cũng ngầm đồng ý để Tư Chính Đình điều tra chuyện này. Bà biết nếu không điều tra rõ ràng chuyện này thì nó sẽ mãi là khúc mắc giữa bà và Trang Nại Nại.Nhưng bà thật sự không ngờ Trang Nại Nại lại đề nghị bà cùng đi gặp Hổ Tử. Có phải là con bé đã không còn nghi ngờ bà nữa?Nhớ lại những chuyện gần đây, Đinh Mộng Á cảm thấy ấm lòng.Trang Nại Nại nhìn Đinh Mộng Á: “Tiếp xúc với mẹ một thời gian, con cũng không tin là mẹ sẽ làm vậy. Cho nên… mẹ đi cùng con được không?”Có lẽ là bởi vì biết mẹ Trang còn sống nên vào lúc này Trang Nại Nại xử lý mọi chuyện vô cùng lý trí. Cô đã suy nghĩ thật lâu. Nếu Ms. Đinh biết cô giấu bà đi gặp Hổ Tử, chắc chắn sẽ rất đau lòng.Đinh Mộng Á vui mừng nói: “Để mẹ đi sắp xếp người, loại người có thể vì tiền mà lái xe đâm người ta đều rất là ác độc, chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng mới được.”Trang Nại Nại thở phào một hơi. Đinh Mộng Á từng quản lý Đế Hào nên bà làm việc rất cẩn thận, có bà sắp xếp, cô không cần lo lắng về vấn đề an toàn của mình nữa rồi.Nửa tiếng sau, Đinh Mộng Á đã sắp xếp rất nhiều người quanh quán cà phê. Sau đó, hai người cùng lên xe rời khỏi nhà họ Tư.Lúc bọn họ đến quán cà phê, còn 10 phút nữa mới tới giờ hẹn. Đinh Mộng Á gọi một ly cà phê, Trang Nại Nại gọi một ly sữa tươi. Bọn họ cố ý tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, sau đó Trang Nại Nại nhắn tin vị trí cho Hổ Tử biết.Cô nhìn xung quanh xem thử có thấy Hổ Tử không.Đã năm năm trôi qua rồi, không biết anh ta có thay đổi gì không nữa?Còn chưa nhìn thấy Hổ Tử thì đột nhiên thấy Lý Ngọc Phượng lao đến.Nửa đêm hôm qua, Cố Đức Thọ vội vàng ra khỏi nhà mà không nói với ai một câu nào. Sáng nay, Lý Ngọc Phượng thức dậy không thấy Cố Đức Thọ đâu, bèn uy hiếp dụ dỗ Cố Tinh Hào mở cửa cho bà ta. Mãi cho đến chiều, bà ta mới tìm được cơ hội ra khỏi nhà.Lý Ngọc Phượng vốn định lái xe đi tìm Mino, nhưng lúc đi ngang quán cà phê, bà ta bỗng thấy Trang Nại Nại nên dừng xe đi vào. Bà ta vứt hết tất cả ngụy trang bước tới trước mặt Trang Nại Nại, trên khuôn mặt lộ ra sự chán ghét một cách rõ ràng, “Trang Nại Nại, nửa đêm hôm qua ba mày vội vàng ra khỏi nhà có phải là vì có tin tức của con mẹ mày không?”Trang Nại Nại chẳng buồn quan tâm tới bà ta, nhưng Đinh Mộng Á thì có vẻ không hài lòng với cách nói chuyện của Lý Ngọc Phượng.“Bà Lý, mời bà nói chuyện lịch sự với con dâu tôi một chút.”Nghe ra ý bảo vệ Trang Nại Nại trong giọng điệu của Đinh Mộng Á, Lý Ngọc Phượng nhíu chặt mày lại. 