Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 12247

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Nếu không thì phải làm sao bây giờ?"Vô Biên suy nghĩ một chút rồi nói: "Lăn lộn thêm mấy nghìn năm nữa!"Diệp Huyên cười ha ha: "Thật ra ta cũng muốn vậy, nhưng đám Thần Linh kia không cho ta thời gian mà! Nếu bây giờ ta bảo muội muội ra tay thì cả đời này cũng không thể phá thần được nữa rồi!"Vô Biên Chủ khẽ thở dài.Như Diệp Huyên nói, nếu bây giờ hắn lại gọi người thì thật sự đừng nghĩ đến việc phá thần nữa.Hễ gặp khó khăn là lại gọi muội muội ra, vậy thì làm sao mà phá thần?Hơn nữa ai dám đảm bảo qua được cửa ải Thần Linh này thì kẻ địch của cửa ải tiếp theo sẽ không mạnh bằng Thần Linh?Lúc ấy chẳng lẽ lại phải gọi người, sau đó cứ sống mấy chục triệu năm không tiến bộ?Như vậy chẳng phải sẽ thành một vòng lập vô tận sao?Diệp Huyên cười nói: “Không gọi Tam Kiếm là giới hạn cuối cùng của ta rồi!”Vô Biên lắc đầu rồi cười: “Qủa thật”.Nói thật, nếu Diệp Huyên không muốn tự đột phá bản thân, thì thử hỏi thế gian này có ai có thể làm tổn thương được hắn?Một câu thôi, chỉ cần hắn muốn, toàn bộ vũ trụ này sẽ được mai táng trong tích tắc.Thần Linh?Đừng thấy những Thần Linh kia vô cùng mạnh mẽ, còn nằm giữ thân thể bất tử mà quên, rằng đứng trước Tam Kiếm, họ cũng chỉ là giun dế mà thôi!Chỉ cần một người tùy tiện đến thôi cũng đủ khiến toàn bộ Thần Linh trôi vào dĩ vãng!Không sợ Kháo Sơn Vương liều mạng, chỉ sợ Kháo Sơn Vương gọi người!...Trong điện, Vô Biên Chủ thở dài trong lòng.Tuy trước đây ông ta thường cười nhạo Diệp Huyên hay gọi người, nhưng không thể không nói, nhiều khi ông ta cũng cảm thấy hâm mộ tên này.Giống như bây giờ, Diệp Huyên phá thần, dù thất bại thì chắc hẳn cũng không đến mức chết.Còn Vô Biên Chủ ông ta thì sao?Chắc chắn là không có kết quả đẹp như vậy rồi!Không có muội muội.Không có cha.Càng không có đại ca!Nếu ông ta phá thần thất bại thì sẽ tạch thật!Hầy.Khoảng cách quá lớn.Diệp Huyên đột nhiên nói: "Vô Biên, Thần Điện Hư Chân này chỉ có hai chúng ta bảo vệ, ông có lòng tin không?"Vô Biên bình tĩnh nói: "Không có".Diệp Huyên cười nói: "Vô Biên, nếu lần này chúng ta bảo vệ được thế giới Hư Chân, ta sẽ để thư viện lưu truyền công lao của ông khắp chư thiên vạn giới, người đời sau nghe đến tên ông đều sẽ dâng lòng tôn kính".Vô Biên im lặng.Nghe hấp dẫn thật!

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Nếu không thì phải làm sao bây giờ?"Vô Biên suy nghĩ một chút rồi nói: "Lăn lộn thêm mấy nghìn năm nữa!"Diệp Huyên cười ha ha: "Thật ra ta cũng muốn vậy, nhưng đám Thần Linh kia không cho ta thời gian mà! Nếu bây giờ ta bảo muội muội ra tay thì cả đời này cũng không thể phá thần được nữa rồi!"Vô Biên Chủ khẽ thở dài.Như Diệp Huyên nói, nếu bây giờ hắn lại gọi người thì thật sự đừng nghĩ đến việc phá thần nữa.Hễ gặp khó khăn là lại gọi muội muội ra, vậy thì làm sao mà phá thần?Hơn nữa ai dám đảm bảo qua được cửa ải Thần Linh này thì kẻ địch của cửa ải tiếp theo sẽ không mạnh bằng Thần Linh?Lúc ấy chẳng lẽ lại phải gọi người, sau đó cứ sống mấy chục triệu năm không tiến bộ?Như vậy chẳng phải sẽ thành một vòng lập vô tận sao?Diệp Huyên cười nói: “Không gọi Tam Kiếm là giới hạn cuối cùng của ta rồi!”Vô Biên lắc đầu rồi cười: “Qủa thật”.Nói thật, nếu Diệp Huyên không muốn tự đột phá bản thân, thì thử hỏi thế gian này có ai có thể làm tổn thương được hắn?Một câu thôi, chỉ cần hắn muốn, toàn bộ vũ trụ này sẽ được mai táng trong tích tắc.Thần Linh?Đừng thấy những Thần Linh kia vô cùng mạnh mẽ, còn nằm giữ thân thể bất tử mà quên, rằng đứng trước Tam Kiếm, họ cũng chỉ là giun dế mà thôi!Chỉ cần một người tùy tiện đến thôi cũng đủ khiến toàn bộ Thần Linh trôi vào dĩ vãng!Không sợ Kháo Sơn Vương liều mạng, chỉ sợ Kháo Sơn Vương gọi người!...Trong điện, Vô Biên Chủ thở dài trong lòng.Tuy trước đây ông ta thường cười nhạo Diệp Huyên hay gọi người, nhưng không thể không nói, nhiều khi ông ta cũng cảm thấy hâm mộ tên này.Giống như bây giờ, Diệp Huyên phá thần, dù thất bại thì chắc hẳn cũng không đến mức chết.Còn Vô Biên Chủ ông ta thì sao?Chắc chắn là không có kết quả đẹp như vậy rồi!Không có muội muội.Không có cha.Càng không có đại ca!Nếu ông ta phá thần thất bại thì sẽ tạch thật!Hầy.Khoảng cách quá lớn.Diệp Huyên đột nhiên nói: "Vô Biên, Thần Điện Hư Chân này chỉ có hai chúng ta bảo vệ, ông có lòng tin không?"Vô Biên bình tĩnh nói: "Không có".Diệp Huyên cười nói: "Vô Biên, nếu lần này chúng ta bảo vệ được thế giới Hư Chân, ta sẽ để thư viện lưu truyền công lao của ông khắp chư thiên vạn giới, người đời sau nghe đến tên ông đều sẽ dâng lòng tôn kính".Vô Biên im lặng.Nghe hấp dẫn thật!

