Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 12354

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tần Quan hơi tò mò: “Thư Nhu cô nương, thứ cho ta mạo muội, cô vừa nói cô vẫn luôn ở nơi này, vậy nên, cô sinh ra ở nơi này sao?”Thư Nhu hơi do dự.Tần Quan cười nói: “Nếu cảm thấy không tiện, vậy không cần nói!”Thư Nhu lắc đầu: “Cũng không phải! Thật ra ta là Thư Linh!”Diệp Huyên và Tần Quan đều sửng sốt!Thư Linh!Thư Nhu khẽ nói: “Sách nơi này đều rất đặc biệt, chúng nó đã tồn tại ở nơi này chục tỷ năm, mà trong những năm tháng dài đằng đẵng này, chúng nó dần dần sinh ra linh trí, sau khi sinh ra linh trí, mọi người sẽ cắn nuốt lẫn nhau, mà ta… sống đến cuối cùng!”Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyên bỗng trở nên kỳ lạ!Mẹ nó, nàng ta là người hung ác!Tần Quan cũng hơi kinh ngạc.Cắn nuốt lẫn nhau, sống đến cuối cùng!Đây chắc chắn là một người hung ác!Nhưng, trông cô nương này yếu đuối mỏng manh, giống như nói chuyện lớn tiếng chút thôi cũng sẽ dọa nàng ta vậy!Mà nàng ta lại sống đến cuối cùng!Dường như Thư Nhu hơi xấu hổ, khẽ nói: “À thì, chúng ta có thể đi rồi chứ?”Diệp Huyên cười nói: “Có thể!”Nói xong, hắn mở bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, thoáng chốc, ánh sáng vàng bao phủ toàn bộ nơi này, dứt khoát thu cả tòa tháp cao vào bên trong Tiểu Tháp.Mà Diệp Huyên cũng đặt tên nó là Thư Tháp!Sau khi thu cả tòa Thư Tháp vào, Diệp Huyên đang định cất Tiểu Tháp đi thì Thư Nhu lại đột nhiên nói: “Có thể cho ta xem Tiểu Tháp này không?”Diệp Huyên nhìn Thư Nhu, cười nói: “Có thể!”Nói xong, hắn giơ tay ra, Tiểu Tháp bay đến trước mặt Thư Nhu!Thư Nhu nhận lấy Tiểu Tháp, nàng ta xem một lát, khen ngợi: “Vậy mà thời gian trong tháp này lại khác với bên ngoài, có thể nghịch chuyển thời gian đến mức độ này…”Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên, nghiêm túc nói: “Diệp công tử, vị cao nhân đứng sau ngươi không hề đơn giản! Chắc hẳn nàng có thể đánh mấy người như ngươi!”Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Ta đánh nàng, nàng sẽ không đánh trả!”Nghe vậy, Tần Quan hé miệng cười, khỏi phải nói, hắn thật sự không khoác lác!Trên đời này, có thể khiến cho Thiên Mệnh không đánh trả, đoán chừng cũng chỉ có Diệp Huyên.Nghe thấy lời của Diệp Huyên, Thư Nhu mỉm cười: “Kiếm đạo của công tử có thể tự thành một phái, cũng vô cùng khó lường!”Diệp Huyên cười ha ha: “Cảm ơn cô đã khen ngợi, lại nói, lâu như vậy rồi, dường như cô là người đầu tiên khen ta, ha ha!”Thư Nhu mỉm cười, không nói lời nào.

Tần Quan hơi tò mò: “Thư Nhu cô nương, thứ cho ta mạo muội, cô vừa nói cô vẫn luôn ở nơi này, vậy nên, cô sinh ra ở nơi này sao?”

Thư Nhu hơi do dự.

Tần Quan cười nói: “Nếu cảm thấy không tiện, vậy không cần nói!”

Thư Nhu lắc đầu: “Cũng không phải! Thật ra ta là Thư Linh!”

Diệp Huyên và Tần Quan đều sửng sốt!

Thư Linh!

Thư Nhu khẽ nói: “Sách nơi này đều rất đặc biệt, chúng nó đã tồn tại ở nơi này chục tỷ năm, mà trong những năm tháng dài đằng đẵng này, chúng nó dần dần sinh ra linh trí, sau khi sinh ra linh trí, mọi người sẽ cắn nuốt lẫn nhau, mà ta… sống đến cuối cùng!”

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyên bỗng trở nên kỳ lạ!

Mẹ nó, nàng ta là người hung ác!

Tần Quan cũng hơi kinh ngạc.

Cắn nuốt lẫn nhau, sống đến cuối cùng!

Đây chắc chắn là một người hung ác!

Nhưng, trông cô nương này yếu đuối mỏng manh, giống như nói chuyện lớn tiếng chút thôi cũng sẽ dọa nàng ta vậy!

Mà nàng ta lại sống đến cuối cùng!

Dường như Thư Nhu hơi xấu hổ, khẽ nói: “À thì, chúng ta có thể đi rồi chứ?”

Diệp Huyên cười nói: “Có thể!”

Nói xong, hắn mở bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, thoáng chốc, ánh sáng vàng bao phủ toàn bộ nơi này, dứt khoát thu cả tòa tháp cao vào bên trong Tiểu Tháp.

