Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 848: Tư chính đình, cái đồ Khốn kiếp này! (3)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trang Nại Nại nhìn động tác của anh, kinh ngạc đến ngây cả người. Thì ra, ngoại trừ đau lòng, cô vẫn còn tức giận với anh. Nhưng lúc này, tất cả cảm xúc đều bị hành động vô thức của anh quấy cho rối tinh rối mù.Cái người... cái người đàn ông này!Lúc anh hôn mê bất tỉnh, thần trí không rõ ràng, sao lại khiến người ta... mềm lòng như thế!Trang Nại Nại nhìn tay mình, sau đó hờn dỗi rút tay về.Đầu anh lại cựa quậy để tìm tay cô, nhưng không tìm thấy nên có vẻ không vui, lông mày bắt đầu cau lại lần nữa.Trang Nại Nại nhếch môi cười, cầm lấy thuốc, định đút vào miệng anh. Nhưng môi anh mím rất chặt, không thể đút vào được.Thấy anh cứng đầu như vậy, Trang Nại Nại thô lỗ cạy miệng anh ra, nhét thuốc vào, sau đó cầm thìa định đút nước cho anh. Nhưng cô cứ đút chừng nào thì nước lại cứ chảy xuống theo khóe miệng anh chừng đó.Trang Nại Nại loay hoay một lúc lâu, cuối cùng mới cảm nhận được lời của chú Lý và Tư Tĩnh Ngọc. Cô vốn cho rằng bọn họ nói không mớm thuốc được cho Tư Chính Đình chỉ là để lấy cớ mời cô tới, nhưng bây giờ xem ra... quả thật là khó hơn cô nghĩ!Cô giằng co mất năm phút nhưng Tư Chính Đình vẫn không chịu nuốt thuốc xuống.Trang Nại Nại hơi bực mình, cầm ly nước uống một ngụm lớn, sau đó cúi xuống.Đầu lưỡi cô linh hoạt cạy môi anh ra, từ từ đẩy nước vào. Lúc cô định ngẩng đầu lên thì lại bị một bàn tay to giữ gáy cô lại.Cô trừng to mắt, muốn kêu to lên nhưng đôi môi chỉ mới hé ra thì một chiếc lưỡi nóng rực đã lách vào miệng cô hệt như một con cá chạch.Trang Nại Nại cảm thấy đầu óc lập tức trống rỗng chỉ sau một tiếng “bùm”, khiến cô không biết nên phản ứng thế nào.Anh vừa uống thuốc xong nên vị đắng vẫn còn lưu lại trong miệng, khiến Trang Nại Nại muốn đẩy anh ra, nhưng đầu lưỡi lại bất giác quấn quýt với anh. Nụ hôn sâu này của anh vừa ngang tàng vừa chứa đầy tình cảm. Anh vẫn nhắm nghiền mắt, hai hàng lông mi vừa dài vừa mảnh rung rung. Một bàn tay khác của anh thuận thế sờ lên eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve ở vị trí nào đó.Trang Nại Nại lập tức như bị điện giật, cảm giác tê rần từ bên eo lan ra khắp toàn thân. Đây là thói quen lúc bọn họ ở bên nhau. Sau mỗi lần làm xong, anh luôn nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm bên eo cô, cứ như thể đó là kiệt tác xuất sắc nhất của đời anh.Vừa nghĩ đến đó, Trang Nại Nại đã cảm thấy bàn tay bên eo cô bỗng kéo mạnh một cái. Sau đó, trời đất như quay cuồng, cô bị người đàn ông kia lật người, lấy chăn quấn cô lại, sau đó anh lại vùi đầu xuống chặn môi cô. 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trang Nại Nại nhìn động tác của anh, kinh ngạc đến ngây cả người. Thì ra, ngoại trừ đau lòng, cô vẫn còn tức giận với anh. Nhưng lúc này, tất cả cảm xúc đều bị hành động vô thức của anh quấy cho rối tinh rối mù.Cái người... cái người đàn ông này!Lúc anh hôn mê bất tỉnh, thần trí không rõ ràng, sao lại khiến người ta... mềm lòng như thế!Trang Nại Nại nhìn tay mình, sau đó hờn dỗi rút tay về.Đầu anh lại cựa quậy để tìm tay cô, nhưng không tìm thấy nên có vẻ không vui, lông mày bắt đầu cau lại lần nữa.Trang Nại Nại nhếch môi cười, cầm lấy thuốc, định đút vào miệng anh. Nhưng môi anh mím rất chặt, không thể đút vào được.Thấy anh cứng đầu như vậy, Trang Nại Nại thô lỗ cạy miệng anh ra, nhét thuốc vào, sau đó cầm thìa định đút nước cho anh. Nhưng cô cứ đút chừng nào thì nước lại cứ chảy xuống theo khóe miệng anh chừng đó.Trang Nại Nại loay hoay một lúc lâu, cuối cùng mới cảm nhận được lời của chú Lý và Tư Tĩnh Ngọc. Cô vốn cho rằng bọn họ nói không mớm thuốc được cho Tư Chính Đình chỉ là để lấy cớ mời cô tới, nhưng bây giờ xem ra... quả thật là khó hơn cô nghĩ!Cô giằng co mất năm phút nhưng Tư Chính Đình vẫn không chịu nuốt thuốc xuống.Trang Nại Nại hơi bực mình, cầm ly nước uống một ngụm lớn, sau đó cúi xuống.