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Nếu không thì phải làm sao bây giờ?"Vô Biên suy nghĩ một chút rồi nói: "Lăn lộn thêm mấy nghìn năm nữa!"Diệp Huyên cười ha ha: "Thật ra ta cũng muốn vậy, nhưng đám Thần Linh kia không cho ta thời gian mà! Nếu bây giờ ta bảo muội muội ra tay thì cả đời này cũng không thể phá thần được nữa rồi!"Vô Biên Chủ khẽ thở dài.Như Diệp Huyên nói, nếu bây giờ hắn lại gọi người thì thật sự đừng nghĩ đến việc phá thần nữa.Hễ gặp khó khăn là lại gọi muội muội ra, vậy thì làm sao mà phá thần?Hơn nữa ai dám đảm bảo qua được cửa ải Thần Linh này thì kẻ địch của cửa ải tiếp theo sẽ không mạnh bằng Thần Linh?Lúc ấy chẳng lẽ lại phải gọi người, sau đó cứ sống mấy chục triệu năm không tiến bộ?Như vậy chẳng phải sẽ thành một vòng lập vô tận sao?Diệp Huyên cười nói: “Không gọi Tam Kiếm là giới hạn cuối cùng của ta rồi!”Vô Biên lắc đầu rồi cười: “Qủa thật”.Nói thật, nếu Diệp Huyên không muốn tự đột phá bản thân, thì thử hỏi thế gian này có ai có thể làm tổn thương được hắn?Một câu thôi, chỉ cần hắn muốn, toàn bộ vũ trụ này sẽ được mai táng trong tích tắc.Thần Linh?Đừng thấy những Thần Linh kia vô cùng mạnh mẽ, còn nằm giữ thân thể bất tử mà quên, rằng đứng trước Tam Kiếm, họ cũng chỉ là giun dế mà thôi!Chỉ cần một người tùy tiện đến thôi cũng đủ khiến toàn bộ Thần Linh trôi vào dĩ vãng!Không sợ Kháo Sơn Vương liều mạng, chỉ sợ Kháo Sơn Vương gọi người!...Trong điện, Vô Biên Chủ thở dài trong lòng.Tuy trước đây ông ta thường cười nhạo Diệp Huyên hay gọi người, nhưng không thể không nói, nhiều khi ông ta cũng cảm thấy hâm mộ tên này.Giống như bây giờ, Diệp Huyên phá thần, dù thất bại thì chắc hẳn cũng không đến mức chết.Còn Vô Biên Chủ ông ta thì sao?Chắc chắn là không có kết quả đẹp như vậy rồi!Không có muội muội.Không có cha.Càng không có đại ca!Nếu ông ta phá thần thất bại thì sẽ tạch thật!Hầy.Khoảng cách quá lớn.Diệp Huyên đột nhiên nói: "Vô Biên, Thần Điện Hư Chân này chỉ có hai chúng ta bảo vệ, ông có lòng tin không?"Vô Biên bình tĩnh nói: "Không có".Diệp Huyên cười nói: "Vô Biên, nếu lần này chúng ta bảo vệ được thế giới Hư Chân, ta sẽ để thư viện lưu truyền công lao của ông khắp chư thiên vạn giới, người đời sau nghe đến tên ông đều sẽ dâng lòng tôn kính".Vô Biên im lặng.Nghe hấp dẫn thật!

Chương 12247