Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 737: Chân tướng của năm năm trước (5)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cô gái trên ảnh trang điểm nhẹ, trông có vài phần giống cô, nhưng nếu nhìn kỹ thì…Cô gái đó còn giống Mino nhiều hơn.Nghĩ tới đây, cô vội lấy hết tất cả giấy tờ của Cố Khuynh Nhan ra xem. Ảnh trên thẻ căn cước chỉ hơi tương đối với người thật, nhưng nếu nhìn kĩ thì người trên ảnh chính là... Mino!Cô chợt nhớ lại, lúc đi làm Mino luôn trang điểm, nhưng nếu bỏ đi lớp trang điểm đó đi thì cô và cô ta quả thật là có vài phần giống nhau.Cô ta còn giống Lý Ngọc Phượng hơn cô.Cái suy nghĩ này vừa lóe lên, Trang Nại Nại liền kinh hãi.***Trang Nại Nại một đêm không ngủ, Đinh Mộng Á ở phòng cách vách cũng một đêm không ngủ. Bà dán tai sát tường, cố gắng lắng nghe tiếng động bên phòng Trang Nại Nại. Dù bà biết rõ hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng bà vẫn không nhịn được mà làm vậy. Bà rất sợ Trang Nại Nại nửa đêm đột nhiên khó chịu, rồi gọi người nhưng không ai nghe.Cả phòng hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến người ta cảm thấy hoảng hốt. Hình như cả thế giới chẳng còn âm thanh, chỉ có tiếng tim đập vang dội trong đêm.Đinh Mộng Á thở dài, lấy tay đè ngực mình lại.Chuyện phát triển đến nước này rồi, bà mới bắt đầu thấy sợ.Tư Chính Đình chưa về nước, một mình bà ở đây, bà sợ Trang Nại Nại không chịu nghe lời của bà. Bà nằm trên giường mở to mắt cho đến khi trời sáng. Bà xuống giường, mở cửa nhìn sang phòng cách sát vách, phía bên phòng Trang Nại Nại vẫn không có động tĩnh gì.Bà nhìn đồng hồ, mới 5h.Lúc bà đi xuống lầu, thấy người làm đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp liền đi vào giúp. Hầm canh cho Trang Nại Nại xong, bà ra khỏi nhà bếp.Vừa bước ra, bà nghe thấy quản gia tức giận nói với người ở đầu dây bên kia điện thoại: “Nếu ai cũng có thể tùy tiện đi vào thì còn cần bảo vệ làm gì? Ngài Tư quen biết rất nhiều người, nhưng tôi không biết ai tên là Mino cả!”Đinh Mộng Á bĩu môi, bà biết một người tên là Mino, cô ta là người đã trộm thiết kế của Nại Nại, rồi vu oan cho con bé. Bây giờ cô ta đã trở thành con chuột bị người người nhà nhà đuổi đánh. Thế mà vẫn có gan mò tới biệt thự nhà họ Tư?Nếu là bình thường, Đinh Mộng Á nhất định sẽ cho cô ta vào, rồi nhục nhã một trận nhớ đời.Nhưng lúc này…Bà ngẩng lên nhìn về phía phòng ngủ trên lầu, cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Tư Chính Đình không có ở nhà, Trang Nại Nại lại đang có thai, bây giờ không phải là lúc thích hợp gặp Mino. Cho nên bà không chút do dự xoay người đi lên lầu, bà muốn xem Trang Nại Nại đã dậy chưa.***Ở lối vào khu biệt thự, Mino run rẩy đứng trong phòng trực, khuôn mặt bầm tím khiến cho cả khuôn mặt của cô ta bị biến dạng, cũng làm cho bảo vệ không nhận ra cô ta.Mino nhìn chăm chăm vào điện thoại của bảo vệ, nghe được giọng nói không chút cảm xúc của quản gia liền nhíu mày lại.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cô gái trên ảnh trang điểm nhẹ, trông có vài phần giống cô, nhưng nếu nhìn kỹ thì…Cô gái đó còn giống Mino nhiều hơn.Nghĩ tới đây, cô vội lấy hết tất cả giấy tờ của Cố Khuynh Nhan ra xem. Ảnh trên thẻ căn cước chỉ hơi tương đối với người thật, nhưng nếu nhìn kĩ thì người trên ảnh chính là... Mino!Cô chợt nhớ lại, lúc đi làm Mino luôn trang điểm, nhưng nếu bỏ đi lớp trang điểm đó đi thì cô và cô ta quả thật là có vài phần giống nhau.Cô ta còn giống Lý Ngọc Phượng hơn cô.Cái suy nghĩ này vừa lóe lên, Trang Nại Nại liền kinh hãi.***Trang Nại Nại một đêm không ngủ, Đinh Mộng Á ở phòng cách vách cũng một đêm không ngủ. Bà dán tai sát tường, cố gắng lắng nghe tiếng động bên phòng Trang Nại Nại. Dù bà biết rõ hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng bà vẫn không nhịn được mà làm vậy. Bà rất sợ Trang Nại Nại nửa đêm đột nhiên khó chịu, rồi gọi người nhưng không ai nghe.Cả phòng hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến người ta cảm thấy hoảng hốt. Hình như cả thế giới chẳng còn âm thanh, chỉ có tiếng tim đập vang dội trong đêm.