Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 918: Ai ngủ với ai? (9)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt lạnh trên lầu.Cô hơi sững sờ, nhớ lại những lời mình vừa nói với Lưu Tâm Thủy, sâu trong lòng bỗng nổi lên cảm giác chột dạ. Sau đó, cô không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, còn ho khan một tiếng để giấu sự bối rối của mình. Ánh mắt cô dừng trên cái bánh ngọt ở phía xa, cô không biết phải nói gì, cũng không biết phải làm như thế nào để đối mặt với anh.Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trên lầu đã không còn ai.Lòng của cô lập tức thắt lại.Theo tính cách của người đàn ông này, nếu đã biết cô bán đứng anh thì chắc chắn anh sẽ không để yên cho cô. Nhưng bây giờ anh lại bỏ qua?Không nói rõ được cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ là cảm thấy trống rỗng.Bởi vì đã chia tay nên anh buông hết tất cả?Trang Nại Nại lắc đầu, cố vứt hết những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Cô tiếp tục đi tìm Từ Đại Chí. Bởi vì chăm chú tìm người nên cô nhanh chóng thấy trên ban công có hai thân hình đang quấn vào nhau. Mặc dù cách hơi xa, bên đó còn rất tối, nhưng Trang Nại Nại vẫn thấy được hai người đó đang làm gì. Sắc mặt của cô đỏ lên, làm loại chuyện đó trong trường hợp này, cũng quá bạo rồi.Cô định bước đi, nhưng đi được vài bước đột nhiên quay đầu lại. Sao thân hình nhỏ hơn đó... giống Mino quá vậy?Cô bước lên vài bước, tiếng động mờ ám liền truyền tới.Mino mặc váy quây trễ ngực, cô ta nhón chân, ngửa đầu, trên mặt lộ ra vẻ say mê. Người đàn ông thì đầu vùi đầu vào ngực cô ta, một tay kéo phần áo trên xuống, tay kia thì vén làn váy lên tới eo, lộ ra cặp chân thon thả.Mino mặc tất chân, vừa gợi cảm vừa xinh đẹp…Mino rên rỉ nói: “Trương tổng, ngài… ngài thật là quá mạnh mẽ!”Người được gọi là Trương tổng cúi đầu cười, sau đó xé rách tất chân của cô ta, kéo khóa quần ra…Mino phối hợp rên rỉ, làm người đàn ông đó vô cùng thoải mái. Còn Trang Nại Nại lại cảm thấy tình huống này quá ướt át, khiến người ta không thể đứng yên được.Mặt cô đỏ rần, tim đập thình thịch, mà cô cũng đã thấy rõ người đàn ông đó là ai rồi, đó là giám đốc phụ trách dự án đồng phục nhân viên khách sạn Royal.Không ngờ Mino đã sa đọa đến mức này rồi, vì lấy được đơn đặt hàng mà cô ta bất chấp tất cả.Trang Nại Nại nhíu mày, xoay người rời đi.Ngay khoảnh khắc này, đèn trên ban công bỗng sáng lên. Cùng lúc đó, bên ngoài ban công, một chùm pháo hoa đột nhiên bay lên, nổ lốp bốp ngay chỗ cửa sổ. Một nơi vốn tối đen đột nhiên sáng lên, lại còn phát ra tiếng nổ lốp bốp, nên tất cả mọi người trong hội trường đồng loạt quay đầu nhìn qua. Mino và giám đốc Trương vừa lúc tới cao trào nên quên hết tất cả, hoàn toàn không để ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt lạnh trên lầu.Cô hơi sững sờ, nhớ lại những lời mình vừa nói với Lưu Tâm Thủy, sâu trong lòng bỗng nổi lên cảm giác chột dạ. Sau đó, cô không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, còn ho khan một tiếng để giấu sự bối rối của mình. Ánh mắt cô dừng trên cái bánh ngọt ở phía xa, cô không biết phải nói gì, cũng không biết phải làm như thế nào để đối mặt với anh.Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trên lầu đã không còn ai.Lòng của cô lập tức thắt lại.Theo tính cách của người đàn ông này, nếu đã biết cô bán đứng anh thì chắc chắn anh sẽ không để yên cho cô. Nhưng bây giờ anh lại bỏ qua?Không nói rõ được cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ là cảm thấy trống rỗng.Bởi vì đã chia tay nên anh buông hết tất cả?Trang Nại Nại lắc đầu, cố vứt hết những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Cô tiếp tục đi tìm Từ Đại Chí. Bởi vì chăm chú tìm người nên cô nhanh chóng thấy trên ban công có hai thân hình đang quấn vào nhau. Mặc dù cách hơi xa, bên đó còn rất tối, nhưng Trang Nại Nại vẫn thấy được hai người đó đang làm gì. Sắc mặt của cô đỏ lên, làm loại chuyện đó trong trường hợp này, cũng quá bạo rồi.Cô định bước đi, nhưng đi được vài bước đột nhiên quay đầu lại. Sao thân