Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1028: Con tôi bị sao vậy? (4)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Thấy sắc mặt bác sĩ như vậy, Trang Nại Nại và Tư Chính Đình đều rất lo lắng.Một lát sau, bác sĩ nhìn hai người: “Ngài Tư, bà Tư, tình huống của bé em không tốt lắm.”“Là sao?” Trang Nại Nại hỏi.Bác sĩ thở dài, “Theo kết quả kiểm tra định kỳ hàng tháng, chúng tôi phát hiện trái tim của bé em không bình thường. Còn không bình thường như thế nào thì cần phải tiếp tục quan sát.”Chân Trang Nại Nại mềm nhũn.Trái tim có thể có vấn đề gì?Cô nhìn bác sĩ, giống như không hiểu lời của ông.Tư Chính Đình nắm tay cô, an ủi: “Đây chỉ là dự đoán xấu nhất, không nhất định là có vấn đề.”Đúng vậy, không nhất định là có vấn đề. Con còn nhỏ, con mới có bảy tháng thôi. Có lẽ đến khi con dậy thì sẽ không còn vấn đề nữa.Mặc dù tự an ủi mình như vậy, nhưng Trang Nại Nại vẫn cảm thấy đau lòng.***Lúc Lý Ngọc Phượng chạy tới sân bay, chuyến bay của Mino cũng vừa hạ cánh. Tiêu Khải lo lắng cho cô ta nên để cô ta dẫn theo quản gia về nước, còn có vài vệ sĩ đi cùng.Mino mặc áo khoác ngoài màu vàng nhạt, đeo kính râm, cả người tỏa ra khí chất cao quý. Cả đám người đang đi về phía trước thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Lý Ngọc Phượng.“Mino! Mino!”Khi thấy Lý Ngọc Phượng, tròng mắt Mino co rụt lại.Quản gia bước lên, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, cô biết người đó sao?”Mino siết chặt tay, “Biết, bà ta là vợ của Cố Đức Thọ, tên là Lý Ngọc Phượng.”Quản gia nhướn mày, “Hình như bà ta đang gọi cô.”Mino lạnh giọng nói: “Ông nghe lầm rồi!”Sau đó cô ta dẫn đầu đám vệ sĩ đi theo lối VIP ra ngoài, lên một chiếc xe sang trọng, không hề ngoái lại nhìn Lý Ngọc Phượng.Lý Ngọc Phượng như muốn nổi điên lên.Con gái bà ta thế mà lại không nhìn mặt bà ta!Nhớ lại chuyện Mino cầm một trăm nghìn NDT bỏ trốn, trong mắt Lý Ngọc Phượng lại lóe lên sự oán hận.Rốt cuộc bà ta nuôi đứa con gái này để làm gì?***Ba ngày sau, hai bé đã hết phát ban. Sau khi uống sữa xong, bé anh như được sống lại, vui vẻ chơi đùa. Hình như bé lớn sớm hơn các bạn cùng lứa tuổi, mới bảy tháng mà đã bò rất tốt. Còn bé em, từ sau trận sốt, bé bắt đầu uể oải không phấn chấn, mỗi ngày không ngủ thì đờ người ra. Lúc thì nhìn bé anh bò tới bò lui, lúc thì mở to mắt nhìn trần nhà chứ không nhúc nhích gì.Trang Nại Nại đặt nickname cho bé em là Bé Lười.Có vẻ như Bé Lười không bài xích nickname này, mỗi lần Trang Nại Nại thân thiết gọi “Bé Lười”, bé đều nở nụ cười vui vẻ.Vài ngày trôi qua, hai bé hoàn toàn hết bệnh, Trang Nại Nại cũng yên lòng lại. Còn chuyện Bé Lười có vấn đề gì ở tim thì phải đợi kiểm tra toàn diện lúc một tuổi thì mới có thể xác định.

Thấy sắc mặt bác sĩ như vậy, Trang Nại Nại và Tư Chính Đình đều rất lo lắng.

Một lát sau, bác sĩ nhìn hai người: “Ngài Tư, bà Tư, tình huống của bé em không tốt lắm.”

“Là sao?” Trang Nại Nại hỏi.

Bác sĩ thở dài, “Theo kết quả kiểm tra định kỳ hàng tháng, chúng tôi phát hiện trái tim của bé em không bình thường. Còn không bình thường như thế nào thì cần phải tiếp tục quan sát.”

Chân Trang Nại Nại mềm nhũn.

Trái tim có thể có vấn đề gì?

Cô nhìn bác sĩ, giống như không hiểu lời của ông.

Tư Chính Đình nắm tay cô, an ủi: “Đây chỉ là dự đoán xấu nhất, không nhất định là có vấn đề.”

Đúng vậy, không nhất định là có vấn đề. Con còn nhỏ, con mới có bảy tháng thôi. Có lẽ đến khi con dậy thì sẽ không còn vấn đề nữa.

Mặc dù tự an ủi mình như vậy, nhưng Trang Nại Nại vẫn cảm thấy đau lòng.

***

Lúc Lý Ngọc Phượng chạy tới sân bay, chuyến bay của Mino cũng vừa hạ cánh. Tiêu Khải lo lắng cho cô ta nên để cô ta dẫn theo quản gia về nước, còn có vài vệ sĩ đi cùng.

Mino mặc áo khoác ngoài màu vàng nhạt, đeo kính râm, cả người tỏa ra khí chất cao quý. Cả đám người đang đi về phía trước thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Lý Ngọc Phượng.

“Mino! Mino!”

Khi thấy Lý Ngọc Phượng, tròng mắt Mino co rụt lại.

Quản gia bước lên, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, cô biết người đó sao?”

Mino siết chặt tay, “Biết, bà ta là vợ của Cố Đức Thọ, tên là Lý Ngọc Phượng.”

