Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 12266
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Làm hắn cũng không muốn tu luyện nữa.Cũng may phú bà theo phe mình, bằng không sợ rằng chỉ có Tam Kiếm mới trấn áp nổi.Đúng lúc này, Tần Quan chợt xuất hiện cách đó không xa, nhoẻn cười gọi: “Tiểu Huyên Tử!"Diệp Huyên đáp lại: “Tiểu Quan”.Tần Quan xoay nhìn sang vùng lân cận, thấy tuy đã có vô số Thần Linh bị đánh nát thân xác nhưng linh hồn đang nhanh chóng ngưng tụ lại.Thấy vậy, nhóm Diệp Huyên sa sầm mặt mũi.Người bí ẩn cầm đầu kia thì trợn trừng nhìn hắn. Thần Linh tuy còn sống nhưng đã bị trọng thương!Thứ kia quá sức kinh khủng.Chợt nghe Tội Vương run rẩy nói: “Không ngờ thế giới này lại có người đi theo khoa học kỹ thuật! Đáng sợ thật! Đừng nói là người ở bên chúng ta xuống đấy chứ?"Chỉ thấy Tần Quan lại búng tay: “Chuẩn bị!"Người bí ẩn kia nghe vậy thì biến sắc: “Rút lui!"Y không đợi các Thần Linh khác sống lại nữa mà mang hết số còn sống bỏ chạy.Bỏ lại mấy trăm nghìn tên đang khôi phục linh hồn.Diệp Huyên vung tay ném kiếm Thanh Huyên ra.Nuốt hết!Thanh kiếm điên cuồng hấp thu những linh hồn kia.Bây giờ chỉ có nó mới có khả năng chém chết bản thể của chúng.Thấy cảnh này, sắc mặt nhóm Vô Biên Chủ đanh lại.Kiếm Thanh Huyên có thể giết, nhưng cũng chỉ có mình nó mà thôi!Còn Diệp Huyên thì không giết được ai!Mấu chốt là thanh kiếm còn cần thời gian để hấp thu linh hồn.Đau đầu thật!Tần Quan bỗng nói: “Muốn đánh bại chúng thì phải giết bản thể, bằng không chúng sẽ không ngừng tái sinh, chúng ta sẽ bị chơi đến chết”.Diệp Huyên gật gù: “Lần này chúng rút lui, lần sau sẽ trở lại với càng nhiều người, càng mạnh hơn, vô cùng vô tận!"An Lan Tú hỏi: “Phản công được không?"Phản công?Những người khác im lặng trước câu hỏi này.Thành thật mà nói, có ai lại không khó chịu khi cứ mãi bị động thế này?Chợt nghe Nguyên Hư Thần Đế lên tiếng: “Chúng ta căn bản không đến được thế giới của chúng”.Thấy những người khác nhìn sang, ông ta nói: “Năm ấy chúng ta cũng nghĩ tới phản công, thậm chí còn đánh tới lối vào của Chân Thế Giới, cũng chính là chiến trường Hư Chân sau này. Ở đó, hai bên quyết chiến một lần cuối, nhưng bọn chúng càng đánh càng đông, lại còn liên tục tái sinh. Cuối cùng, chúng ta cũng đành hết cách, phải lùi về Thần Điện Hư Chân, dùng các trận pháp để phòng thủ phản công”.Diệp Huyên hạ giọng: “Chiến trường Hư Chân?"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Làm hắn cũng không muốn tu luyện nữa.Cũng may phú bà theo phe mình, bằng không sợ rằng chỉ có Tam Kiếm mới trấn áp nổi.Đúng lúc này, Tần Quan chợt xuất hiện cách đó không xa, nhoẻn cười gọi: “Tiểu Huyên Tử!"Diệp Huyên đáp lại: “Tiểu Quan”.Tần Quan xoay nhìn sang vùng lân cận, thấy tuy đã có vô số Thần Linh bị đánh nát thân xác nhưng linh hồn đang nhanh chóng ngưng tụ lại.Thấy vậy, nhóm Diệp Huyên sa sầm mặt mũi.Người bí ẩn cầm đầu kia thì trợn trừng nhìn hắn. Thần Linh tuy còn sống nhưng đã bị trọng thương!Thứ kia quá sức kinh khủng.Chợt nghe Tội Vương run rẩy nói: “Không ngờ thế giới này lại có người đi theo khoa học kỹ thuật! Đáng sợ thật! Đừng nói là người ở bên chúng ta xuống đấy chứ?"Chỉ thấy Tần Quan lại búng tay: “Chuẩn bị!"Người bí ẩn kia nghe vậy thì biến sắc: “Rút lui!"Y không đợi các Thần Linh khác sống lại nữa mà mang hết số còn sống bỏ chạy.Bỏ lại mấy trăm nghìn tên đang khôi phục linh hồn.Diệp Huyên vung tay ném kiếm Thanh Huyên ra.Nuốt hết!Thanh kiếm điên cuồng hấp thu những linh hồn kia.Bây giờ chỉ có nó mới có khả năng chém chết bản thể của chúng.Thấy cảnh này, sắc mặt nhóm Vô Biên Chủ đanh lại.Kiếm Thanh Huyên có thể giết, nhưng cũng chỉ có mình nó mà thôi!Còn Diệp Huyên thì không giết được ai!Mấu chốt là thanh kiếm còn cần thời gian để hấp thu linh hồn.