Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 787: Đến biệt thự nhà họ tư (1)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tô Ngạn Bân nghe vậy liền vô thức nhìn về phía Tư Chính Đình: “Chuyện này chắc chắn Đình Lão Đại không biết đâu. Mọi người còn không rõ Đình Lão Đại à? Kể cả có thực sự chia tay với Trang Nại Nại thì cũng sẽ không làm mấy chuyện thế này.”“Nếu đã là người tốt thì liệu có để Nại Nại một mình suốt một tháng không? Một tháng này anh ta còn chẳng thèm tới thăm lấy một lần! Nếu là người tốt thì sẽ không dễ dàng tha thứ cho người đã bắt nạt Nại Nai, lại còn để người đó đến tận cửa kiếm chuyện!” Lâm Hi Nhi phản bác. Một tháng này, tuy Trang Nại Nại tỏ vẻ rất bình thản nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nỗi buồn của bạn mình. Lâm Hi Nhi cho rằng Tư Chính Đình rất yêu Trang Nại Nại, nhưng có người đàn ông nào lại đối xử với người mình yêu như vậy không? Lúc này Lâm Hi Nhi rất bất mãn với Tư Chính Đình, mấy lời này cũng đè nén lâu rồi, chỉ là đến bây giờ mới bộc phát.Tô Ngạn Bân nhìn viền mắt đỏ ửng của cô thì không biết giải thích thế nào. Anh ta nhìn về phía Tư Chính Đình thì thấy tầm mắt của anh lại rơi vào người Trang Nại Nại.Tô Ngạn Bân cũng nhìn về phía Trang Nại Nại, sau đó khẽ biến sắc mặt. Hành động của anh ta khiến Tả Y Y và Lâm Hi Nhi chú ý tới.Ánh mắt của Trang Nại Nại vẫn nhìn thẳng về phía thang máy, cô nhìn Mino rời đi thì đột nhiên có cảm giác thật khó tả.Tuy Mino trốn chạy rất chật vật, cũng chẳng chiếm được chút lợi nào, thậm chí còn để lộ ra một chuyện, mặc dù Tư Chính Đình thừa nhận thân phận của cô ta nhưng trong lòng chưa chắc đã coi cô ta là vợ. Nhưng dù cho có như vậy thì Trang Nại Nại cũng chẳng cảm thấy thoải mái chút nào.Cô chỉ cảm thấy sự bất lực đang dâng lên.Bởi vì một câu nói cuối cùng của Mino đã khiến cô bị ảnh hưởng.Mino mới là Cố Khuynh Nhan, cô ta mới là bà Tư, là người vợ danh chính ngôn thuật trên pháp luật của Tư Chính Đình!Chỉ cần nghĩ đến đây, trái tim của Trang Nại Nại lại cảm thấy đau đớn khôn nguôi.Cô mím chặt môi lại, trong mắt để lộ ra sự kiên định.Cô tin rằng Tư Chính Đình làm như vậy là có mục đích của mình.Thậm chí cô còn có thể xác định rằng lý do Tư Chính Đình để Mino trở thành bà Tư không đơn giản như vậy.Nhưng mà vì sao trái tim cô vẫn thấy lạnh.Vì sao anh không đến thăm cô?Là vì trong lòng anh cô vẫn là kẻ xấu xa đã đẩy Ms. Đinh ngã xuống lầu?Rốt cuộc... anh vẫn không tin tưởng cô sao?“Nại Nại, Nại Nại...”Cô đang nghĩ thì cánh tay bị ai đó đụng phải, Trang Nại Nại tỉnh táo lại thì thấy Lâm Hi Nhi đang nắm cánh tay của cô, nhìn cô một cách lo lắng. Đôi mắt của cô khẽ co lại rồi nhìn mấy người xung quanh, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Tôi định đến biệt thự nhà họ Tư.”Cô vừa nới dứt lời thì thấy Tô Ngạn Bân lộ ra vẻ mặt giật mình, nhưng trước khi anh ta kịp nói gì thì cô đã kiên định nói trước: “Đừng cản tôi.”Đừng cản tôi.Giọng điệu của cô âm vang lại mạnh mẽ thể hiện thái độ dứt khoát.Cô muốn tìm Tư Chính Đình hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc tại sao lại như vậy? Và cô còn muốn đi thăm con của cô nữa.