Đầu lưỡi cô linh hoạt cạy môi anh ra, từ từ đẩy nước vào. Lúc cô định ngẩng đầu lên thì lại bị một bàn tay to giữ gáy cô lại.Cô trừng to mắt, muốn kêu to lên nhưng đôi môi chỉ mới hé ra thì một chiếc lưỡi nóng rực đã lách vào miệng cô hệt như một con cá chạch.Trang Nại Nại cảm thấy đầu óc lập tức trống rỗng chỉ sau một tiếng “bùm”, khiến cô không biết nên phản ứng thế nào.Anh vừa uống thuốc xong nên vị đắng vẫn còn lưu lại trong miệng, khiến Trang Nại Nại muốn đẩy anh ra, nhưng đầu lưỡi lại bất giác quấn quýt với anh. Nụ hôn sâu này của anh vừa ngang tàng vừa chứa đầy tình cảm. Anh vẫn nhắm nghiền mắt, hai hàng lông mi vừa dài vừa mảnh rung rung. Một bàn tay khác của anh thuận thế sờ lên eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve ở vị trí nào đó.Trang Nại Nại lập tức như bị điện giật, cảm giác tê rần từ bên eo lan ra khắp toàn thân. Đây là thói quen lúc bọn họ ở bên nhau. Sau mỗi lần làm xong, anh luôn nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm bên eo cô, cứ như thể đó là kiệt tác xuất sắc nhất của đời anh.Vừa nghĩ đến đó, Trang Nại Nại đã cảm thấy bàn tay bên eo cô bỗng kéo mạnh một cái. Sau đó, trời đất như quay cuồng, cô bị người đàn ông kia lật người, lấy chăn quấn cô lại, sau đó anh lại vùi đầu xuống chặn môi cô. 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trang Nại Nại nhìn động tác của anh, kinh ngạc đến ngây cả người. Thì ra, ngoại trừ đau lòng, cô vẫn còn tức giận với anh. Nhưng lúc này, tất cả cảm xúc đều bị hành động vô thức của anh quấy cho rối tinh rối mù.Cái người... cái người đàn ông này!Lúc anh hôn mê bất tỉnh, thần trí không rõ ràng, sao lại khiến người ta... mềm lòng như thế!Trang Nại Nại nhìn tay mình, sau đó hờn dỗi rút tay về.Đầu anh lại cựa quậy để tìm tay cô, nhưng không tìm thấy nên có vẻ không vui, lông mày bắt đầu cau lại lần nữa.Trang Nại Nại nhếch môi cười, cầm lấy thuốc, định đút vào miệng anh. Nhưng môi anh mím rất chặt, không thể đút vào được.Thấy anh cứng đầu như vậy, Trang Nại Nại thô lỗ cạy miệng anh ra, nhét thuốc vào, sau đó cầm thìa định đút nước cho anh. Nhưng cô cứ đút chừng nào thì nước lại cứ chảy xuống theo khóe miệng anh chừng đó.Trang Nại Nại loay hoay một lúc lâu, cuối cùng mới cảm nhận được lời của chú Lý và Tư Tĩnh Ngọc. Cô vốn cho rằng bọn họ nói không mớm thuốc được cho Tư Chính Đình chỉ là để lấy cớ mời cô tới, nhưng bây giờ xem ra... quả thật là khó hơn cô nghĩ!Cô giằng co mất năm phút nhưng Tư Chính Đình vẫn không chịu nuốt thuốc xuống.Trang Nại Nại hơi bực mình, cầm ly nước uống một ngụm lớn, sau đó cúi xuống.Đầu lưỡi cô linh hoạt cạy môi anh ra, từ từ đẩy nước vào. Lúc cô định ngẩng đầu lên thì lại bị một bàn tay to giữ gáy cô lại.Cô trừng to mắt, muốn kêu to lên nhưng đôi môi chỉ mới hé ra thì một chiếc lưỡi nóng rực đã lách vào miệng cô hệt như một con cá chạch.Trang Nại Nại cảm thấy đầu óc lập tức trống rỗng chỉ sau một tiếng “bùm”, khiến cô không biết nên phản ứng thế nào.Anh vừa uống thuốc xong nên vị đắng vẫn còn lưu lại trong miệng, khiến Trang Nại Nại muốn đẩy anh ra, nhưng đầu lưỡi lại bất giác quấn quýt với anh. Nụ hôn sâu này của anh vừa ngang tàng vừa chứa đầy tình cảm. Anh vẫn nhắm nghiền mắt, hai hàng lông mi vừa dài vừa mảnh rung rung. Một bàn tay khác của anh thuận thế sờ lên eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve ở vị trí nào đó.Trang Nại Nại lập tức như bị điện giật, cảm giác tê rần từ bên eo lan ra khắp toàn thân. Đây là thói quen lúc bọn họ ở bên nhau. Sau mỗi lần làm xong, anh luôn nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm bên eo cô, cứ như thể đó là kiệt tác xuất sắc nhất của đời anh.Vừa nghĩ đến đó, Trang Nại Nại đã cảm thấy bàn tay bên eo cô bỗng kéo mạnh một cái. Sau đó, trời đất như quay cuồng, cô bị người đàn ông kia lật người, lấy chăn quấn cô lại, sau đó anh lại vùi đầu xuống chặn môi cô. 

Chương 848: Tư chính đình, cái đồ Khốn kiếp này! (3)