Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1083: Tôi với mỹ đình là vợ chồng (1)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tiêu Mộ Thanh và Tiêu Khải ra khỏi phòng của Trang Nại Nại, Tiêu Mộ Thanh khẽ cười với ba mình: “Ba, con cũng đi nghỉ đây.”“Chúng ta nói chuyện.” Tiêu Mộ Thanh vừa xoay người đi, Tiêu Khải đã gọi lại.Từ hôm qua đến giờ, sau khi về biệt thự hai người họ vẫn canh chừng bên cạnh Trang Nại Nại, hai cha con còn chưa nói chuyện được nhiều.Tiêu Khải đi xuống phòng khách ngồi, Tiêu Mộ Thanh ngồi xuống đối diện ông.Tiêu Khải nhìn con gái nửa ngày, mãi mở miệng được: “Mặt của con... là sao thế?”Vừa dứt lời, cổ họng của ông liền thấy nghèn nghẹn.Công chúa nhỏ được ông nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ trở thành một cô gái xinh đẹp, bây giờ mặt mũi cũng thay đổi, ở nơi ông không biết, con gái của ông đã phải trải qua những gì?Tiêu Mộ Thanh cúi đầu: “Năm đó lúc rời đi gặp tai nạn nên mặt bị hủy.”Nói đến đây, bà sờ lên khuôn mặt của mình: “Như này tốt lắm, trước đây đẹp quá nên nhiều khi con thấy hơi mệt mỏi.”Tiêu Mộ Thanh nhìn Tiêu Khải cười, thế nhưng trên mặt ông lúc này lại chỉ dày đặc sự đau xót.Trông thấy ông như vậy, Tiêu Mộ Thanh bỗng ngẩn ra, rồi đột nhiên đứng lên, đi đến ngồi bên cạnh nắm tay ông.Hành động thân mật như vậy khiến Tiêu Khải cứng người lại.Tiêu Mộ Thanh ngả đầu lên bả vai của ông, nói: “Ba, từ sau khi rời đi, con mới biết cuộc sống khổ sở như nào! Mấy năm nay con sống không tốt, sống cũng chẳng vui vẻ gì! Nếu không có Nại Nại thì khoảng thời gian sau khi bị Cố Đức Thọ phản bội, có lẽ con đã không sống nổi.”Tiêu Khải nhìn khuôn mặt xa lạ của con gái rồi thở dài: “Ba đã không hoàn thành di nguyện của mẹ con, không chăm sóc con cho tốt.”Tiêu Mộ Thanh lắc đầu.Đột nhiên bên ngoài đột nhiên truyền tới âm thanh tranh chấp ồn ào.Bà nhìn thoáng qua Tiêu Khải rồi đi ra mở cửa, bên ngoài có hai người đang không ai nhường ai tiến đến.Một người mặt vest màu hồng, vừa đi vừa cười nhạt: “Anh có mặt mũi gì mà đến tìm Mộ Thanh?”Một người mặt vest màu đen, dù cho già nua nhưng vẫn có thể thấy hồi trẻ là một người rất điển trai – Cố Đức Thọ.Tiêu Mộ Thanh thấy ông ta thì tròng mắt khẽ co lại.“Mặt mũi gì, tôi với Mỹ Đình là vợ chồng!”“Vợ chồng cái đầu anh! Chỗ này không có Mỹ Đình! Chỉ có Mộ Thanh thôi! Tôi khuyên anh mau mau cút đi! Đừng có để tôi phải đuổi đi! Năm đó anh đối xử với Mộ Thanh như vậy mà còn dám vác mặt tới đây! Ngứa đòn à!” Thôi Tinh Tước giơ nắm tay lên dọa.
Tiêu Mộ Thanh và Tiêu Khải ra khỏi phòng của Trang Nại Nại, Tiêu Mộ Thanh khẽ cười với ba mình: “Ba, con cũng đi nghỉ đây.”
“Chúng ta nói chuyện.” Tiêu Mộ Thanh vừa xoay người đi, Tiêu Khải đã gọi lại.
Từ hôm qua đến giờ, sau khi về biệt thự hai người họ vẫn canh chừng bên cạnh Trang Nại Nại, hai cha con còn chưa nói chuyện được nhiều.
Tiêu Khải đi xuống phòng khách ngồi, Tiêu Mộ Thanh ngồi xuống đối diện ông.
Tiêu Khải nhìn con gái nửa ngày, mãi mở miệng được: “Mặt của con... là sao thế?”
Vừa dứt lời, cổ họng của ông liền thấy nghèn nghẹn.
Công chúa nhỏ được ông nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ trở thành một cô gái xinh đẹp, bây giờ mặt mũi cũng thay đổi, ở nơi ông không biết, con gái của ông đã phải trải qua những gì?
Tiêu Mộ Thanh cúi đầu: “Năm đó lúc rời đi gặp tai nạn nên mặt bị hủy.”
Nói đến đây, bà sờ lên khuôn mặt của mình: “Như này tốt lắm, trước đây đẹp quá nên nhiều khi con thấy hơi mệt mỏi.”
Tiêu Mộ Thanh nhìn Tiêu Khải cười, thế nhưng trên mặt ông lúc này lại chỉ dày đặc sự đau xót.
Trông thấy ông như vậy, Tiêu Mộ Thanh bỗng ngẩn ra, rồi đột nhiên đứng lên, đi đến ngồi bên cạnh nắm tay ông.
