Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 763: Vì cô, hủy hoại đế hào cũng có sao đâu?

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Nếu người khác trông thấy Tư Chính Đình như vậy chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh đang có cuộc hẹn quan trọng gì đó, nhưng thật ra... Ngài Tư sốt ruột chỉ vì không kịp đi nấu ăn cho bà chủ!Tư Chính Đình đi đi lại lại, nhìn đồng hồ, đoán chừng đám paparazzi lúc này có lẽ đã đi rồi mới bước ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Bên ngoài sắp xếp bao nhiêu người?”“Phóng viên của các tòa soạn nổi tiếng ở Bắc Kinh đều đã đến, chắc chắn chuyện này sẽ lên các trang nhất ngày mai. Đảm bảo tất cả mọi người sẽ biết chuyện bà Tư đã thay người.”Tư Chính Đình khẽ gật đầu.Quý Thần nhìn anh, do dự mãi mới nói, “Ông chủ, làm thế này chắc chắn sẽ khiến cổ phiếu của Đế Hào rớt giá. Ngài... thật sự đã suy nghĩ kỹ càng rồi sao? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, chúng ta vẫn có thể đón bà chủ về, thay đổi cục diện.”Tư Chính Đình quay lại nhìn Quý Thần, anh vốn không định giải thích, nhưng bây giờ có lẽ anh cần được trải lòng một chút. Anh mím môi, một lúc sau mới nói: “Quý Thần, đối với tôi mà nói, tiền không quan trọng.”Vì cô, dù có hủy hoại Đế Hào thì cũng có sao đâu.***Trang Nại Nại nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được, nhắm mắt lại là cô lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.Đinh Mộng Á mất trí nhớ, vậy Tư Chính Đình có tin cô không? Hay anh sẽ tin Mino?Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?Hai đứa con của cô có khỏe mạnh không?Tại sao cô lại bị đưa đến đây?Những câu hỏi này cứ xoay tròn trong đầu cô.Bọn họ đã nói phải tin tưởng nhau, nhưng chẳng lẽ ngay cả việc đó mà Tư Chính Đình cũng không làm được sao?Không, không, chắc chắn không phải như thế!Bọn họ đã trải qua nhiều sóng gió như vậy, chắc chắn anh sẽ tin tưởng cô, vậy nên anh làm vậy chắc chắn là có lý do riêng.Chắc chắn là như vậy!Cô lắc đầu, cố quẳng những ý nghĩ đó ra, lại nghe thấy tiếng trò chuyện của Lâm Hi Nhi và Tả Y Y truyền đến từ trong phòng khách.Lâm Hi Nhi hỏi Tả Y Y, “Trưa nay nên cho Nại Nại ăn gì?”Giọng Tả Y Y lập tức cao hơn một tông, “Sao cô hỏi tôi? Hôm qua cái người mặt rỗ kia không nói với cô sao?”“Anh ta chỉ nói nếu hôm nay Nại Nại tỉnh thì đừng để cậu ấy ăn quá nhiều, buổi sáng cho cậu ấy ăn một bát cháo là được, chứ không nói gì khác! Đã 11h rồi, sao bọn họ vẫn chưa đưa cơm tới?”“Cái đám đàn ông này đúng là chẳng có quan niệm gì cả!”Đoạn đối thoại của hai người khiến Trang Nại Nại thấy khó hiểu.Lâm Hi Nhi không có hứng thú với mấy chuyện nấu nướng, thế mà vừa rồi cô ấy lại chỉ cho cô uống một chén cháo. Lúc đó cô không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ ngẫm lại, hóa ra là có người dặn dò cô ấy?Vậy thì “bọn họ” mà Lâm Hi Nhi và Tả Y Y đang nói tới là ai?Nửa tiếng sau, tiếng chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.Lâm Hi Nhi vội vã ra mở cửa, sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân của hai người. Một trong hai người đi thẳng đến phòng ngủ của cô.Tiếng bước chân quen thuộc chẳng hiểu sao lại khiến lòng cô căng thẳng, cô mở to mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ.Thân hình cao lớn quen thuộc kia liền xuất hiện.Anh đứng ngược sáng khiến Trang Nại Nại không nhìn được khuôn mặt của anh, nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn đỏ hoe mắt. 