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tô Ngạn Bân nghe vậy liền vô thức nhìn về phía Tư Chính Đình: “Chuyện này chắc chắn Đình Lão Đại không biết đâu. Mọi người còn không rõ Đình Lão Đại à? Kể cả có thực sự chia tay với Trang Nại Nại thì cũng sẽ không làm mấy chuyện thế này.”“Nếu đã là người tốt thì liệu có để Nại Nại một mình suốt một tháng không? Một tháng này anh ta còn chẳng thèm tới thăm lấy một lần! Nếu là người tốt thì sẽ không dễ dàng tha thứ cho người đã bắt nạt Nại Nai, lại còn để người đó đến tận cửa kiếm chuyện!” Lâm Hi Nhi phản bác. Một tháng này, tuy Trang Nại Nại tỏ vẻ rất bình thản nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nỗi buồn của bạn mình. Lâm Hi Nhi cho rằng Tư Chính Đình rất yêu Trang Nại Nại, nhưng có người đàn ông nào lại đối xử với người mình yêu như vậy không? Lúc này Lâm Hi Nhi rất bất mãn với Tư Chính Đình, mấy lời này cũng đè nén lâu rồi, chỉ là đến bây giờ mới bộc phát.Tô Ngạn Bân nhìn viền mắt đỏ ửng của cô thì không biết giải thích thế nào. Anh ta nhìn về phía Tư Chính Đình thì thấy tầm mắt của anh lại rơi vào người Trang Nại Nại.Tô Ngạn Bân cũng nhìn về phía Trang Nại Nại, sau đó khẽ biến sắc mặt. Hành động của anh ta khiến Tả Y Y và Lâm Hi Nhi chú ý tới.Ánh mắt của Trang Nại Nại vẫn nhìn thẳng về phía thang máy, cô nhìn Mino rời đi thì đột nhiên có cảm giác thật khó tả.Tuy Mino trốn chạy rất chật vật, cũng chẳng chiếm được chút lợi nào, thậm chí còn để lộ ra một chuyện, mặc dù Tư Chính Đình thừa nhận thân phận của cô ta nhưng trong lòng chưa chắc đã coi cô ta là vợ. Nhưng dù cho có như vậy thì Trang Nại Nại cũng chẳng cảm thấy thoải mái chút nào.Cô chỉ cảm thấy sự bất lực đang dâng lên.Bởi vì một câu nói cuối cùng của Mino đã khiến cô bị ảnh hưởng.Mino mới là Cố Khuynh Nhan, cô ta mới là bà Tư, là người vợ danh chính ngôn thuật trên pháp luật của Tư Chính Đình!Chỉ cần nghĩ đến đây, trái tim của Trang Nại Nại lại cảm thấy đau đớn khôn nguôi.Cô mím chặt môi lại, trong mắt để lộ ra sự kiên định.Cô tin rằng Tư Chính Đình làm như vậy là có mục đích của mình.Thậm chí cô còn có thể xác định rằng lý do Tư Chính Đình để Mino trở thành bà Tư không đơn giản như vậy.Nhưng mà vì sao trái tim cô vẫn thấy lạnh.Vì sao anh không đến thăm cô?Là vì trong lòng anh cô vẫn là kẻ xấu xa đã đẩy Ms. Đinh ngã xuống lầu?Rốt cuộc... anh vẫn không tin tưởng cô sao?“Nại Nại, Nại Nại...”Cô đang nghĩ thì cánh tay bị ai đó đụng phải, Trang Nại Nại tỉnh táo lại thì thấy Lâm Hi Nhi đang nắm cánh tay của cô, nhìn cô một cách lo lắng. Đôi mắt của cô khẽ co lại rồi nhìn mấy người xung quanh, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Tôi định đến biệt thự nhà họ Tư.”Cô vừa nới dứt lời thì thấy Tô Ngạn Bân lộ ra vẻ mặt giật mình, nhưng trước khi anh ta kịp nói gì thì cô đã kiên định nói trước: “Đừng cản tôi.”Đừng cản tôi.Giọng điệu của cô âm vang lại mạnh mẽ thể hiện thái độ dứt khoát.Cô muốn tìm Tư Chính Đình hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc tại sao lại như vậy? Và cô còn muốn đi thăm con của cô nữa.