Hành động thân mật như vậy khiến Tiêu Khải cứng người lại.
Tiêu Mộ Thanh ngả đầu lên bả vai của ông, nói: “Ba, từ sau khi rời đi, con mới biết cuộc sống khổ sở như nào! Mấy năm nay con sống không tốt, sống cũng chẳng vui vẻ gì! Nếu không có Nại Nại thì khoảng thời gian sau khi bị Cố Đức Thọ phản bội, có lẽ con đã không sống nổi.”
Tiêu Khải nhìn khuôn mặt xa lạ của con gái rồi thở dài: “Ba đã không hoàn thành di nguyện của mẹ con, không chăm sóc con cho tốt.”
Tiêu Mộ Thanh lắc đầu.
Đột nhiên bên ngoài đột nhiên truyền tới âm thanh tranh chấp ồn ào.
Bà nhìn thoáng qua Tiêu Khải rồi đi ra mở cửa, bên ngoài có hai người đang không ai nhường ai tiến đến.
Một người mặt vest màu hồng, vừa đi vừa cười nhạt: “Anh có mặt mũi gì mà đến tìm Mộ Thanh?”
Một người mặt vest màu đen, dù cho già nua nhưng vẫn có thể thấy hồi trẻ là một người rất điển trai – Cố Đức Thọ.
Tiêu Mộ Thanh thấy ông ta thì tròng mắt khẽ co lại.
“Mặt mũi gì, tôi với Mỹ Đình là vợ chồng!”
“Vợ chồng cái đầu anh! Chỗ này không có Mỹ Đình! Chỉ có Mộ Thanh thôi! Tôi khuyên anh mau mau cút đi! Đừng có để tôi phải đuổi đi! Năm đó anh đối xử với Mộ Thanh như vậy mà còn dám vác mặt tới đây! Ngứa đòn à!” Thôi Tinh Tước giơ nắm tay lên dọa.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tiêu Mộ Thanh và Tiêu Khải ra khỏi phòng của Trang Nại Nại, Tiêu Mộ Thanh khẽ cười với ba mình: “Ba, con cũng đi nghỉ đây.”“Chúng ta nói chuyện.” Tiêu Mộ Thanh vừa xoay người đi, Tiêu Khải đã gọi lại.Từ hôm qua đến giờ, sau khi về biệt thự hai người họ vẫn canh chừng bên cạnh Trang Nại Nại, hai cha con còn chưa nói chuyện được nhiều.Tiêu Khải đi xuống phòng khách ngồi, Tiêu Mộ Thanh ngồi xuống đối diện ông.Tiêu Khải nhìn con gái nửa ngày, mãi mở miệng được: “Mặt của con... là sao thế?”Vừa dứt lời, cổ họng của ông liền thấy nghèn nghẹn.Công chúa nhỏ được ông nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ trở thành một cô gái xinh đẹp, bây giờ mặt mũi cũng thay đổi, ở nơi ông không biết, con gái của ông đã phải trải qua những gì?Tiêu Mộ Thanh cúi đầu: “Năm đó lúc rời đi gặp tai nạn nên mặt bị hủy.”Nói đến đây, bà sờ lên khuôn mặt của mình: “Như này tốt lắm, trước đây đẹp quá nên nhiều khi con thấy hơi mệt mỏi.”Tiêu Mộ Thanh nhìn Tiêu Khải cười, thế nhưng trên mặt ông lúc này lại chỉ dày đặc sự đau xót.Trông thấy ông như vậy, Tiêu Mộ Thanh bỗng ngẩn ra, rồi đột nhiên đứng lên, đi đến ngồi bên cạnh nắm tay ông.Hành động thân mật như vậy khiến Tiêu Khải cứng người lại.Tiêu Mộ Thanh ngả đầu lên bả vai của ông, nói: “Ba, từ sau khi rời đi, con mới biết cuộc sống khổ sở như nào! Mấy năm nay con sống không tốt, sống cũng chẳng vui vẻ gì! Nếu không có Nại Nại thì khoảng thời gian sau khi bị Cố Đức Thọ phản bội, có lẽ con đã không sống nổi.”Tiêu Khải nhìn khuôn mặt xa lạ của con gái rồi thở dài: “Ba đã không hoàn thành di nguyện của mẹ con, không chăm sóc con cho tốt.”Tiêu Mộ Thanh lắc đầu.Đột nhiên bên ngoài đột nhiên truyền tới âm thanh tranh chấp ồn ào.Bà nhìn thoáng qua Tiêu Khải rồi đi ra mở cửa, bên ngoài có hai người đang không ai nhường ai tiến đến.Một người mặt vest màu hồng, vừa đi vừa cười nhạt: “Anh có mặt mũi gì mà đến tìm Mộ Thanh?”Một người mặt vest màu đen, dù cho già nua nhưng vẫn có thể thấy hồi trẻ là một người rất điển trai – Cố Đức Thọ.Tiêu Mộ Thanh thấy ông ta thì tròng mắt khẽ co lại.“Mặt mũi gì, tôi với Mỹ Đình là vợ chồng!”“Vợ chồng cái đầu anh! Chỗ này không có Mỹ Đình! Chỉ có Mộ Thanh thôi! Tôi khuyên anh mau mau cút đi! Đừng có để tôi phải đuổi đi! Năm đó anh đối xử với Mộ Thanh như vậy mà còn dám vác mặt tới đây! Ngứa đòn à!” Thôi Tinh Tước giơ nắm tay lên dọa.