Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 752: Nại nại sinh con (2)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Nghe thấy thế, Trang Nại Nại cố ép bản thân mình tỉnh táo lại, nhưng đầu cô càng lúc càng nặng, sức lực cũng như bị rút cạn, ngay cả sức cử động ngón tay cũng không có.“Mau gọi cho ba đứa trẻ, hỏi xem trong tình huống này thì giữ mẹ hay giữ con?”“Vâng!”Có người chạy ra ngoài tìm, nhưng người đến bệnh viện cùng Trang Nại Nại chỉ là người giúp việc của nhà họ Tư. Cô ấy đương nhiên không dám tự quyết định chuyện này, bèn vội vàng gọi điện thoại cho Tư Chính Đình.Trang Nại Nại không nghe được nội dung cuộc điện thoại, chỉ mơ màng nghe thấy có người gọi cho anh. Cô cố giữ tỉnh táo, sau đó lại chợt nghe có người kêu lên: “Ba đứa trẻ nói nếu khó sinh thì giữ con!”Trái tim Trang Nại Nại như bị ai bóp chặt!Giữ con!Đôi mắt nhắm nghiền nãy giờ của cô mở bừng ra, nỗi đau không tài nào tả nổi lập tức lan ra khắp toàn thân.Giữ con!Anh rốt cuộc… vẫn hiểu lầm cô sao?Nhưng dù có đau lòng, cô vẫn biết rằng cô không thể gặp chuyện chẳng lành, càng không thể để con xảy ra chuyện gì được, nếu không thì âm mưu của Mino sẽ thành công, Ms. Đinh cũng sẽ hi sinh vô ích!Những điều này kích thích cô có sức trở lại, cô siết chặt tay, sau đó nương theo đợt co bóp tử cung tiếp theo, dồn hết sức để rặn.Cô phải sống thật tốt, phải tìm Lý Ngọc Phượng để báo thù cho mẹ Trang, trả lại sự trong sạch cho bản thân!***Tư Chính Đình đi theo xe cấp cứu, chạy như điên đến trước cửa phòng phẫu thuật. Lúc cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, anh mới tỉnh táo hơn. Nỗi kinh hoàng khi thấy Ms. Đinh rơi xuống trước mặt quả thật không thể diễn tả thành lời.Đôi mắt đen thẫm của anh nhìn chằm chằm vào đèn phòng cấp cứu, mãi lâu sau anh mới dời mắt đi.Sau đó, anh liền đi đến ngồi xuống ghế dài.Cách đó không xa, Mino lặng lẽ đi tới. Trong lúc hỗn loạn không ai để ý đến cô ta, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn luôn dõi theo Tư Chính Đình. Cô ta đang cầm chiếc điện thoại rơi trên xe cấp cứu của Tư Chính Đình.Lúc này, tất cả mọi người đều đang đợi, cô ta có nên đưa điện thoại đến trả cho Tư Chính Đình, tiện thể nói vài lời với anh?Nghĩ vậy, cô ta liền tiến lên trước hai bước, nhưng bên cạnh bỗng có người vội vã đi ngang qua, đẩy cô ta sang bên cạnh.Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Tư Chính Đình bỗng vang lên.Chẳng hiểu nghĩ thế nào mà Mino lại đi đến một góc rẽ rồi bắt máy.Người giúp việc thấy người nghe là phụ nữ, liền nói: “Nhờ cô hỏi cậu chủ giúp tôi, thiếu phu nhân đang khó sinh, lúc này nên giữ mẹ hay giữ con?”Giữ mẹ hay giữ con?Mino nghe thấy thế thì nheo mắt lại, nhếch môi nói: “Giữ con.”Cô ta vừa cúp máy thì chuông điện thoại lại vang lên lần nữa. Chưa kịp nhìn là ai gọi đến thì Quý Thần đã đi tới bên cạnh cô ta, “Đây là điện thoại của ngài Tư sao?”Mino đành phải đưa điện thoại cho Quý Thần, anh ta cầm lấy rồi đi về phía Tư Chính Đình.Mino nhìn điện thoại, cắn cắn môi, rồi lại nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, thầm cầu nguyện Đinh Mộng Á tuyệt đối đừng tỉnh lại nữa! 