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Đinh Mộng Á đã biết về vụ tai nạn giao thông này. Nhưng bà chưa từng giải thích, bởi vì không thể giải thích rõ ràng được. Chuyện đã qua lâu rồi, nếu bà nói ngày hôm đó bà chưa từng rời khỏi bệnh viện thì Trang Nại Nại sẽ tin sao?Mà lúc đó bà phải chăm sóc Tư Chính Đình nên không mang theo nhiều người đi cùng, chỉ có hai người trung thành với bà mà thôi. Nhưng liệu Trang Nại Nại có tin lời hai người đó nói không?Cho nên Đinh Mộng Á cũng ngầm đồng ý để Tư Chính Đình điều tra chuyện này. Bà biết nếu không điều tra rõ ràng chuyện này thì nó sẽ mãi là khúc mắc giữa bà và Trang Nại Nại.Nhưng bà thật sự không ngờ Trang Nại Nại lại đề nghị bà cùng đi gặp Hổ Tử. Có phải là con bé đã không còn nghi ngờ bà nữa?Nhớ lại những chuyện gần đây, Đinh Mộng Á cảm thấy ấm lòng.Trang Nại Nại nhìn Đinh Mộng Á: “Tiếp xúc với mẹ một thời gian, con cũng không tin là mẹ sẽ làm vậy. Cho nên… mẹ đi cùng con được không?”Có lẽ là bởi vì biết mẹ Trang còn sống nên vào lúc này Trang Nại Nại xử lý mọi chuyện vô cùng lý trí. Cô đã suy nghĩ thật lâu. Nếu Ms. Đinh biết cô giấu bà đi gặp Hổ Tử, chắc chắn sẽ rất đau lòng.Đinh Mộng Á vui mừng nói: “Để mẹ đi sắp xếp người, loại người có thể vì tiền mà lái xe đâm người ta đều rất là ác độc, chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng mới được.”Trang Nại Nại thở phào một hơi. Đinh Mộng Á từng quản lý Đế Hào nên bà làm việc rất cẩn thận, có bà sắp xếp, cô không cần lo lắng về vấn đề an toàn của mình nữa rồi.Nửa tiếng sau, Đinh Mộng Á đã sắp xếp rất nhiều người quanh quán cà phê. Sau đó, hai người cùng lên xe rời khỏi nhà họ Tư.Lúc bọn họ đến quán cà phê, còn 10 phút nữa mới tới giờ hẹn. Đinh Mộng Á gọi một ly cà phê, Trang Nại Nại gọi một ly sữa tươi. Bọn họ cố ý tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, sau đó Trang Nại Nại nhắn tin vị trí cho Hổ Tử biết.Cô nhìn xung quanh xem thử có thấy Hổ Tử không.Đã năm năm trôi qua rồi, không biết anh ta có thay đổi gì không nữa?Còn chưa nhìn thấy Hổ Tử thì đột nhiên thấy Lý Ngọc Phượng lao đến.Nửa đêm hôm qua, Cố Đức Thọ vội vàng ra khỏi nhà mà không nói với ai một câu nào. Sáng nay, Lý Ngọc Phượng thức dậy không thấy Cố Đức Thọ đâu, bèn uy hiếp dụ dỗ Cố Tinh Hào mở cửa cho bà ta. Mãi cho đến chiều, bà ta mới tìm được cơ hội ra khỏi nhà.Lý Ngọc Phượng vốn định lái xe đi tìm Mino, nhưng lúc đi ngang quán cà phê, bà ta bỗng thấy Trang Nại Nại nên dừng xe đi vào. Bà ta vứt hết tất cả ngụy trang bước tới trước mặt Trang Nại Nại, trên khuôn mặt lộ ra sự chán ghét một cách rõ ràng, “Trang Nại Nại, nửa đêm hôm qua ba mày vội vàng ra khỏi nhà có phải là vì có tin tức của con mẹ mày không?”Trang Nại Nại chẳng buồn quan tâm tới bà ta, nhưng Đinh Mộng Á thì có vẻ không hài lòng với cách nói chuyện của Lý Ngọc Phượng.“Bà Lý, mời bà nói chuyện lịch sự với con dâu tôi một chút.”Nghe ra ý bảo vệ Trang Nại Nại trong giọng điệu của Đinh Mộng Á, Lý Ngọc Phượng nhíu chặt mày lại. 