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tô Ngạn Bân nghe vậy liền vô thức nhìn về phía Tư Chính Đình: “Chuyện này chắc chắn Đình Lão Đại không biết đâu. Mọi người còn không rõ Đình Lão Đại à? Kể cả có thực sự chia tay với Trang Nại Nại thì cũng sẽ không làm mấy chuyện thế này.”“Nếu đã là người tốt thì liệu có để Nại Nại một mình suốt một tháng không? Một tháng này anh ta còn chẳng thèm tới thăm lấy một lần! Nếu là người tốt thì sẽ không dễ dàng tha thứ cho người đã bắt nạt Nại Nai, lại còn để người đó đến tận cửa kiếm chuyện!” Lâm Hi Nhi phản bác. Một tháng này, tuy Trang Nại Nại tỏ vẻ rất bình thản nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nỗi buồn của bạn mình. Lâm Hi Nhi cho rằng Tư Chính Đình rất yêu Trang Nại Nại, nhưng có người đàn ông nào lại đối xử với người mình yêu như vậy không? Lúc này Lâm Hi Nhi rất bất mãn với Tư Chính Đình, mấy lời này cũng đè nén lâu rồi, chỉ là đến bây giờ mới bộc phát.Tô Ngạn Bân nhìn viền mắt đỏ ửng của cô thì không biết giải thích thế nào. Anh ta nhìn về phía Tư Chính Đình thì thấy tầm mắt của anh lại rơi vào người Trang Nại Nại.Tô Ngạn Bân cũng nhìn về phía Trang Nại Nại, sau đó khẽ biến sắc mặt. Hành động của anh ta khiến Tả Y Y và Lâm Hi Nhi chú ý tới.Ánh mắt của Trang Nại Nại vẫn nhìn thẳng về phía thang máy, cô nhìn Mino rời đi thì đột nhiên có cảm giác thật khó tả.Tuy Mino trốn chạy rất chật vật, cũng chẳng chiếm được chút lợi nào, thậm chí còn để lộ ra một chuyện, mặc dù Tư Chính Đình thừa nhận thân phận của cô ta nhưng trong lòng chưa chắc đã coi cô ta là vợ. Nhưng dù cho có như vậy thì Trang Nại Nại cũng chẳng cảm thấy thoải mái chút nào.Cô chỉ cảm thấy sự bất lực đang dâng lên.Bởi vì một câu nói cuối cùng của Mino đã khiến cô bị ảnh hưởng.Mino mới là Cố Khuynh Nhan, cô ta mới là bà Tư, là người vợ danh chính ngôn thuật trên pháp luật của Tư Chính Đình!Chỉ cần nghĩ đến đây, trái tim của Trang Nại Nại lại cảm thấy đau đớn khôn nguôi.Cô mím chặt môi lại, trong mắt để lộ ra sự kiên định.Cô tin rằng Tư Chính Đình làm như vậy là có mục đích của mình.Thậm chí cô còn có thể xác định rằng lý do Tư Chính Đình để Mino trở thành bà Tư không đơn giản như vậy.Nhưng mà vì sao trái tim cô vẫn thấy lạnh.Vì sao anh không đến thăm cô?Là vì trong lòng anh cô vẫn là kẻ xấu xa đã đẩy Ms. Đinh ngã xuống lầu?Rốt cuộc... anh vẫn không tin tưởng cô sao?“Nại Nại, Nại Nại...”Cô đang nghĩ thì cánh tay bị ai đó đụng phải, Trang Nại Nại tỉnh táo lại thì thấy Lâm Hi Nhi đang nắm cánh tay của cô, nhìn cô một cách lo lắng. Đôi mắt của cô khẽ co lại rồi nhìn mấy người xung quanh, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Tôi định đến biệt thự nhà họ Tư.”Cô vừa nới dứt lời thì thấy Tô Ngạn Bân lộ ra vẻ mặt giật mình, nhưng trước khi anh ta kịp nói gì thì cô đã kiên định nói trước: “Đừng cản tôi.”Đừng cản tôi.Giọng điệu của cô âm vang lại mạnh mẽ thể hiện thái độ dứt khoát.Cô muốn tìm Tư Chính Đình hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc tại sao lại như vậy? Và cô còn muốn đi thăm con của cô nữa.