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Nghe thấy thế, Trang Nại Nại cố ép bản thân mình tỉnh táo lại, nhưng đầu cô càng lúc càng nặng, sức lực cũng như bị rút cạn, ngay cả sức cử động ngón tay cũng không có.“Mau gọi cho ba đứa trẻ, hỏi xem trong tình huống này thì giữ mẹ hay giữ con?”“Vâng!”Có người chạy ra ngoài tìm, nhưng người đến bệnh viện cùng Trang Nại Nại chỉ là người giúp việc của nhà họ Tư. Cô ấy đương nhiên không dám tự quyết định chuyện này, bèn vội vàng gọi điện thoại cho Tư Chính Đình.Trang Nại Nại không nghe được nội dung cuộc điện thoại, chỉ mơ màng nghe thấy có người gọi cho anh. Cô cố giữ tỉnh táo, sau đó lại chợt nghe có người kêu lên: “Ba đứa trẻ nói nếu khó sinh thì giữ con!”Trái tim Trang Nại Nại như bị ai bóp chặt!Giữ con!Đôi mắt nhắm nghiền nãy giờ của cô mở bừng ra, nỗi đau không tài nào tả nổi lập tức lan ra khắp toàn thân.Giữ con!Anh rốt cuộc… vẫn hiểu lầm cô sao?Nhưng dù có đau lòng, cô vẫn biết rằng cô không thể gặp chuyện chẳng lành, càng không thể để con xảy ra chuyện gì được, nếu không thì âm mưu của Mino sẽ thành công, Ms. Đinh cũng sẽ hi sinh vô ích!Những điều này kích thích cô có sức trở lại, cô siết chặt tay, sau đó nương theo đợt co bóp tử cung tiếp theo, dồn hết sức để rặn.Cô phải sống thật tốt, phải tìm Lý Ngọc Phượng để báo thù cho mẹ Trang, trả lại sự trong sạch cho bản thân!***Tư Chính Đình đi theo xe cấp cứu, chạy như điên đến trước cửa phòng phẫu thuật. Lúc cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, anh mới tỉnh táo hơn. Nỗi kinh hoàng khi thấy Ms. Đinh rơi xuống trước mặt quả thật không thể diễn tả thành lời.Đôi mắt đen thẫm của anh nhìn chằm chằm vào đèn phòng cấp cứu, mãi lâu sau anh mới dời mắt đi.Sau đó, anh liền đi đến ngồi xuống ghế dài.Cách đó không xa, Mino lặng lẽ đi tới. Trong lúc hỗn loạn không ai để ý đến cô ta, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn luôn dõi theo Tư Chính Đình. Cô ta đang cầm chiếc điện thoại rơi trên xe cấp cứu của Tư Chính Đình.Lúc này, tất cả mọi người đều đang đợi, cô ta có nên đưa điện thoại đến trả cho Tư Chính Đình, tiện thể nói vài lời với anh?Nghĩ vậy, cô ta liền tiến lên trước hai bước, nhưng bên cạnh bỗng có người vội vã đi ngang qua, đẩy cô ta sang bên cạnh.Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Tư Chính Đình bỗng vang lên.Chẳng hiểu nghĩ thế nào mà Mino lại đi đến một góc rẽ rồi bắt máy.Người giúp việc thấy người nghe là phụ nữ, liền nói: “Nhờ cô hỏi cậu chủ giúp tôi, thiếu phu nhân đang khó sinh, lúc này nên giữ mẹ hay giữ con?”Giữ mẹ hay giữ con?Mino nghe thấy thế thì nheo mắt lại, nhếch môi nói: “Giữ con.”Cô ta vừa cúp máy thì chuông điện thoại lại vang lên lần nữa. Chưa kịp nhìn là ai gọi đến thì Quý Thần đã đi tới bên cạnh cô ta, “Đây là điện thoại của ngài Tư sao?”Mino đành phải đưa điện thoại cho Quý Thần, anh ta cầm lấy rồi đi về phía Tư Chính Đình.Mino nhìn điện thoại, cắn cắn môi, rồi lại nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, thầm cầu nguyện Đinh Mộng Á tuyệt đối đừng tỉnh lại nữa! 