Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1074: Báo cảnh sát, tội phạm giết người! (3)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tiểu Loan cũng chạy đến, “Kinh khủng quá! Kinh khủng quá! Từ Đại Chí, anh ngầu thật đấy! Nếu không có anh thì con ả này đã giết Nại Nại rồi! Anh đúng là anh hùng!”Nói rồi, cậu ta quay sang nói với cảnh sát, “Các anh không cần cảm ơn, đều là việc chúng tôi nên làm.”Cảnh sát: “!!!”Cảnh sát nhanh chóng áp giải Mino đi ra ngoài.Tiêu Khải thấy Trang Nại Nại đầu toàn là máu đứng trước mặt mình che chắn thì cảm động không thôi, không nói nổi lên lời, “Cháu…”Trang Nại Nại cố gắng nở nụ cười, lắc đầu với ông: “Cháu không sao.”“Nại Nại!” Vai cô bị một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt, cánh tay cũng bị cầm lấy.“Em không sao chứ?” Tư Chính Đình sốt sắng hỏi han cô.Trang Nại Nại nhếch miệng cười với anh, “Không sao, anh yên tâm.”Thần Thủ xách hộp cứu thương chạy đến. Thôi Tinh Tước đẩy mọi người ra, chen vào, “Nại Nại, qua đây, chú băng bó cho cháu.”Nhưng ông còn chưa kịp làm gì thì Tư Chính Đình đã đứng chắn trước mặt ông, xòe tay ra nói, “Đưa tôi.”Tư Chính Đình sơ cứu cho Trang Nại Nại xong xuôi mới nói với cô: “Anh đưa em đến bệnh viện.”Tuy đã cầm máu rồi, nhưng phải đến bệnh viện mới biết vết thương thế nào. Nhưng nếu bây giờ cô đến bệnh viện thì lại không ổn.Trang Nại Nại hết nhìn Tiêu lão rồi lại nhìn đám cổ đông. Nếu cô đi rồi, bọn họ chắc chắn sẽ không buông tha cho ông.Trang Nại Nại xoa vết thương trên trán, cảm giác đầu như sắp nứt ra rồi, nhưng cô vẫn cắn răng, “Em vẫn chịu được.”Tư Chính Đình cau mày nhìn cô.Vì chuyện ngoài ý muốn này nên các thành viên trong hội đồng quản trị đã bình tĩnh hơn, giọng điệu không còn gay gắt như lúc nãy nữa.Tiêu Cốc Vân thấy thế bèn nói, “Ba, con biết con nói những lời này sẽ khiến ba hiểu lầm, nhưng con vẫn phải nói. Đã có chuyện của Mino làm gương, thì Trang Nại Nại có phải con gái của Mộ Thanh hay không vẫn cần điều tra cẩn thận. Con cháu của nhà họ Tiêu không thể lẫn lộn được!”“Đúng, không điều tra rõ thân phận của cô ta, không xác định được cô ta có phải tiểu thư nhà họ Tiêu thật hay không thì không cần phải tranh giành nữa! Người thừa kế nhất định là tiểu thư Thái Bạch rồi!”

Tiểu Loan cũng chạy đến, “Kinh khủng quá! Kinh khủng quá! Từ Đại Chí, anh ngầu thật đấy! Nếu không có anh thì con ả này đã giết Nại Nại rồi! Anh đúng là anh hùng!”

Nói rồi, cậu ta quay sang nói với cảnh sát, “Các anh không cần cảm ơn, đều là việc chúng tôi nên làm.”

Cảnh sát: “!!!”

Cảnh sát nhanh chóng áp giải Mino đi ra ngoài.

Tiêu Khải thấy Trang Nại Nại đầu toàn là máu đứng trước mặt mình che chắn thì cảm động không thôi, không nói nổi lên lời, “Cháu…”

Trang Nại Nại cố gắng nở nụ cười, lắc đầu với ông: “Cháu không sao.”

“Nại Nại!” Vai cô bị một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt, cánh tay cũng bị cầm lấy.

“Em không sao chứ?” Tư Chính Đình sốt sắng hỏi han cô.

Trang Nại Nại nhếch miệng cười với anh, “Không sao, anh yên tâm.”

Thần Thủ xách hộp cứu thương chạy đến. Thôi Tinh Tước đẩy mọi người ra, chen vào, “Nại Nại, qua đây, chú băng bó cho cháu.”

Nhưng ông còn chưa kịp làm gì thì Tư Chính Đình đã đứng chắn trước mặt ông, xòe tay ra nói, “Đưa tôi.”

Tư Chính Đình sơ cứu cho Trang Nại Nại xong xuôi mới nói với cô: “Anh đưa em đến bệnh viện.”