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Nếu người khác trông thấy Tư Chính Đình như vậy chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh đang có cuộc hẹn quan trọng gì đó, nhưng thật ra... Ngài Tư sốt ruột chỉ vì không kịp đi nấu ăn cho bà chủ!Tư Chính Đình đi đi lại lại, nhìn đồng hồ, đoán chừng đám paparazzi lúc này có lẽ đã đi rồi mới bước ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Bên ngoài sắp xếp bao nhiêu người?”“Phóng viên của các tòa soạn nổi tiếng ở Bắc Kinh đều đã đến, chắc chắn chuyện này sẽ lên các trang nhất ngày mai. Đảm bảo tất cả mọi người sẽ biết chuyện bà Tư đã thay người.”Tư Chính Đình khẽ gật đầu.Quý Thần nhìn anh, do dự mãi mới nói, “Ông chủ, làm thế này chắc chắn sẽ khiến cổ phiếu của Đế Hào rớt giá. Ngài... thật sự đã suy nghĩ kỹ càng rồi sao? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, chúng ta vẫn có thể đón bà chủ về, thay đổi cục diện.”Tư Chính Đình quay lại nhìn Quý Thần, anh vốn không định giải thích, nhưng bây giờ có lẽ anh cần được trải lòng một chút. Anh mím môi, một lúc sau mới nói: “Quý Thần, đối với tôi mà nói, tiền không quan trọng.”Vì cô, dù có hủy hoại Đế Hào thì cũng có sao đâu.***Trang Nại Nại nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được, nhắm mắt lại là cô lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.Đinh Mộng Á mất trí nhớ, vậy Tư Chính Đình có tin cô không? Hay anh sẽ tin Mino?Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?Hai đứa con của cô có khỏe mạnh không?Tại sao cô lại bị đưa đến đây?Những câu hỏi này cứ xoay tròn trong đầu cô.Bọn họ đã nói phải tin tưởng nhau, nhưng chẳng lẽ ngay cả việc đó mà Tư Chính Đình cũng không làm được sao?Không, không, chắc chắn không phải như thế!Bọn họ đã trải qua nhiều sóng gió như vậy, chắc chắn anh sẽ tin tưởng cô, vậy nên anh làm vậy chắc chắn là có lý do riêng.Chắc chắn là như vậy!Cô lắc đầu, cố quẳng những ý nghĩ đó ra, lại nghe thấy tiếng trò chuyện của Lâm Hi Nhi và Tả Y Y truyền đến từ trong phòng khách.Lâm Hi Nhi hỏi Tả Y Y, “Trưa nay nên cho Nại Nại ăn gì?”Giọng Tả Y Y lập tức cao hơn một tông, “Sao cô hỏi tôi? Hôm qua cái người mặt rỗ kia không nói với cô sao?”“Anh ta chỉ nói nếu hôm nay Nại Nại tỉnh thì đừng để cậu ấy ăn quá nhiều, buổi sáng cho cậu ấy ăn một bát cháo là được, chứ không nói gì khác! Đã 11h rồi, sao bọn họ vẫn chưa đưa cơm tới?”“Cái đám đàn ông này đúng là chẳng có quan niệm gì cả!”Đoạn đối thoại của hai người khiến Trang Nại Nại thấy khó hiểu.Lâm Hi Nhi không có hứng thú với mấy chuyện nấu nướng, thế mà vừa rồi cô ấy lại chỉ cho cô uống một chén cháo. Lúc đó cô không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ ngẫm lại, hóa ra là có người dặn dò cô ấy?Vậy thì “bọn họ” mà Lâm Hi Nhi và Tả Y Y đang nói tới là ai?Nửa tiếng sau, tiếng chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.Lâm Hi Nhi vội vã ra mở cửa, sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân của hai người. Một trong hai người đi thẳng đến phòng ngủ của cô.Tiếng bước chân quen thuộc chẳng hiểu sao lại khiến lòng cô căng thẳng, cô mở to mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ.Thân hình cao lớn quen thuộc kia liền xuất hiện.Anh đứng ngược sáng khiến Trang Nại Nại không nhìn được khuôn mặt của anh, nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn đỏ hoe mắt. 