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Đinh Mộng Á đã biết về vụ tai nạn giao thông này. Nhưng bà chưa từng giải thích, bởi vì không thể giải thích rõ ràng được. Chuyện đã qua lâu rồi, nếu bà nói ngày hôm đó bà chưa từng rời khỏi bệnh viện thì Trang Nại Nại sẽ tin sao?Mà lúc đó bà phải chăm sóc Tư Chính Đình nên không mang theo nhiều người đi cùng, chỉ có hai người trung thành với bà mà thôi. Nhưng liệu Trang Nại Nại có tin lời hai người đó nói không?Cho nên Đinh Mộng Á cũng ngầm đồng ý để Tư Chính Đình điều tra chuyện này. Bà biết nếu không điều tra rõ ràng chuyện này thì nó sẽ mãi là khúc mắc giữa bà và Trang Nại Nại.Nhưng bà thật sự không ngờ Trang Nại Nại lại đề nghị bà cùng đi gặp Hổ Tử. Có phải là con bé đã không còn nghi ngờ bà nữa?Nhớ lại những chuyện gần đây, Đinh Mộng Á cảm thấy ấm lòng.Trang Nại Nại nhìn Đinh Mộng Á: “Tiếp xúc với mẹ một thời gian, con cũng không tin là mẹ sẽ làm vậy. Cho nên… mẹ đi cùng con được không?”Có lẽ là bởi vì biết mẹ Trang còn sống nên vào lúc này Trang Nại Nại xử lý mọi chuyện vô cùng lý trí. Cô đã suy nghĩ thật lâu. Nếu Ms. Đinh biết cô giấu bà đi gặp Hổ Tử, chắc chắn sẽ rất đau lòng.Đinh Mộng Á vui mừng nói: “Để mẹ đi sắp xếp người, loại người có thể vì tiền mà lái xe đâm người ta đều rất là ác độc, chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng mới được.”Trang Nại Nại thở phào một hơi. Đinh Mộng Á từng quản lý Đế Hào nên bà làm việc rất cẩn thận, có bà sắp xếp, cô không cần lo lắng về vấn đề an toàn của mình nữa rồi.Nửa tiếng sau, Đinh Mộng Á đã sắp xếp rất nhiều người quanh quán cà phê. Sau đó, hai người cùng lên xe rời khỏi nhà họ Tư.Lúc bọn họ đến quán cà phê, còn 10 phút nữa mới tới giờ hẹn. Đinh Mộng Á gọi một ly cà phê, Trang Nại Nại gọi một ly sữa tươi. Bọn họ cố ý tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, sau đó Trang Nại Nại nhắn tin vị trí cho Hổ Tử biết.Cô nhìn xung quanh xem thử có thấy Hổ Tử không.Đã năm năm trôi qua rồi, không biết anh ta có thay đổi gì không nữa?Còn chưa nhìn thấy Hổ Tử thì đột nhiên thấy Lý Ngọc Phượng lao đến.Nửa đêm hôm qua, Cố Đức Thọ vội vàng ra khỏi nhà mà không nói với ai một câu nào. Sáng nay, Lý Ngọc Phượng thức dậy không thấy Cố Đức Thọ đâu, bèn uy hiếp dụ dỗ Cố Tinh Hào mở cửa cho bà ta. Mãi cho đến chiều, bà ta mới tìm được cơ hội ra khỏi nhà.Lý Ngọc Phượng vốn định lái xe đi tìm Mino, nhưng lúc đi ngang quán cà phê, bà ta bỗng thấy Trang Nại Nại nên dừng xe đi vào. Bà ta vứt hết tất cả ngụy trang bước tới trước mặt Trang Nại Nại, trên khuôn mặt lộ ra sự chán ghét một cách rõ ràng, “Trang Nại Nại, nửa đêm hôm qua ba mày vội vàng ra khỏi nhà có phải là vì có tin tức của con mẹ mày không?”Trang Nại Nại chẳng buồn quan tâm tới bà ta, nhưng Đinh Mộng Á thì có vẻ không hài lòng với cách nói chuyện của Lý Ngọc Phượng.“Bà Lý, mời bà nói chuyện lịch sự với con dâu tôi một chút.”Nghe ra ý bảo vệ Trang Nại Nại trong giọng điệu của Đinh Mộng Á, Lý Ngọc Phượng nhíu chặt mày lại. 

Chương 721: Khoảng cách đến chân tướng ngày càng gần (3)