Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 12308

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nói xong, hắn lắc đầu cười: “Ta biết, ta ở trong lòng cha, khẳng định là đã làm cho ông thất vọng”.Tần Quan nhìn về phía Diệp Huyên, không nói lời nào.Diệp Huyên cười nói: “Ta thực ra chưa từng hận ông ấy, bởi vì những gì ông ấy đã trải qua chính là như vậy, ông ấy hy vọng ta rất ưu tú, hy vọng ta còn ưu tú hơn ông ấy, đáng tiếc..”.Tần Quan lắc đầu: “Ngươi và ông ta không giống nhau, ở giai đoạn trước của ngươi, kẻ địch vẫn là quá mạnh, ngươi..”.Diệp Huyên lắc đầu: “Đây chẳng qua chỉ là kiếm cớ mà thôi! Lúc ban đầu ta xử lý sự việc chính là làm không suy nghĩ, làm đến cuối cùng chỉ có thể gọi người..”.Nói xong, hắn cười cười: “Tất cả mọi tai hoạ đều là do bản thân tự gây ra!”Tần Quan cười nói: “Hối hận à?”Diệp Huyên lắc đầu: “Chưa từng hối hận, chỉ giống cô, có chút cảm khái. Năm đó lão cha ngăn cản Thanh Nhi diệt thế, cứu vãn vũ trụ Tam Duy, làm con của ông, ta cũng có thể ngăn cản thần linh, cứu lấy vũ trụ mà ta thống trị!”Tần Quan nhìn Diệp Huyên: “Nếu ngươi phá thần thành công, sẽ làm gì?”Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Cùng lão cha đánh một trận!”Tần Quan biểu cảm cứng đờ....Nghe thấy lời của Diệp Huyên, Tần Quan lắc đầu khẽ cười!Hai cha con này, đúng là oan gia mà!Diệp Huyên cười ha ha, sau đó nói: “Đừng nói mấy chuyện không đâu nữa! Chúng ta thương lượng xm làm sao cứu nhưng sinh linh này đi!”Tần Quan gật đầu: “Suy nghĩ của ta rất đơn giản, ngươi trực tiếp thông báo cho bọn họ, nói cho bọn họ linh khí vùng vũ trụ này đã cạn kiệt, trăm năm sau sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn! Sau đó bảo bọn họ đi cùng chúng ta!”Diệp Huyên hỏi: “Nếu bọn họ không tin thì sao?”Tần Quan cười nói: “Mặc kệ bọn họ có tin hay không! Ngươi cũng đừng sợ họ tức giận hay không vui, đổi một nơi mới sinh sống, chỉ cần nơi mới đủ tốt, thì bọn họ sẽ không có gì không vui cả!”Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn xung quanh, thần thức lập tức lan ra ngoài, thoáng chốc, thần thức của hắn đã bao phủ toàn bộ người cả tinh cầu!Ầm!Lúc này, mọi người đều cảm nhận được Diệp Huyên!Diệp Huyên cười nói: “Ta chính là kiếm chủ Nhân Gian Diệp Huyên, tinh cầu nơi này trăm năm sau sẽ bị hủy diệt, hôm nay đến đây, là đến cứu các ngươi!”Tất cả sinh linh trên cả tinh cầu đều ngơ ngác!Diệp Huyên cũng không quan tâm nhiều như vậy, hắn xòe tay, tháp nhỏ xuất hiện nơi chân trời.Mà lúc này, thời không trước mặt hắn bỗng nứt ra, sau đó, một ông lão xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.Ông lão nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Rốt cuộc ngươi là ai!”Diệp Huyên có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Ngươi là ai?Ông lão tức giận nói: “Ta chính là Thiên Đế nơi này!”

Nói xong, hắn lắc đầu cười: “Ta biết, ta ở trong lòng cha, khẳng định là đã làm cho ông thất vọng”.

Tần Quan nhìn về phía Diệp Huyên, không nói lời nào.

Diệp Huyên cười nói: “Ta thực ra chưa từng hận ông ấy, bởi vì những gì ông ấy đã trải qua chính là như vậy, ông ấy hy vọng ta rất ưu tú, hy vọng ta còn ưu tú hơn ông ấy, đáng tiếc..”.

Tần Quan lắc đầu: “Ngươi và ông ta không giống nhau, ở giai đoạn trước của ngươi, kẻ địch vẫn là quá mạnh, ngươi..”.

Diệp Huyên lắc đầu: “Đây chẳng qua chỉ là kiếm cớ mà thôi! Lúc ban đầu ta xử lý sự việc chính là làm không suy nghĩ, làm đến cuối cùng chỉ có thể gọi người..”.

Nói xong, hắn cười cười: “Tất cả mọi tai hoạ đều là do bản thân tự gây ra!”

Tần Quan cười nói: “Hối hận à?”

Diệp Huyên lắc đầu: “Chưa từng hối hận, chỉ giống cô, có chút cảm khái. Năm đó lão cha ngăn cản Thanh Nhi diệt thế, cứu vãn vũ trụ Tam Duy, làm con của ông, ta cũng có thể ngăn cản thần linh, cứu lấy vũ trụ mà ta thống trị!”

Tần Quan nhìn Diệp Huyên: “Nếu ngươi phá thần thành công, sẽ làm gì?”

Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Cùng lão cha đánh một trận!”

Tần Quan biểu cảm cứng đờ.

...

Nghe thấy lời của Diệp Huyên, Tần Quan lắc đầu khẽ cười!

Hai cha con này, đúng là oan gia mà!