Tuy đã cầm máu rồi, nhưng phải đến bệnh viện mới biết vết thương thế nào. Nhưng nếu bây giờ cô đến bệnh viện thì lại không ổn.

Trang Nại Nại hết nhìn Tiêu lão rồi lại nhìn đám cổ đông. Nếu cô đi rồi, bọn họ chắc chắn sẽ không buông tha cho ông.

Trang Nại Nại xoa vết thương trên trán, cảm giác đầu như sắp nứt ra rồi, nhưng cô vẫn cắn răng, “Em vẫn chịu được.”

Tư Chính Đình cau mày nhìn cô.

Vì chuyện ngoài ý muốn này nên các thành viên trong hội đồng quản trị đã bình tĩnh hơn, giọng điệu không còn gay gắt như lúc nãy nữa.

Tiêu Cốc Vân thấy thế bèn nói, “Ba, con biết con nói những lời này sẽ khiến ba hiểu lầm, nhưng con vẫn phải nói. Đã có chuyện của Mino làm gương, thì Trang Nại Nại có phải con gái của Mộ Thanh hay không vẫn cần điều tra cẩn thận. Con cháu của nhà họ Tiêu không thể lẫn lộn được!”

“Đúng, không điều tra rõ thân phận của cô ta, không xác định được cô ta có phải tiểu thư nhà họ Tiêu thật hay không thì không cần phải tranh giành nữa! Người thừa kế nhất định là tiểu thư Thái Bạch rồi!”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tiểu Loan cũng chạy đến, “Kinh khủng quá! Kinh khủng quá! Từ Đại Chí, anh ngầu thật đấy! Nếu không có anh thì con ả này đã giết Nại Nại rồi! Anh đúng là anh hùng!”Nói rồi, cậu ta quay sang nói với cảnh sát, “Các anh không cần cảm ơn, đều là việc chúng tôi nên làm.”Cảnh sát: “!!!”Cảnh sát nhanh chóng áp giải Mino đi ra ngoài.Tiêu Khải thấy Trang Nại Nại đầu toàn là máu đứng trước mặt mình che chắn thì cảm động không thôi, không nói nổi lên lời, “Cháu…”Trang Nại Nại cố gắng nở nụ cười, lắc đầu với ông: “Cháu không sao.”“Nại Nại!” Vai cô bị một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt, cánh tay cũng bị cầm lấy.“Em không sao chứ?” Tư Chính Đình sốt sắng hỏi han cô.Trang Nại Nại nhếch miệng cười với anh, “Không sao, anh yên tâm.”Thần Thủ xách hộp cứu thương chạy đến. Thôi Tinh Tước đẩy mọi người ra, chen vào, “Nại Nại, qua đây, chú băng bó cho cháu.”Nhưng ông còn chưa kịp làm gì thì Tư Chính Đình đã đứng chắn trước mặt ông, xòe tay ra nói, “Đưa tôi.”Tư Chính Đình sơ cứu cho Trang Nại Nại xong xuôi mới nói với cô: “Anh đưa em đến bệnh viện.”Tuy đã cầm máu rồi, nhưng phải đến bệnh viện mới biết vết thương thế nào. Nhưng nếu bây giờ cô đến bệnh viện thì lại không ổn.Trang Nại Nại hết nhìn Tiêu lão rồi lại nhìn đám cổ đông. Nếu cô đi rồi, bọn họ chắc chắn sẽ không buông tha cho ông.Trang Nại Nại xoa vết thương trên trán, cảm giác đầu như sắp nứt ra rồi, nhưng cô vẫn cắn răng, “Em vẫn chịu được.”Tư Chính Đình cau mày nhìn cô.Vì chuyện ngoài ý muốn này nên các thành viên trong hội đồng quản trị đã bình tĩnh hơn, giọng điệu không còn gay gắt như lúc nãy nữa.Tiêu Cốc Vân thấy thế bèn nói, “Ba, con biết con nói những lời này sẽ khiến ba hiểu lầm, nhưng con vẫn phải nói. Đã có chuyện của Mino làm gương, thì Trang Nại Nại có phải con gái của Mộ Thanh hay không vẫn cần điều tra cẩn thận. Con cháu của nhà họ Tiêu không thể lẫn lộn được!”“Đúng, không điều tra rõ thân phận của cô ta, không xác định được cô ta có phải tiểu thư nhà họ Tiêu thật hay không thì không cần phải tranh giành nữa! Người thừa kế nhất định là tiểu thư Thái Bạch rồi!”

Chương 1074: Báo cảnh sát, tội phạm giết người! (3)