Đinh Mộng Á thở dài, lấy tay đè ngực mình lại.Chuyện phát triển đến nước này rồi, bà mới bắt đầu thấy sợ.Tư Chính Đình chưa về nước, một mình bà ở đây, bà sợ Trang Nại Nại không chịu nghe lời của bà. Bà nằm trên giường mở to mắt cho đến khi trời sáng. Bà xuống giường, mở cửa nhìn sang phòng cách sát vách, phía bên phòng Trang Nại Nại vẫn không có động tĩnh gì.Bà nhìn đồng hồ, mới 5h.Lúc bà đi xuống lầu, thấy người làm đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp liền đi vào giúp. Hầm canh cho Trang Nại Nại xong, bà ra khỏi nhà bếp.Vừa bước ra, bà nghe thấy quản gia tức giận nói với người ở đầu dây bên kia điện thoại: “Nếu ai cũng có thể tùy tiện đi vào thì còn cần bảo vệ làm gì? Ngài Tư quen biết rất nhiều người, nhưng tôi không biết ai tên là Mino cả!”Đinh Mộng Á bĩu môi, bà biết một người tên là Mino, cô ta là người đã trộm thiết kế của Nại Nại, rồi vu oan cho con bé. Bây giờ cô ta đã trở thành con chuột bị người người nhà nhà đuổi đánh. Thế mà vẫn có gan mò tới biệt thự nhà họ Tư?Nếu là bình thường, Đinh Mộng Á nhất định sẽ cho cô ta vào, rồi nhục nhã một trận nhớ đời.Nhưng lúc này…Bà ngẩng lên nhìn về phía phòng ngủ trên lầu, cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Tư Chính Đình không có ở nhà, Trang Nại Nại lại đang có thai, bây giờ không phải là lúc thích hợp gặp Mino. Cho nên bà không chút do dự xoay người đi lên lầu, bà muốn xem Trang Nại Nại đã dậy chưa.***Ở lối vào khu biệt thự, Mino run rẩy đứng trong phòng trực, khuôn mặt bầm tím khiến cho cả khuôn mặt của cô ta bị biến dạng, cũng làm cho bảo vệ không nhận ra cô ta.Mino nhìn chăm chăm vào điện thoại của bảo vệ, nghe được giọng nói không chút cảm xúc của quản gia liền nhíu mày lại.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cô gái trên ảnh trang điểm nhẹ, trông có vài phần giống cô, nhưng nếu nhìn kỹ thì…Cô gái đó còn giống Mino nhiều hơn.Nghĩ tới đây, cô vội lấy hết tất cả giấy tờ của Cố Khuynh Nhan ra xem. Ảnh trên thẻ căn cước chỉ hơi tương đối với người thật, nhưng nếu nhìn kĩ thì người trên ảnh chính là... Mino!Cô chợt nhớ lại, lúc đi làm Mino luôn trang điểm, nhưng nếu bỏ đi lớp trang điểm đó đi thì cô và cô ta quả thật là có vài phần giống nhau.Cô ta còn giống Lý Ngọc Phượng hơn cô.Cái suy nghĩ này vừa lóe lên, Trang Nại Nại liền kinh hãi.***Trang Nại Nại một đêm không ngủ, Đinh Mộng Á ở phòng cách vách cũng một đêm không ngủ. Bà dán tai sát tường, cố gắng lắng nghe tiếng động bên phòng Trang Nại Nại. Dù bà biết rõ hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng bà vẫn không nhịn được mà làm vậy. Bà rất sợ Trang Nại Nại nửa đêm đột nhiên khó chịu, rồi gọi người nhưng không ai nghe.Cả phòng hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến người ta cảm thấy hoảng hốt. Hình như cả thế giới chẳng còn âm thanh, chỉ có tiếng tim đập vang dội trong đêm.Đinh Mộng Á thở dài, lấy tay đè ngực mình lại.Chuyện phát triển đến nước này rồi, bà mới bắt đầu thấy sợ.Tư Chính Đình chưa về nước, một mình bà ở đây, bà sợ Trang Nại Nại không chịu nghe lời của bà. Bà nằm trên giường mở to mắt cho đến khi trời sáng. Bà xuống giường, mở cửa nhìn sang phòng cách sát vách, phía bên phòng Trang Nại Nại vẫn không có động tĩnh gì.Bà nhìn đồng hồ, mới 5h.Lúc bà đi xuống lầu, thấy người làm đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp liền đi vào giúp. Hầm canh cho Trang Nại Nại xong, bà ra khỏi nhà bếp.Vừa bước ra, bà nghe thấy quản gia tức giận nói với người ở đầu dây bên kia điện thoại: “Nếu ai cũng có thể tùy tiện đi vào thì còn cần bảo vệ làm gì? Ngài Tư quen biết rất nhiều người, nhưng tôi không biết ai tên là Mino cả!”Đinh Mộng Á bĩu môi, bà biết một người tên là Mino, cô ta là người đã trộm thiết kế của Nại Nại, rồi vu oan cho con bé. Bây giờ cô ta đã trở thành con chuột bị người người nhà nhà đuổi đánh. Thế mà vẫn có gan mò tới biệt thự nhà họ Tư?Nếu là bình thường, Đinh Mộng Á nhất định sẽ cho cô ta vào, rồi nhục nhã một trận nhớ đời.Nhưng lúc này…Bà ngẩng lên nhìn về phía phòng ngủ trên lầu, cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Tư Chính Đình không có ở nhà, Trang Nại Nại lại đang có thai, bây giờ không phải là lúc thích hợp gặp Mino. Cho nên bà không chút do dự xoay người đi lên lầu, bà muốn xem Trang Nại Nại đã dậy chưa.***Ở lối vào khu biệt thự, Mino run rẩy đứng trong phòng trực, khuôn mặt bầm tím khiến cho cả khuôn mặt của cô ta bị biến dạng, cũng làm cho bảo vệ không nhận ra cô ta.Mino nhìn chăm chăm vào điện thoại của bảo vệ, nghe được giọng nói không chút cảm xúc của quản gia liền nhíu mày lại.