Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1036: Kẻ ác ắt có kẻ ác trị! (3)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà Rose bật cười ha hả.“Vẫn là Tiêu tiểu thư hào phóng! Ok, quyết định như vậy đi! Cô cứ chờ xem, bản thiết kế của cô ta, ha ha, nhất định sẽ có vấn đề rất lớn. Cô yên tâm, chắc chắn là cô ta sẽ thua không ngóc đầu lên được. Cô cứ chờ xem kịch hay là được rồi!”Sau đó Rose cúp điện thoại, vừa nghêu ngao hát vừa đi về phía trước, dáng vẻ vô cùng thích ý.Trang Nại Nại: “!!!”Thì ra người Rose gọi điện thoại không phải là Mino mà là Tiêu Thái Bạch!Anh ta bị Tiêu Thái Bạch mua chuộc?Nhận ra được vấn đề này, Trang Nại Nại liền biết mình không thể quay lại Cố Thị. Bây giờ cô không muốn Mino trúng kế của Tiêu Thái Bạch, cô muốn để bọn họ đấu nhau thêm vài trận nữa.Trang Nại Nại quay lại bộ phận hậu cần, Thôi Tinh Tước và đám cấp dưới của ông đang ăn cánh gà chiên. Cả đám người đang ăn vô cùng vui vẻ thì Tiểu Loan đột nhiên ngúng ngẩy cái mông nhích lại gần một người rồi… thả rắm!Trang Nại Nại: “!!!”Tiểu Loan nghẹn đỏ bừng mặt, sau đó giơ tay phẩy phẩy trước mũi, “Mẹ nó! Ai thả bom vậy? Thúi quá!”Trang Nại Nại: “!!!”“Đúng vậy, thúi quá thúi đấy! Mẹ nó! Muốn thả rắm thì đi ra ngoài thả! Mọi người đang ăn mà!” Thôi Tinh Tước lớn giọng nói.Tiểu Loan mở to mắt nói, “Tiểu Trực, là cậu à?”Tiểu Trực lắc đầu.“Thần Thủ, là cậu sao?”Thần Thủ lắc đầu.Cuối cùng, Tiểu Loan nhìn về phía Thôi Tinh Tước, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, đành phải cúi đầu xuống.Vì vậy, Tiểu Trực và Thần Thủ lập tức nhìn về phía Thôi Tinh Tước.Thôi Tinh Tước hét lên: “Mấy cậu nhìn tôi làm gì? Không phải tôi!”Mọi người đồng loạt “à” một tiếng, trên mặt viết rõ mấy chữ “đếch tin”.Thậm chí, Thần Thủ còn nhỏ giọng nói, “Kẻ ác cáo trạng trước!”Thôi Tinh Tước: “…”Trang Nại Nại: “…”Trang Nại Nại không biết nên đi ra hay đi vào nữa. Đám người này… funny quá rồi! Mỗi ngày đi theo bọn họ, cuộc sống vốn đơn điệu của cô có thêm vài phần màu sắc.“Cô Trang!” Tiểu Loan thấy Trang Nại Nại liền hô một tiếng.Thôi Tinh Tước đập một cái bốp lên đầu Tiểu Loan, “Đừng có nói lảng sang chuyện khác. Nói, có phải cậu thả bom không?”Tiểu Loan lập tức uất ức cúi đầu, “Là cháu, là cháu, chú đừng đập đầu cháu nữa, đau lắm!”Tiểu Loan như vậy khiến Tiểu Trực và Thần Thủ đều nhìn Thôi Tinh Tước với ánh mắt: Chú chỉ biết ức hiếp Tiểu Loan!Thôi Tinh Tước: “!!!”Rõ ràng là Tiểu Loan đã thừa nhận rồi, sao mọi người còn trách ông?Trang Nại Nại ho khan một tiếng.Thấy Trang Nại Nại, ông ngạc nhiên nhìn cô rồi nói: “Không phải chú thả bom!”Trang Nại Nại: “!!!”“Chú qua đây, cháu có chuyện muốn nói.” Trang Nại Nại bất lực vẫy tay với Thôi Tinh Tước.