Quản gia nhướn mày, “Hình như bà ta đang gọi cô.”

Mino lạnh giọng nói: “Ông nghe lầm rồi!”

Sau đó cô ta dẫn đầu đám vệ sĩ đi theo lối VIP ra ngoài, lên một chiếc xe sang trọng, không hề ngoái lại nhìn Lý Ngọc Phượng.

Lý Ngọc Phượng như muốn nổi điên lên.

Con gái bà ta thế mà lại không nhìn mặt bà ta!

Nhớ lại chuyện Mino cầm một trăm nghìn NDT bỏ trốn, trong mắt Lý Ngọc Phượng lại lóe lên sự oán hận.

Rốt cuộc bà ta nuôi đứa con gái này để làm gì?

***

Ba ngày sau, hai bé đã hết phát ban. Sau khi uống sữa xong, bé anh như được sống lại, vui vẻ chơi đùa. Hình như bé lớn sớm hơn các bạn cùng lứa tuổi, mới bảy tháng mà đã bò rất tốt. Còn bé em, từ sau trận sốt, bé bắt đầu uể oải không phấn chấn, mỗi ngày không ngủ thì đờ người ra. Lúc thì nhìn bé anh bò tới bò lui, lúc thì mở to mắt nhìn trần nhà chứ không nhúc nhích gì.

Trang Nại Nại đặt nickname cho bé em là Bé Lười.

Có vẻ như Bé Lười không bài xích nickname này, mỗi lần Trang Nại Nại thân thiết gọi “Bé Lười”, bé đều nở nụ cười vui vẻ.

Vài ngày trôi qua, hai bé hoàn toàn hết bệnh, Trang Nại Nại cũng yên lòng lại. Còn chuyện Bé Lười có vấn đề gì ở tim thì phải đợi kiểm tra toàn diện lúc một tuổi thì mới có thể xác định.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Thấy sắc mặt bác sĩ như vậy, Trang Nại Nại và Tư Chính Đình đều rất lo lắng.Một lát sau, bác sĩ nhìn hai người: “Ngài Tư, bà Tư, tình huống của bé em không tốt lắm.”“Là sao?” Trang Nại Nại hỏi.Bác sĩ thở dài, “Theo kết quả kiểm tra định kỳ hàng tháng, chúng tôi phát hiện trái tim của bé em không bình thường. Còn không bình thường như thế nào thì cần phải tiếp tục quan sát.”Chân Trang Nại Nại mềm nhũn.Trái tim có thể có vấn đề gì?Cô nhìn bác sĩ, giống như không hiểu lời của ông.Tư Chính Đình nắm tay cô, an ủi: “Đây chỉ là dự đoán xấu nhất, không nhất định là có vấn đề.”Đúng vậy, không nhất định là có vấn đề. Con còn nhỏ, con mới có bảy tháng thôi. Có lẽ đến khi con dậy thì sẽ không còn vấn đề nữa.Mặc dù tự an ủi mình như vậy, nhưng Trang Nại Nại vẫn cảm thấy đau lòng.***Lúc Lý Ngọc Phượng chạy tới sân bay, chuyến bay của Mino cũng vừa hạ cánh. Tiêu Khải lo lắng cho cô ta nên để cô ta dẫn theo quản gia về nước, còn có vài vệ sĩ đi cùng.Mino mặc áo khoác ngoài màu vàng nhạt, đeo kính râm, cả người tỏa ra khí chất cao quý. Cả đám người đang đi về phía trước thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Lý Ngọc Phượng.“Mino! Mino!”Khi thấy Lý Ngọc Phượng, tròng mắt Mino co rụt lại.Quản gia bước lên, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, cô biết người đó sao?”Mino siết chặt tay, “Biết, bà ta là vợ của Cố Đức Thọ, tên là Lý Ngọc Phượng.”Quản gia nhướn mày, “Hình như bà ta đang gọi cô.”Mino lạnh giọng nói: “Ông nghe lầm rồi!”Sau đó cô ta dẫn đầu đám vệ sĩ đi theo lối VIP ra ngoài, lên một chiếc xe sang trọng, không hề ngoái lại nhìn Lý Ngọc Phượng.Lý Ngọc Phượng như muốn nổi điên lên.Con gái bà ta thế mà lại không nhìn mặt bà ta!Nhớ lại chuyện Mino cầm một trăm nghìn NDT bỏ trốn, trong mắt Lý Ngọc Phượng lại lóe lên sự oán hận.Rốt cuộc bà ta nuôi đứa con gái này để làm gì?***Ba ngày sau, hai bé đã hết phát ban. Sau khi uống sữa xong, bé anh như được sống lại, vui vẻ chơi đùa. Hình như bé lớn sớm hơn các bạn cùng lứa tuổi, mới bảy tháng mà đã bò rất tốt. Còn bé em, từ sau trận sốt, bé bắt đầu uể oải không phấn chấn, mỗi ngày không ngủ thì đờ người ra. Lúc thì nhìn bé anh bò tới bò lui, lúc thì mở to mắt nhìn trần nhà chứ không nhúc nhích gì.Trang Nại Nại đặt nickname cho bé em là Bé Lười.Có vẻ như Bé Lười không bài xích nickname này, mỗi lần Trang Nại Nại thân thiết gọi “Bé Lười”, bé đều nở nụ cười vui vẻ.Vài ngày trôi qua, hai bé hoàn toàn hết bệnh, Trang Nại Nại cũng yên lòng lại. Còn chuyện Bé Lười có vấn đề gì ở tim thì phải đợi kiểm tra toàn diện lúc một tuổi thì mới có thể xác định.

Chương 1028: Con tôi bị sao vậy? (4)