Diệp Huyên cười ha ha, sau đó nói: “Đừng nói mấy chuyện không đâu nữa! Chúng ta thương lượng xm làm sao cứu nhưng sinh linh này đi!”

Tần Quan gật đầu: “Suy nghĩ của ta rất đơn giản, ngươi trực tiếp thông báo cho bọn họ, nói cho bọn họ linh khí vùng vũ trụ này đã cạn kiệt, trăm năm sau sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn! Sau đó bảo bọn họ đi cùng chúng ta!”

Diệp Huyên hỏi: “Nếu bọn họ không tin thì sao?”

Tần Quan cười nói: “Mặc kệ bọn họ có tin hay không! Ngươi cũng đừng sợ họ tức giận hay không vui, đổi một nơi mới sinh sống, chỉ cần nơi mới đủ tốt, thì bọn họ sẽ không có gì không vui cả!”

Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn xung quanh, thần thức lập tức lan ra ngoài, thoáng chốc, thần thức của hắn đã bao phủ toàn bộ người cả tinh cầu!

Ầm!

Lúc này, mọi người đều cảm nhận được Diệp Huyên!

Diệp Huyên cười nói: “Ta chính là kiếm chủ Nhân Gian Diệp Huyên, tinh cầu nơi này trăm năm sau sẽ bị hủy diệt, hôm nay đến đây, là đến cứu các ngươi!”

Tất cả sinh linh trên cả tinh cầu đều ngơ ngác!

Diệp Huyên cũng không quan tâm nhiều như vậy, hắn xòe tay, tháp nhỏ xuất hiện nơi chân trời.

Mà lúc này, thời không trước mặt hắn bỗng nứt ra, sau đó, một ông lão xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.

Ông lão nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Rốt cuộc ngươi là ai!”

Diệp Huyên có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Ngươi là ai?

Ông lão tức giận nói: “Ta chính là Thiên Đế nơi này!”

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nói xong, hắn lắc đầu cười: “Ta biết, ta ở trong lòng cha, khẳng định là đã làm cho ông thất vọng”.Tần Quan nhìn về phía Diệp Huyên, không nói lời nào.Diệp Huyên cười nói: “Ta thực ra chưa từng hận ông ấy, bởi vì những gì ông ấy đã trải qua chính là như vậy, ông ấy hy vọng ta rất ưu tú, hy vọng ta còn ưu tú hơn ông ấy, đáng tiếc..”.Tần Quan lắc đầu: “Ngươi và ông ta không giống nhau, ở giai đoạn trước của ngươi, kẻ địch vẫn là quá mạnh, ngươi..”.Diệp Huyên lắc đầu: “Đây chẳng qua chỉ là kiếm cớ mà thôi! Lúc ban đầu ta xử lý sự việc chính là làm không suy nghĩ, làm đến cuối cùng chỉ có thể gọi người..”.Nói xong, hắn cười cười: “Tất cả mọi tai hoạ đều là do bản thân tự gây ra!”Tần Quan cười nói: “Hối hận à?”Diệp Huyên lắc đầu: “Chưa từng hối hận, chỉ giống cô, có chút cảm khái. Năm đó lão cha ngăn cản Thanh Nhi diệt thế, cứu vãn vũ trụ Tam Duy, làm con của ông, ta cũng có thể ngăn cản thần linh, cứu lấy vũ trụ mà ta thống trị!”Tần Quan nhìn Diệp Huyên: “Nếu ngươi phá thần thành công, sẽ làm gì?”Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Cùng lão cha đánh một trận!”Tần Quan biểu cảm cứng đờ....Nghe thấy lời của Diệp Huyên, Tần Quan lắc đầu khẽ cười!Hai cha con này, đúng là oan gia mà!Diệp Huyên cười ha ha, sau đó nói: “Đừng nói mấy chuyện không đâu nữa! Chúng ta thương lượng xm làm sao cứu nhưng sinh linh này đi!”Tần Quan gật đầu: “Suy nghĩ của ta rất đơn giản, ngươi trực tiếp thông báo cho bọn họ, nói cho bọn họ linh khí vùng vũ trụ này đã cạn kiệt, trăm năm sau sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn! Sau đó bảo bọn họ đi cùng chúng ta!”Diệp Huyên hỏi: “Nếu bọn họ không tin thì sao?”Tần Quan cười nói: “Mặc kệ bọn họ có tin hay không! Ngươi cũng đừng sợ họ tức giận hay không vui, đổi một nơi mới sinh sống, chỉ cần nơi mới đủ tốt, thì bọn họ sẽ không có gì không vui cả!”Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn xung quanh, thần thức lập tức lan ra ngoài, thoáng chốc, thần thức của hắn đã bao phủ toàn bộ người cả tinh cầu!Ầm!Lúc này, mọi người đều cảm nhận được Diệp Huyên!Diệp Huyên cười nói: “Ta chính là kiếm chủ Nhân Gian Diệp Huyên, tinh cầu nơi này trăm năm sau sẽ bị hủy diệt, hôm nay đến đây, là đến cứu các ngươi!”Tất cả sinh linh trên cả tinh cầu đều ngơ ngác!Diệp Huyên cũng không quan tâm nhiều như vậy, hắn xòe tay, tháp nhỏ xuất hiện nơi chân trời.Mà lúc này, thời không trước mặt hắn bỗng nứt ra, sau đó, một ông lão xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.Ông lão nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Rốt cuộc ngươi là ai!”Diệp Huyên có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Ngươi là ai?Ông lão tức giận nói: “Ta chính là Thiên Đế nơi này!”

Chương 12308