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà Rose bật cười ha hả.
“Vẫn là Tiêu tiểu thư hào phóng! Ok, quyết định như vậy đi! Cô cứ chờ xem, bản thiết kế của cô ta, ha ha, nhất định sẽ có vấn đề rất lớn. Cô yên tâm, chắc chắn là cô ta sẽ thua không ngóc đầu lên được. Cô cứ chờ xem kịch hay là được rồi!”
Sau đó Rose cúp điện thoại, vừa nghêu ngao hát vừa đi về phía trước, dáng vẻ vô cùng thích ý.
Trang Nại Nại: “!!!”
Thì ra người Rose gọi điện thoại không phải là Mino mà là Tiêu Thái Bạch!
Anh ta bị Tiêu Thái Bạch mua chuộc?
Nhận ra được vấn đề này, Trang Nại Nại liền biết mình không thể quay lại Cố Thị. Bây giờ cô không muốn Mino trúng kế của Tiêu Thái Bạch, cô muốn để bọn họ đấu nhau thêm vài trận nữa.
Trang Nại Nại quay lại bộ phận hậu cần, Thôi Tinh Tước và đám cấp dưới của ông đang ăn cánh gà chiên. Cả đám người đang ăn vô cùng vui vẻ thì Tiểu Loan đột nhiên ngúng ngẩy cái mông nhích lại gần một người rồi… thả rắm!
Trang Nại Nại: “!!!”
Tiểu Loan nghẹn đỏ bừng mặt, sau đó giơ tay phẩy phẩy trước mũi, “Mẹ nó! Ai thả bom vậy? Thúi quá!”
Trang Nại Nại: “!!!”
“Đúng vậy, thúi quá thúi đấy! Mẹ nó! Muốn thả rắm thì đi ra ngoài thả! Mọi người đang ăn mà!” Thôi Tinh Tước lớn giọng nói.
Tiểu Loan mở to mắt nói, “Tiểu Trực, là cậu à?”
Tiểu Trực lắc đầu.
“Thần Thủ, là cậu sao?”
Thần Thủ lắc đầu.
Cuối cùng, Tiểu Loan nhìn về phía Thôi Tinh Tước, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, đành phải cúi đầu xuống.
Vì vậy, Tiểu Trực và Thần Thủ lập tức nhìn về phía Thôi Tinh Tước.
Thôi Tinh Tước hét lên: “Mấy cậu nhìn tôi làm gì? Không phải tôi!”
Mọi người đồng loạt “à” một tiếng, trên mặt viết rõ mấy chữ “đếch tin”.
Thậm chí, Thần Thủ còn nhỏ giọng nói, “Kẻ ác cáo trạng trước!”
Thôi Tinh Tước: “…”
Trang Nại Nại: “…”
Trang Nại Nại không biết nên đi ra hay đi vào nữa. Đám người này… funny quá rồi! Mỗi ngày đi theo bọn họ, cuộc sống vốn đơn điệu của cô có thêm vài phần màu sắc.
“Cô Trang!” Tiểu Loan thấy Trang Nại Nại liền hô một tiếng.
Thôi Tinh Tước đập một cái bốp lên đầu Tiểu Loan, “Đừng có nói lảng sang chuyện khác. Nói, có phải cậu thả bom không?”
Tiểu Loan lập tức uất ức cúi đầu, “Là cháu, là cháu, chú đừng đập đầu cháu nữa, đau lắm!”
Tiểu Loan như vậy khiến Tiểu Trực và Thần Thủ đều nhìn Thôi Tinh Tước với ánh mắt: Chú chỉ biết ức hiếp Tiểu Loan!
Thôi Tinh Tước: “!!!”
Rõ ràng là Tiểu Loan đã thừa nhận rồi, sao mọi người còn trách ông?
Trang Nại Nại ho khan một tiếng.
Thấy Trang Nại Nại, ông ngạc nhiên nhìn cô rồi nói: “Không phải chú thả bom!”
Trang Nại Nại: “!!!”
