Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 929: Thân phận của mẹ trang (1)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cô sao vậy?Cô cũng muốn hỏi cô sao vậy?Sao cô lại ngủ với Từ Đại Chí?Cô không hề có ấn tượng gì với chuyện ngày hôm qua. Cho nên cô hoàn toàn không biết, rốt cuộc là Từ Đại Chí lợi dụng lúc cô gặp khó khăn, hay là cô đè Từ Đại Chí?Bây giờ cô không muốn nhắc tới vấn đề này.Trang Nại Nại nhìn Trình Tư Triết, “Đừng hỏi tôi.”Trình Tư Triết sửng sốt, bỗng thấy ở cổ cô có vết hôn.Trang Nại Nại buồn bực nắm tóc, cả người vô cùng luống cuống. Nhất là dưới ánh mắt quan sát của Trình Tư Triết, cô có cảm giác như mình bị bắt gian tại trận. Cô cắn môi thở dài.Trình Tư Triết thấy bộ dáng rối rắm của cô thì hỏi sang chuyện khác: “Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.”Hôm nay là cuối tuần, không cần đi làm.Trang Nại Nại nói: “Thôn Tây Bát Lý, cám ơn.”Sau đó cả hai người đều không nói gì nữa.Trang Nại Nại mở cửa sổ xe ra, gió lạnh thổi vào làm cho toàn bộ lý trí của cô trở lại. Cô không nhịn được muốn nổi điên lên. Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?Đang nghĩ ngợi thì điện thoại của cô bỗng đổ chuông.Là Từ Đại Chí gọi tới.Cô hoảng hốt run tay, điện thoại liền rơi xuống đầu gối.Thấy cô như vậy, Trình Tư Triết càng tò mò hơn. Anh ta không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”Trang Nại Nại lắc đầu rồi khóa máy. Lúc này cô không muốn nhận bất cứ cuộc gọi của ai. Cô thật sự rất loạn, không biết phải làm gì nữa. Cô và Từ Đại Chí như vậy thì sau này làm gì còn mặt mũi gặp Tư Chính Đình nữa? Chỉ cần nghĩ tới điều này, là sâu trong lòng cô cảm thấy vô cùng đau đớn.Cô lắc mạnh đầu mình, nếu đã nghĩ không ra thì không nghĩ tới nữa.Trình Tư Triết nói: “Chuyện của Mino vào tối qua đã truyền khắp nơi rồi, thanh danh của cô ta đã thối tới mức không thể thối hơn được nữa. Lần này Cố Thị phải phá sản thôi. Cô có tính toán gì không?”Trình Tư Triết biết rõ khúc mắc của Trang Nại Nại và Cố Thị. Nếu biết Cố Thị sắp phá sản thì nhất định cô ấy sẽ cảm thấy vui vẻ.Quả nhiên, Trang Nại Nại nghiêng đầu nhìn qua, “Nhắc mới nhớ, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”Trình Tư Triết sửng sốt, “Cô hỏi đi.”Trang Nại Nại mím môi, “Anh có biết là ai gài Mino không?”Nghe cô hỏi, Trình Tư Triết liền nheo mắt. Thấy dáng vẻ này của anh ta, Trang Nại Nại biết anh ta đã đoán được là ai làm.Cô nhíu mày nói, “Vì sao Tiêu Thái Bạch lại ra tay tàn nhẫn với Mino như vậy?”Thật ra, trong những buổi tiệc rượu như thế này, thiếu gì cách trường hợp mờ ám, nó được xem như là một loại thú vui không công khai. Vậy mà chuyện của Mino lại bị phơi bày một cách trần trụi trước mặt mọi người, rõ ràng là có người hãm hại.Trình Tư Triết nhíu mày. Một lúc sau, anh ta thở dài nói, “Chuyện này có liên quan đến nhà họ Tiêu.”Có liên quan đến nhà họ Tiêu?Trang Nại Nại dựng lỗ tai lên nghe. Không biết vì sao cô lại cảm thấy rất hứng thú với đề tài này. Nếu cô không nhớ lầm thì Tiêu Mộ Thanh là người của nhà họ Tiêu. 