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Nếu người khác trông thấy Tư Chính Đình như vậy chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh đang có cuộc hẹn quan trọng gì đó, nhưng thật ra... Ngài Tư sốt ruột chỉ vì không kịp đi nấu ăn cho bà chủ!Tư Chính Đình đi đi lại lại, nhìn đồng hồ, đoán chừng đám paparazzi lúc này có lẽ đã đi rồi mới bước ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Bên ngoài sắp xếp bao nhiêu người?”“Phóng viên của các tòa soạn nổi tiếng ở Bắc Kinh đều đã đến, chắc chắn chuyện này sẽ lên các trang nhất ngày mai. Đảm bảo tất cả mọi người sẽ biết chuyện bà Tư đã thay người.”Tư Chính Đình khẽ gật đầu.Quý Thần nhìn anh, do dự mãi mới nói, “Ông chủ, làm thế này chắc chắn sẽ khiến cổ phiếu của Đế Hào rớt giá. Ngài... thật sự đã suy nghĩ kỹ càng rồi sao? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, chúng ta vẫn có thể đón bà chủ về, thay đổi cục diện.”Tư Chính Đình quay lại nhìn Quý Thần, anh vốn không định giải thích, nhưng bây giờ có lẽ anh cần được trải lòng một chút. Anh mím môi, một lúc sau mới nói: “Quý Thần, đối với tôi mà nói, tiền không quan trọng.”Vì cô, dù có hủy hoại Đế Hào thì cũng có sao đâu.***Trang Nại Nại nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được, nhắm mắt lại là cô lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.Đinh Mộng Á mất trí nhớ, vậy Tư Chính Đình có tin cô không? Hay anh sẽ tin Mino?Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?Hai đứa con của cô có khỏe mạnh không?Tại sao cô lại bị đưa đến đây?Những câu hỏi này cứ xoay tròn trong đầu cô.Bọn họ đã nói phải tin tưởng nhau, nhưng chẳng lẽ ngay cả việc đó mà Tư Chính Đình cũng không làm được sao?Không, không, chắc chắn không phải như thế!Bọn họ đã trải qua nhiều sóng gió như vậy, chắc chắn anh sẽ tin tưởng cô, vậy nên anh làm vậy chắc chắn là có lý do riêng.Chắc chắn là như vậy!Cô lắc đầu, cố quẳng những ý nghĩ đó ra, lại nghe thấy tiếng trò chuyện của Lâm Hi Nhi và Tả Y Y truyền đến từ trong phòng khách.Lâm Hi Nhi hỏi Tả Y Y, “Trưa nay nên cho Nại Nại ăn gì?”Giọng Tả Y Y lập tức cao hơn một tông, “Sao cô hỏi tôi? Hôm qua cái người mặt rỗ kia không nói với cô sao?”“Anh ta chỉ nói nếu hôm nay Nại Nại tỉnh thì đừng để cậu ấy ăn quá nhiều, buổi sáng cho cậu ấy ăn một bát cháo là được, chứ không nói gì khác! Đã 11h rồi, sao bọn họ vẫn chưa đưa cơm tới?”“Cái đám đàn ông này đúng là chẳng có quan niệm gì cả!”Đoạn đối thoại của hai người khiến Trang Nại Nại thấy khó hiểu.Lâm Hi Nhi không có hứng thú với mấy chuyện nấu nướng, thế mà vừa rồi cô ấy lại chỉ cho cô uống một chén cháo. Lúc đó cô không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ ngẫm lại, hóa ra là có người dặn dò cô ấy?Vậy thì “bọn họ” mà Lâm Hi Nhi và Tả Y Y đang nói tới là ai?Nửa tiếng sau, tiếng chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.Lâm Hi Nhi vội vã ra mở cửa, sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân của hai người. Một trong hai người đi thẳng đến phòng ngủ của cô.Tiếng bước chân quen thuộc chẳng hiểu sao lại khiến lòng cô căng thẳng, cô mở to mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ.Thân hình cao lớn quen thuộc kia liền xuất hiện.Anh đứng ngược sáng khiến Trang Nại Nại không nhìn được khuôn mặt của anh, nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn đỏ hoe mắt. 

Chương 763: Vì cô, hủy hoại đế hào cũng có sao đâu?