Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 820: Chính đình, rốt cuộc anh đang che giấu cái gì? (16)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… “Tư Chính Đình, em không cần tiền của anh nên anh không cần phải dùng tiền nhục nhã em. Hôm nay em đến tìm anh, một là để trả tiền, hai là để nói chuyện con cái. Luật pháp quốc gia quy định, con còn trong thời kỳ bú mẹ sẽ giao cho phía người mẹ nuôi dưỡng. Cho nên bây giờ anh muốn thỏa thuận với em, hay là ngày mai thỏa thuận với luật sư của em?”Giọng điệu mạnh mẽ mang theo công kích khiến cho Tư Chính Đình nheo mắt lại.Anh bình tĩnh nhìn cô.Thấy ánh mắt đó của anh, Trang Nại Nại có cảm giác mình sắp không kiên trì được nữa. Trước đây cô sợ nhất là ánh mắt này của anh. Ánh mắt đó như xuyên thẳng vào lòng cô, làm cô không dám nhìn vào mắt anh. Nhưng bây giờ cô đã làm mẹ, cô phải mạnh mẽ. Tư Chính Đình vẫn luôn tránh né cô, cô hiểu ý của anh nên cô không thể chờ thêm được nữa, đó không phải là tính cách của cô. Cô cố gắng đè nén sợ hãi trong lòng, bình tĩnh nhìn anh.Rõ ràng chỉ nhìn nhau mấy giây, nhưng đối với Trang Nại Nại mà nói lại như cả một đời.Cuối cùng cũng nghe thấy anh nói: “Đi theo tôi!”Dứt lời, anh nhìn lướt một vòng xung quanh. Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đồng loạt cúi đầu xuống, chỉ ước gì không thể viết lên trán mấy chữ: Tôi không thấy gì cả.Trang Nại Nại thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu theo sau Tư Chính Đình vào phòng nghỉ.Sau khi vào phòng, Tư Chính Đình đi tới cạnh cửa sổ. Anh không nhìn Trang Nại Nại nhưng ánh mắt của cô lại chưa từng rời khỏi anh.Một tháng không gặp, anh không nhớ cô sao?Nghĩ tới đây, vành mắt cô đỏ lên.Không ai nói lời nào, không ai lên tiếng trước, hình như bọn họ đang quý trọng thời gian duy nhất có thể ở cạnh nhau này.Thành phố Bắc Kinh, dù là ở đâu cũng phồn hoa như gấm. Mặc dù trời đã tối nhưng bên ngoài xe cộ vẫn đông đúc qua lại, vô cùng náo nhiệt. Cửa sổ đang mở, tiếng ồn bên ngoài truyền vào, khiến Tư Chính Đình có thêm vài phần hơi người hơn.Một tháng qua, cô không dễ chịu bao nhiêu thì chắc là anh cũng không dễ chịu bấy nhiêu.Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Trang Nại Nại cũng thấy anh xoay người lại: “Cô muốn nói gì?”Trang Nại Nại siết chặt tay hơn nữa, cả người căng ra, giống như là sắp bước vào một trận chiến ác liệt. Cô nhìn Tư Chính Đình, một lúc sau mới nói: “Chính Đình, em rất tức giận.”Tư Chính Đình cứng đờ cả người.Nước mắt Trang Nại Nại rơi xuống từng giọt từng giọt. Cô cắn môi, bởi vì quá kích động nên đôi môi hơi run nhẹ, “Chính Đình, em rất tức giận, em rất đau lòng, em rất khó chịu…”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… “Tư Chính Đình, em không cần tiền của anh nên anh không cần phải dùng tiền nhục nhã em. Hôm nay em đến tìm anh, một là để trả tiền, hai là để nói chuyện con cái. Luật pháp quốc gia quy định, con còn trong thời kỳ bú mẹ sẽ giao cho phía người mẹ nuôi dưỡng. Cho nên bây giờ anh muốn thỏa thuận với em, hay là ngày mai thỏa thuận với luật sư của em?”Giọng điệu mạnh mẽ mang theo công kích khiến cho Tư Chính Đình nheo mắt lại.Anh bình tĩnh nhìn cô.Thấy ánh mắt đó của anh, Trang Nại Nại có cảm giác mình sắp không kiên trì được nữa. Trước đây cô sợ nhất là ánh mắt này của anh. Ánh mắt đó như xuyên thẳng vào lòng cô, làm cô không dám nhìn vào mắt anh. Nhưng bây giờ cô đã làm mẹ, cô phải mạnh mẽ. Tư Chính Đình vẫn luôn tránh né cô, cô hiểu ý của anh nên cô không thể chờ thêm được nữa, đó không phải là tính cách của cô. Cô cố gắng đè nén sợ hãi trong lòng, bình tĩnh nhìn anh.Rõ ràng chỉ nhìn nhau mấy giây, nhưng đối với Trang Nại Nại mà nói lại như cả một đời.Cuối cùng cũng nghe thấy anh nói: “Đi theo tôi!”Dứt lời, anh nhìn lướt một vòng xung quanh. Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đồng loạt cúi đầu xuống, chỉ ước gì không thể viết lên trán mấy chữ: Tôi không thấy gì cả.Trang Nại Nại thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu theo sau Tư Chính Đình vào phòng nghỉ.Sau khi vào phòng, Tư Chính Đình đi tới cạnh cửa sổ. Anh không nhìn Trang Nại Nại nhưng ánh mắt của cô lại chưa từng rời khỏi anh.Một tháng không gặp, anh không nhớ cô sao?Nghĩ tới đây, vành mắt cô đỏ lên.Không ai nói lời nào, không ai lên tiếng trước, hình như bọn họ đang quý trọng thời gian duy nhất có thể ở cạnh nhau này.Thành phố Bắc Kinh, dù là ở đâu cũng phồn hoa như gấm. Mặc dù trời đã tối nhưng bên ngoài xe cộ vẫn đông đúc qua lại, vô cùng náo nhiệt. Cửa sổ đang mở, tiếng ồn bên ngoài truyền vào, khiến Tư Chính Đình có thêm vài phần hơi người hơn.Một tháng qua, cô không dễ chịu bao nhiêu thì chắc là anh cũng không dễ chịu bấy nhiêu.Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Trang Nại Nại cũng thấy anh xoay người lại: “Cô muốn nói gì?”Trang Nại Nại siết chặt tay hơn nữa, cả người căng ra, giống như là sắp bước vào một trận chiến ác liệt. Cô nhìn Tư Chính Đình, một lúc sau mới nói: “Chính Đình, em rất tức giận.”Tư Chính Đình cứng đờ cả người.Nước mắt Trang Nại Nại rơi xuống từng giọt từng giọt. Cô cắn môi, bởi vì quá kích động nên đôi môi hơi run nhẹ, “Chính Đình, em rất tức giận, em rất đau lòng, em rất khó chịu…”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… “Tư Chính Đình, em không cần tiền của anh nên anh không cần phải dùng tiền nhục nhã em. Hôm nay em đến tìm anh, một là để trả tiền, hai là để nói chuyện con cái. Luật pháp quốc gia quy định, con còn trong thời kỳ bú mẹ sẽ giao cho phía người mẹ nuôi dưỡng. Cho nên bây giờ anh muốn thỏa thuận với em, hay là ngày mai thỏa thuận với luật sư của em?”Giọng điệu mạnh mẽ mang theo công kích khiến cho Tư Chính Đình nheo mắt lại.Anh bình tĩnh nhìn cô.Thấy ánh mắt đó của anh, Trang Nại Nại có cảm giác mình sắp không kiên trì được nữa. Trước đây cô sợ nhất là ánh mắt này của anh. Ánh mắt đó như xuyên thẳng vào lòng cô, làm cô không dám nhìn vào mắt anh. Nhưng bây giờ cô đã làm mẹ, cô phải mạnh mẽ. Tư Chính Đình vẫn luôn tránh né cô, cô hiểu ý của anh nên cô không thể chờ thêm được nữa, đó không phải là tính cách của cô. Cô cố gắng đè nén sợ hãi trong lòng, bình tĩnh nhìn anh.Rõ ràng chỉ nhìn nhau mấy giây, nhưng đối với Trang Nại Nại mà nói lại như cả một đời.Cuối cùng cũng nghe thấy anh nói: “Đi theo tôi!”Dứt lời, anh nhìn lướt một vòng xung quanh. Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đồng loạt cúi đầu xuống, chỉ ước gì không thể viết lên trán mấy chữ: Tôi không thấy gì cả.Trang Nại Nại thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu theo sau Tư Chính Đình vào phòng nghỉ.Sau khi vào phòng, Tư Chính Đình đi tới cạnh cửa sổ. Anh không nhìn Trang Nại Nại nhưng ánh mắt của cô lại chưa từng rời khỏi anh.Một tháng không gặp, anh không nhớ cô sao?Nghĩ tới đây, vành mắt cô đỏ lên.Không ai nói lời nào, không ai lên tiếng trước, hình như bọn họ đang quý trọng thời gian duy nhất có thể ở cạnh nhau này.Thành phố Bắc Kinh, dù là ở đâu cũng phồn hoa như gấm. Mặc dù trời đã tối nhưng bên ngoài xe cộ vẫn đông đúc qua lại, vô cùng náo nhiệt. Cửa sổ đang mở, tiếng ồn bên ngoài truyền vào, khiến Tư Chính Đình có thêm vài phần hơi người hơn.Một tháng qua, cô không dễ chịu bao nhiêu thì chắc là anh cũng không dễ chịu bấy nhiêu.Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Trang Nại Nại cũng thấy anh xoay người lại: “Cô muốn nói gì?”Trang Nại Nại siết chặt tay hơn nữa, cả người căng ra, giống như là sắp bước vào một trận chiến ác liệt. Cô nhìn Tư Chính Đình, một lúc sau mới nói: “Chính Đình, em rất tức giận.”Tư Chính Đình cứng đờ cả người.Nước mắt Trang Nại Nại rơi xuống từng giọt từng giọt. Cô cắn môi, bởi vì quá kích động nên đôi môi hơi run nhẹ, “Chính Đình, em rất tức giận, em rất đau lòng, em rất khó chịu…”

Chương 820: Chính đình, rốt cuộc anh đang che giấu cái gì? (16)