Cô sao vậy?

Cô cũng muốn hỏi cô sao vậy?

Sao cô lại ngủ với Từ Đại Chí?

Cô không hề có ấn tượng gì với chuyện ngày hôm qua. Cho nên cô hoàn toàn không biết, rốt cuộc là Từ Đại Chí lợi dụng lúc cô gặp khó khăn, hay là cô đè Từ Đại Chí?

Bây giờ cô không muốn nhắc tới vấn đề này.

Trang Nại Nại nhìn Trình Tư Triết, “Đừng hỏi tôi.”

Trình Tư Triết sửng sốt, bỗng thấy ở cổ cô có vết hôn.

Trang Nại Nại buồn bực nắm tóc, cả người vô cùng luống cuống. Nhất là dưới ánh mắt quan sát của Trình Tư Triết, cô có cảm giác như mình bị bắt gian tại trận. Cô cắn môi thở dài.

Trình Tư Triết thấy bộ dáng rối rắm của cô thì hỏi sang chuyện khác: “Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.”

Hôm nay là cuối tuần, không cần đi làm.

Trang Nại Nại nói: “Thôn Tây Bát Lý, cám ơn.”

Sau đó cả hai người đều không nói gì nữa.

Trang Nại Nại mở cửa sổ xe ra, gió lạnh thổi vào làm cho toàn bộ lý trí của cô trở lại. Cô không nhịn được muốn nổi điên lên. Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

Đang nghĩ ngợi thì điện thoại của cô bỗng đổ chuông.

Là Từ Đại Chí gọi tới.

Cô hoảng hốt run tay, điện thoại liền rơi xuống đầu gối.

Thấy cô như vậy, Trình Tư Triết càng tò mò hơn. Anh ta không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”

Trang Nại Nại lắc đầu rồi khóa máy. Lúc này cô không muốn nhận bất cứ cuộc gọi của ai. Cô thật sự rất loạn, không biết phải làm gì nữa. Cô và Từ Đại Chí như vậy thì sau này làm gì còn mặt mũi gặp Tư Chính Đình nữa? Chỉ cần nghĩ tới điều này, là sâu trong lòng cô cảm thấy vô cùng đau đớn.

Cô lắc mạnh đầu mình, nếu đã nghĩ không ra thì không nghĩ tới nữa.

Trình Tư Triết nói: “Chuyện của Mino vào tối qua đã truyền khắp nơi rồi, thanh danh của cô ta đã thối tới mức không thể thối hơn được nữa. Lần này Cố Thị phải phá sản thôi. Cô có tính toán gì không?”

Trình Tư Triết biết rõ khúc mắc của Trang Nại Nại và Cố Thị. Nếu biết Cố Thị sắp phá sản thì nhất định cô ấy sẽ cảm thấy vui vẻ.

Quả nhiên, Trang Nại Nại nghiêng đầu nhìn qua, “Nhắc mới nhớ, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

Trình Tư Triết sửng sốt, “Cô hỏi đi.”

Trang Nại Nại mím môi, “Anh có biết là ai gài Mino không?”

Nghe cô hỏi, Trình Tư Triết liền nheo mắt. Thấy dáng vẻ này của anh ta, Trang Nại Nại biết anh ta đã đoán được là ai làm.

Cô nhíu mày nói, “Vì sao Tiêu Thái Bạch lại ra tay tàn nhẫn với Mino như vậy?”

Thật ra, trong những buổi tiệc rượu như thế này, thiếu gì cách trường hợp mờ ám, nó được xem như là một loại thú vui không công khai. Vậy mà chuyện của Mino lại bị phơi bày một cách trần trụi trước mặt mọi người, rõ ràng là có người hãm hại.

Trình Tư Triết nhíu mày. Một lúc sau, anh ta thở dài nói, “Chuyện này có liên quan đến nhà họ Tiêu.”

Có liên quan đến nhà họ Tiêu?