“Chú qua đây, cháu có chuyện muốn nói.” Trang Nại Nại bất lực vẫy tay với Thôi Tinh Tước.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà Rose bật cười ha hả.“Vẫn là Tiêu tiểu thư hào phóng! Ok, quyết định như vậy đi! Cô cứ chờ xem, bản thiết kế của cô ta, ha ha, nhất định sẽ có vấn đề rất lớn. Cô yên tâm, chắc chắn là cô ta sẽ thua không ngóc đầu lên được. Cô cứ chờ xem kịch hay là được rồi!”Sau đó Rose cúp điện thoại, vừa nghêu ngao hát vừa đi về phía trước, dáng vẻ vô cùng thích ý.Trang Nại Nại: “!!!”Thì ra người Rose gọi điện thoại không phải là Mino mà là Tiêu Thái Bạch!Anh ta bị Tiêu Thái Bạch mua chuộc?Nhận ra được vấn đề này, Trang Nại Nại liền biết mình không thể quay lại Cố Thị. Bây giờ cô không muốn Mino trúng kế của Tiêu Thái Bạch, cô muốn để bọn họ đấu nhau thêm vài trận nữa.Trang Nại Nại quay lại bộ phận hậu cần, Thôi Tinh Tước và đám cấp dưới của ông đang ăn cánh gà chiên. Cả đám người đang ăn vô cùng vui vẻ thì Tiểu Loan đột nhiên ngúng ngẩy cái mông nhích lại gần một người rồi… thả rắm!Trang Nại Nại: “!!!”Tiểu Loan nghẹn đỏ bừng mặt, sau đó giơ tay phẩy phẩy trước mũi, “Mẹ nó! Ai thả bom vậy? Thúi quá!”Trang Nại Nại: “!!!”“Đúng vậy, thúi quá thúi đấy! Mẹ nó! Muốn thả rắm thì đi ra ngoài thả! Mọi người đang ăn mà!” Thôi Tinh Tước lớn giọng nói.Tiểu Loan mở to mắt nói, “Tiểu Trực, là cậu à?”Tiểu Trực lắc đầu.“Thần Thủ, là cậu sao?”Thần Thủ lắc đầu.Cuối cùng, Tiểu Loan nhìn về phía Thôi Tinh Tước, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, đành phải cúi đầu xuống.Vì vậy, Tiểu Trực và Thần Thủ lập tức nhìn về phía Thôi Tinh Tước.Thôi Tinh Tước hét lên: “Mấy cậu nhìn tôi làm gì? Không phải tôi!”Mọi người đồng loạt “à” một tiếng, trên mặt viết rõ mấy chữ “đếch tin”.Thậm chí, Thần Thủ còn nhỏ giọng nói, “Kẻ ác cáo trạng trước!”Thôi Tinh Tước: “…”Trang Nại Nại: “…”Trang Nại Nại không biết nên đi ra hay đi vào nữa. Đám người này… funny quá rồi! Mỗi ngày đi theo bọn họ, cuộc sống vốn đơn điệu của cô có thêm vài phần màu sắc.“Cô Trang!” Tiểu Loan thấy Trang Nại Nại liền hô một tiếng.Thôi Tinh Tước đập một cái bốp lên đầu Tiểu Loan, “Đừng có nói lảng sang chuyện khác. Nói, có phải cậu thả bom không?”Tiểu Loan lập tức uất ức cúi đầu, “Là cháu, là cháu, chú đừng đập đầu cháu nữa, đau lắm!”Tiểu Loan như vậy khiến Tiểu Trực và Thần Thủ đều nhìn Thôi Tinh Tước với ánh mắt: Chú chỉ biết ức hiếp Tiểu Loan!Thôi Tinh Tước: “!!!”Rõ ràng là Tiểu Loan đã thừa nhận rồi, sao mọi người còn trách ông?Trang Nại Nại ho khan một tiếng.Thấy Trang Nại Nại, ông ngạc nhiên nhìn cô rồi nói: “Không phải chú thả bom!”Trang Nại Nại: “!!!”“Chú qua đây, cháu có chuyện muốn nói.” Trang Nại Nại bất lực vẫy tay với Thôi Tinh Tước.