hình nhỏ hơn đó... giống Mino quá vậy?Cô bước lên vài bước, tiếng động mờ ám liền truyền tới.Mino mặc váy quây trễ ngực, cô ta nhón chân, ngửa đầu, trên mặt lộ ra vẻ say mê. Người đàn ông thì đầu vùi đầu vào ngực cô ta, một tay kéo phần áo trên xuống, tay kia thì vén làn váy lên tới eo, lộ ra cặp chân thon thả.Mino mặc tất chân, vừa gợi cảm vừa xinh đẹp…Mino rên rỉ nói: “Trương tổng, ngài… ngài thật là quá mạnh mẽ!”Người được gọi là Trương tổng cúi đầu cười, sau đó xé rách tất chân của cô ta, kéo khóa quần ra…Mino phối hợp rên rỉ, làm người đàn ông đó vô cùng thoải mái. Còn Trang Nại Nại lại cảm thấy tình huống này quá ướt át, khiến người ta không thể đứng yên được.Mặt cô đỏ rần, tim đập thình thịch, mà cô cũng đã thấy rõ người đàn ông đó là ai rồi, đó là giám đốc phụ trách dự án đồng phục nhân viên khách sạn Royal.Không ngờ Mino đã sa đọa đến mức này rồi, vì lấy được đơn đặt hàng mà cô ta bất chấp tất cả.Trang Nại Nại nhíu mày, xoay người rời đi.Ngay khoảnh khắc này, đèn trên ban công bỗng sáng lên. Cùng lúc đó, bên ngoài ban công, một chùm pháo hoa đột nhiên bay lên, nổ lốp bốp ngay chỗ cửa sổ. Một nơi vốn tối đen đột nhiên sáng lên, lại còn phát ra tiếng nổ lốp bốp, nên tất cả mọi người trong hội trường đồng loạt quay đầu nhìn qua. Mino và giám đốc Trương vừa lúc tới cao trào nên quên hết tất cả, hoàn toàn không để ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt lạnh trên lầu.Cô hơi sững sờ, nhớ lại những lời mình vừa nói với Lưu Tâm Thủy, sâu trong lòng bỗng nổi lên cảm giác chột dạ. Sau đó, cô không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, còn ho khan một tiếng để giấu sự bối rối của mình. Ánh mắt cô dừng trên cái bánh ngọt ở phía xa, cô không biết phải nói gì, cũng không biết phải làm như thế nào để đối mặt với anh.Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trên lầu đã không còn ai.Lòng của cô lập tức thắt lại.Theo tính cách của người đàn ông này, nếu đã biết cô bán đứng anh thì chắc chắn anh sẽ không để yên cho cô. Nhưng bây giờ anh lại bỏ qua?Không nói rõ được cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ là cảm thấy trống rỗng.Bởi vì đã chia tay nên anh buông hết tất cả?Trang Nại Nại lắc đầu, cố vứt hết những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Cô tiếp tục đi tìm Từ Đại Chí. Bởi vì chăm chú tìm người nên cô nhanh chóng thấy trên ban công có hai thân hình đang quấn vào nhau. Mặc dù cách hơi xa, bên đó còn rất tối, nhưng Trang Nại Nại vẫn thấy được hai người đó đang làm gì. Sắc mặt của cô đỏ lên, làm loại chuyện đó trong trường hợp này, cũng quá bạo rồi.Cô định bước đi, nhưng đi được vài bước đột nhiên quay đầu lại. Sao thân hình nhỏ hơn đó... giống Mino quá vậy?Cô bước lên vài bước, tiếng động mờ ám liền truyền tới.Mino mặc váy quây trễ ngực, cô ta nhón chân, ngửa đầu, trên mặt lộ ra vẻ say mê. Người đàn ông thì đầu vùi đầu vào ngực cô ta, một tay kéo phần áo trên xuống, tay kia thì vén làn váy lên tới eo, lộ ra cặp chân thon thả.Mino mặc tất chân, vừa gợi cảm vừa xinh đẹp…Mino rên rỉ nói: “Trương tổng, ngài… ngài thật là quá mạnh mẽ!”Người được gọi là Trương tổng cúi đầu cười, sau đó xé rách tất chân của cô ta, kéo khóa quần ra…Mino phối hợp rên rỉ, làm người đàn ông đó vô cùng thoải mái. Còn Trang Nại Nại lại cảm thấy tình huống này quá ướt át, khiến người ta không thể đứng yên được.Mặt cô đỏ rần, tim đập thình thịch, mà cô cũng đã thấy rõ người đàn ông đó là ai rồi, đó là giám đốc phụ trách dự án đồng phục nhân viên khách sạn Royal.Không ngờ Mino đã sa đọa đến mức này rồi, vì lấy được đơn đặt hàng mà cô ta bất chấp tất cả.Trang Nại Nại nhíu mày, xoay người rời đi.Ngay khoảnh khắc này, đèn trên ban công bỗng sáng lên. Cùng lúc đó, bên ngoài ban công, một chùm pháo hoa đột nhiên bay lên, nổ lốp bốp ngay chỗ cửa sổ. Một nơi vốn tối đen đột nhiên sáng lên, lại còn phát ra tiếng nổ lốp bốp, nên tất cả mọi người trong hội trường đồng loạt quay đầu nhìn qua. Mino và giám đốc Trương vừa lúc tới cao trào nên quên hết tất cả, hoàn toàn không để ý đến hoàn cảnh xung quanh.