Mà Diệp Huyên cũng đặt tên nó là Thư Tháp!

Sau khi thu cả tòa Thư Tháp vào, Diệp Huyên đang định cất Tiểu Tháp đi thì Thư Nhu lại đột nhiên nói: “Có thể cho ta xem Tiểu Tháp này không?”

Diệp Huyên nhìn Thư Nhu, cười nói: “Có thể!”

Nói xong, hắn giơ tay ra, Tiểu Tháp bay đến trước mặt Thư Nhu!

Thư Nhu nhận lấy Tiểu Tháp, nàng ta xem một lát, khen ngợi: “Vậy mà thời gian trong tháp này lại khác với bên ngoài, có thể nghịch chuyển thời gian đến mức độ này…”

Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên, nghiêm túc nói: “Diệp công tử, vị cao nhân đứng sau ngươi không hề đơn giản! Chắc hẳn nàng có thể đánh mấy người như ngươi!”

Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Ta đánh nàng, nàng sẽ không đánh trả!”

Nghe vậy, Tần Quan hé miệng cười, khỏi phải nói, hắn thật sự không khoác lác!

Trên đời này, có thể khiến cho Thiên Mệnh không đánh trả, đoán chừng cũng chỉ có Diệp Huyên.

Nghe thấy lời của Diệp Huyên, Thư Nhu mỉm cười: “Kiếm đạo của công tử có thể tự thành một phái, cũng vô cùng khó lường!”

Diệp Huyên cười ha ha: “Cảm ơn cô đã khen ngợi, lại nói, lâu như vậy rồi, dường như cô là người đầu tiên khen ta, ha ha!”

Thư Nhu mỉm cười, không nói lời nào.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tần Quan hơi tò mò: “Thư Nhu cô nương, thứ cho ta mạo muội, cô vừa nói cô vẫn luôn ở nơi này, vậy nên, cô sinh ra ở nơi này sao?”Thư Nhu hơi do dự.Tần Quan cười nói: “Nếu cảm thấy không tiện, vậy không cần nói!”Thư Nhu lắc đầu: “Cũng không phải! Thật ra ta là Thư Linh!”Diệp Huyên và Tần Quan đều sửng sốt!Thư Linh!Thư Nhu khẽ nói: “Sách nơi này đều rất đặc biệt, chúng nó đã tồn tại ở nơi này chục tỷ năm, mà trong những năm tháng dài đằng đẵng này, chúng nó dần dần sinh ra linh trí, sau khi sinh ra linh trí, mọi người sẽ cắn nuốt lẫn nhau, mà ta… sống đến cuối cùng!”Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyên bỗng trở nên kỳ lạ!Mẹ nó, nàng ta là người hung ác!Tần Quan cũng hơi kinh ngạc.Cắn nuốt lẫn nhau, sống đến cuối cùng!Đây chắc chắn là một người hung ác!Nhưng, trông cô nương này yếu đuối mỏng manh, giống như nói chuyện lớn tiếng chút thôi cũng sẽ dọa nàng ta vậy!Mà nàng ta lại sống đến cuối cùng!Dường như Thư Nhu hơi xấu hổ, khẽ nói: “À thì, chúng ta có thể đi rồi chứ?”Diệp Huyên cười nói: “Có thể!”Nói xong, hắn mở bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, thoáng chốc, ánh sáng vàng bao phủ toàn bộ nơi này, dứt khoát thu cả tòa tháp cao vào bên trong Tiểu Tháp.Mà Diệp Huyên cũng đặt tên nó là Thư Tháp!Sau khi thu cả tòa Thư Tháp vào, Diệp Huyên đang định cất Tiểu Tháp đi thì Thư Nhu lại đột nhiên nói: “Có thể cho ta xem Tiểu Tháp này không?”Diệp Huyên nhìn Thư Nhu, cười nói: “Có thể!”Nói xong, hắn giơ tay ra, Tiểu Tháp bay đến trước mặt Thư Nhu!Thư Nhu nhận lấy Tiểu Tháp, nàng ta xem một lát, khen ngợi: “Vậy mà thời gian trong tháp này lại khác với bên ngoài, có thể nghịch chuyển thời gian đến mức độ này…”Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên, nghiêm túc nói: “Diệp công tử, vị cao nhân đứng sau ngươi không hề đơn giản! Chắc hẳn nàng có thể đánh mấy người như ngươi!”Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Ta đánh nàng, nàng sẽ không đánh trả!”Nghe vậy, Tần Quan hé miệng cười, khỏi phải nói, hắn thật sự không khoác lác!Trên đời này, có thể khiến cho Thiên Mệnh không đánh trả, đoán chừng cũng chỉ có Diệp Huyên.Nghe thấy lời của Diệp Huyên, Thư Nhu mỉm cười: “Kiếm đạo của công tử có thể tự thành một phái, cũng vô cùng khó lường!”Diệp Huyên cười ha ha: “Cảm ơn cô đã khen ngợi, lại nói, lâu như vậy rồi, dường như cô là người đầu tiên khen ta, ha ha!”Thư Nhu mỉm cười, không nói lời nào.

Chương 12354