Đau đầu thật!Tần Quan bỗng nói: “Muốn đánh bại chúng thì phải giết bản thể, bằng không chúng sẽ không ngừng tái sinh, chúng ta sẽ bị chơi đến chết”.Diệp Huyên gật gù: “Lần này chúng rút lui, lần sau sẽ trở lại với càng nhiều người, càng mạnh hơn, vô cùng vô tận!"An Lan Tú hỏi: “Phản công được không?"Phản công?Những người khác im lặng trước câu hỏi này.Thành thật mà nói, có ai lại không khó chịu khi cứ mãi bị động thế này?Chợt nghe Nguyên Hư Thần Đế lên tiếng: “Chúng ta căn bản không đến được thế giới của chúng”.Thấy những người khác nhìn sang, ông ta nói: “Năm ấy chúng ta cũng nghĩ tới phản công, thậm chí còn đánh tới lối vào của Chân Thế Giới, cũng chính là chiến trường Hư Chân sau này. Ở đó, hai bên quyết chiến một lần cuối, nhưng bọn chúng càng đánh càng đông, lại còn liên tục tái sinh. Cuối cùng, chúng ta cũng đành hết cách, phải lùi về Thần Điện Hư Chân, dùng các trận pháp để phòng thủ phản công”.Diệp Huyên hạ giọng: “Chiến trường Hư Chân?"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Làm hắn cũng không muốn tu luyện nữa.Cũng may phú bà theo phe mình, bằng không sợ rằng chỉ có Tam Kiếm mới trấn áp nổi.Đúng lúc này, Tần Quan chợt xuất hiện cách đó không xa, nhoẻn cười gọi: “Tiểu Huyên Tử!"Diệp Huyên đáp lại: “Tiểu Quan”.Tần Quan xoay nhìn sang vùng lân cận, thấy tuy đã có vô số Thần Linh bị đánh nát thân xác nhưng linh hồn đang nhanh chóng ngưng tụ lại.Thấy vậy, nhóm Diệp Huyên sa sầm mặt mũi.Người bí ẩn cầm đầu kia thì trợn trừng nhìn hắn. Thần Linh tuy còn sống nhưng đã bị trọng thương!Thứ kia quá sức kinh khủng.Chợt nghe Tội Vương run rẩy nói: “Không ngờ thế giới này lại có người đi theo khoa học kỹ thuật! Đáng sợ thật! Đừng nói là người ở bên chúng ta xuống đấy chứ?"Chỉ thấy Tần Quan lại búng tay: “Chuẩn bị!"Người bí ẩn kia nghe vậy thì biến sắc: “Rút lui!"Y không đợi các Thần Linh khác sống lại nữa mà mang hết số còn sống bỏ chạy.Bỏ lại mấy trăm nghìn tên đang khôi phục linh hồn.Diệp Huyên vung tay ném kiếm Thanh Huyên ra.Nuốt hết!Thanh kiếm điên cuồng hấp thu những linh hồn kia.Bây giờ chỉ có nó mới có khả năng chém chết bản thể của chúng.Thấy cảnh này, sắc mặt nhóm Vô Biên Chủ đanh lại.Kiếm Thanh Huyên có thể giết, nhưng cũng chỉ có mình nó mà thôi!Còn Diệp Huyên thì không giết được ai!Mấu chốt là thanh kiếm còn cần thời gian để hấp thu linh hồn.Đau đầu thật!Tần Quan bỗng nói: “Muốn đánh bại chúng thì phải giết bản thể, bằng không chúng sẽ không ngừng tái sinh, chúng ta sẽ bị chơi đến chết”.Diệp Huyên gật gù: “Lần này chúng rút lui, lần sau sẽ trở lại với càng nhiều người, càng mạnh hơn, vô cùng vô tận!"An Lan Tú hỏi: “Phản công được không?"Phản công?Những người khác im lặng trước câu hỏi này.Thành thật mà nói, có ai lại không khó chịu khi cứ mãi bị động thế này?Chợt nghe Nguyên Hư Thần Đế lên tiếng: “Chúng ta căn bản không đến được thế giới của chúng”.Thấy những người khác nhìn sang, ông ta nói: “Năm ấy chúng ta cũng nghĩ tới phản công, thậm chí còn đánh tới lối vào của Chân Thế Giới, cũng chính là chiến trường Hư Chân sau này. Ở đó, hai bên quyết chiến một lần cuối, nhưng bọn chúng càng đánh càng đông, lại còn liên tục tái sinh. Cuối cùng, chúng ta cũng đành hết cách, phải lùi về Thần Điện Hư Chân, dùng các trận pháp để phòng thủ phản công”.Diệp Huyên hạ giọng: “Chiến trường Hư Chân?"