Trang Nại Nại dựng lỗ tai lên nghe. Không biết vì sao cô lại cảm thấy rất hứng thú với đề tài này. Nếu cô không nhớ lầm thì Tiêu Mộ Thanh là người của nhà họ Tiêu.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cô sao vậy?Cô cũng muốn hỏi cô sao vậy?Sao cô lại ngủ với Từ Đại Chí?Cô không hề có ấn tượng gì với chuyện ngày hôm qua. Cho nên cô hoàn toàn không biết, rốt cuộc là Từ Đại Chí lợi dụng lúc cô gặp khó khăn, hay là cô đè Từ Đại Chí?Bây giờ cô không muốn nhắc tới vấn đề này.Trang Nại Nại nhìn Trình Tư Triết, “Đừng hỏi tôi.”Trình Tư Triết sửng sốt, bỗng thấy ở cổ cô có vết hôn.Trang Nại Nại buồn bực nắm tóc, cả người vô cùng luống cuống. Nhất là dưới ánh mắt quan sát của Trình Tư Triết, cô có cảm giác như mình bị bắt gian tại trận. Cô cắn môi thở dài.Trình Tư Triết thấy bộ dáng rối rắm của cô thì hỏi sang chuyện khác: “Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.”Hôm nay là cuối tuần, không cần đi làm.Trang Nại Nại nói: “Thôn Tây Bát Lý, cám ơn.”Sau đó cả hai người đều không nói gì nữa.Trang Nại Nại mở cửa sổ xe ra, gió lạnh thổi vào làm cho toàn bộ lý trí của cô trở lại. Cô không nhịn được muốn nổi điên lên. Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?Đang nghĩ ngợi thì điện thoại của cô bỗng đổ chuông.Là Từ Đại Chí gọi tới.Cô hoảng hốt run tay, điện thoại liền rơi xuống đầu gối.Thấy cô như vậy, Trình Tư Triết càng tò mò hơn. Anh ta không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”Trang Nại Nại lắc đầu rồi khóa máy. Lúc này cô không muốn nhận bất cứ cuộc gọi của ai. Cô thật sự rất loạn, không biết phải làm gì nữa. Cô và Từ Đại Chí như vậy thì sau này làm gì còn mặt mũi gặp Tư Chính Đình nữa? Chỉ cần nghĩ tới điều này, là sâu trong lòng cô cảm thấy vô cùng đau đớn.Cô lắc mạnh đầu mình, nếu đã nghĩ không ra thì không nghĩ tới nữa.Trình Tư Triết nói: “Chuyện của Mino vào tối qua đã truyền khắp nơi rồi, thanh danh của cô ta đã thối tới mức không thể thối hơn được nữa. Lần này Cố Thị phải phá sản thôi. Cô có tính toán gì không?”Trình Tư Triết biết rõ khúc mắc của Trang Nại Nại và Cố Thị. Nếu biết Cố Thị sắp phá sản thì nhất định cô ấy sẽ cảm thấy vui vẻ.Quả nhiên, Trang Nại Nại nghiêng đầu nhìn qua, “Nhắc mới nhớ, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”Trình Tư Triết sửng sốt, “Cô hỏi đi.”Trang Nại Nại mím môi, “Anh có biết là ai gài Mino không?”Nghe cô hỏi, Trình Tư Triết liền nheo mắt. Thấy dáng vẻ này của anh ta, Trang Nại Nại biết anh ta đã đoán được là ai làm.Cô nhíu mày nói, “Vì sao Tiêu Thái Bạch lại ra tay tàn nhẫn với Mino như vậy?”Thật ra, trong những buổi tiệc rượu như thế này, thiếu gì cách trường hợp mờ ám, nó được xem như là một loại thú vui không công khai. Vậy mà chuyện của Mino lại bị phơi bày một cách trần trụi trước mặt mọi người, rõ ràng là có người hãm hại.Trình Tư Triết nhíu mày. Một lúc sau, anh ta thở dài nói, “Chuyện này có liên quan đến nhà họ Tiêu.”Có liên quan đến nhà họ Tiêu?Trang Nại Nại dựng lỗ tai lên nghe. Không biết vì sao cô lại cảm thấy rất hứng thú với đề tài này. Nếu cô không nhớ lầm thì Tiêu Mộ Thanh là người của nhà họ Tiêu. 

Chương 929: Thân phận của mẹ trang (1)