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Nghe thấy thế, Trang Nại Nại cố ép bản thân mình tỉnh táo lại, nhưng đầu cô càng lúc càng nặng, sức lực cũng như bị rút cạn, ngay cả sức cử động ngón tay cũng không có.“Mau gọi cho ba đứa trẻ, hỏi xem trong tình huống này thì giữ mẹ hay giữ con?”“Vâng!”Có người chạy ra ngoài tìm, nhưng người đến bệnh viện cùng Trang Nại Nại chỉ là người giúp việc của nhà họ Tư. Cô ấy đương nhiên không dám tự quyết định chuyện này, bèn vội vàng gọi điện thoại cho Tư Chính Đình.Trang Nại Nại không nghe được nội dung cuộc điện thoại, chỉ mơ màng nghe thấy có người gọi cho anh. Cô cố giữ tỉnh táo, sau đó lại chợt nghe có người kêu lên: “Ba đứa trẻ nói nếu khó sinh thì giữ con!”Trái tim Trang Nại Nại như bị ai bóp chặt!Giữ con!Đôi mắt nhắm nghiền nãy giờ của cô mở bừng ra, nỗi đau không tài nào tả nổi lập tức lan ra khắp toàn thân.Giữ con!Anh rốt cuộc… vẫn hiểu lầm cô sao?Nhưng dù có đau lòng, cô vẫn biết rằng cô không thể gặp chuyện chẳng lành, càng không thể để con xảy ra chuyện gì được, nếu không thì âm mưu của Mino sẽ thành công, Ms. Đinh cũng sẽ hi sinh vô ích!Những điều này kích thích cô có sức trở lại, cô siết chặt tay, sau đó nương theo đợt co bóp tử cung tiếp theo, dồn hết sức để rặn.Cô phải sống thật tốt, phải tìm Lý Ngọc Phượng để báo thù cho mẹ Trang, trả lại sự trong sạch cho bản thân!***Tư Chính Đình đi theo xe cấp cứu, chạy như điên đến trước cửa phòng phẫu thuật. Lúc cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, anh mới tỉnh táo hơn. Nỗi kinh hoàng khi thấy Ms. Đinh rơi xuống trước mặt quả thật không thể diễn tả thành lời.Đôi mắt đen thẫm của anh nhìn chằm chằm vào đèn phòng cấp cứu, mãi lâu sau anh mới dời mắt đi.Sau đó, anh liền đi đến ngồi xuống ghế dài.Cách đó không xa, Mino lặng lẽ đi tới. Trong lúc hỗn loạn không ai để ý đến cô ta, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn luôn dõi theo Tư Chính Đình. Cô ta đang cầm chiếc điện thoại rơi trên xe cấp cứu của Tư Chính Đình.Lúc này, tất cả mọi người đều đang đợi, cô ta có nên đưa điện thoại đến trả cho Tư Chính Đình, tiện thể nói vài lời với anh?Nghĩ vậy, cô ta liền tiến lên trước hai bước, nhưng bên cạnh bỗng có người vội vã đi ngang qua, đẩy cô ta sang bên cạnh.Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Tư Chính Đình bỗng vang lên.Chẳng hiểu nghĩ thế nào mà Mino lại đi đến một góc rẽ rồi bắt máy.Người giúp việc thấy người nghe là phụ nữ, liền nói: “Nhờ cô hỏi cậu chủ giúp tôi, thiếu phu nhân đang khó sinh, lúc này nên giữ mẹ hay giữ con?”Giữ mẹ hay giữ con?Mino nghe thấy thế thì nheo mắt lại, nhếch môi nói: “Giữ con.”Cô ta vừa cúp máy thì chuông điện thoại lại vang lên lần nữa. Chưa kịp nhìn là ai gọi đến thì Quý Thần đã đi tới bên cạnh cô ta, “Đây là điện thoại của ngài Tư sao?”Mino đành phải đưa điện thoại cho Quý Thần, anh ta cầm lấy rồi đi về phía Tư Chính Đình.Mino nhìn điện thoại, cắn cắn môi, rồi lại nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, thầm cầu nguyện Đinh Mộng Á tuyệt đối đừng tỉnh lại nữa! 

Chương 752: Nại nại sinh con (2)