Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1086: Tôi với mỹ đình là vợ chồng (4)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cô quay sang nhìn Thôi Tinh Tước, ông đang đau đớn nhìn mẹ cô.Chú ấy... cũng hiểu.Coi chú ấy là anh trai tức là đang gián tiếp nói cho chú ấy rằng bà không thích chú ấy sao?Trang Nại Nại cắn môi.Trong nháy mắt cả ba người đều trầm mặc.Thế nhưng Cố Đức Thọ lại vui vẻ tiến lại gần: “Mộ Thanh, anh...”Trong mắt Tiêu Mộ Thanh lóe lên sự chán ghét: “Nếu anh đã tới đây thì tôi nghĩ chúng ta cũng nên nói rõ ràng.”Tiêu Mộ Thanh nói rồi lùi về sau một bước, ngồi xuống ghế salon.“Thật ra tôi đã nghĩ, vì cái gì mà năm đó tôi có thể ra đi dứt khoát như vậy, đó là vì tôi không hề yêu anh!”“Em... có ý gì? Làm sao có thể?”Không yêu thì sao có thể bỏ trốn với ông ta? Không yêu thì sao có thể cùng ông ta sáng lập Cố Thị? Không yêu thì tại sao có thể sinh cho ông ta một đứa con gái?“Năm đó khi anh có con với Lý Ngọc Phương, tôi đột nhiên phát hiện, hóa ra tôi cũng chẳng để ý chuyện đó lắm! Sở dĩ tôi cảm thấy mình yêu anh là do Tiêu Cốc Vân âm thầm dẫn dắt tôi, ám chỉ tôi, khiến tôi nghĩ mình đã yêu anh đến vô bờ bến, đến mức không có anh thì không sống nổi.”Bà nói đến đây liền quay đầu nhìn Tiêu Khải: “Năm đó tất cả mọi chuyện đều cho Tiêu Cốc Vân sắp xếp cho con! Kì thực... con không hề muốn bỏ trốn với anh ta! Chẳng qua là con cảm thấy ở nhà quá mức ngột ngạt cho nên mới muốn đi ra ngoài dạo một vòng với anh ta, không ngờ xe cộ lại xảy ra vấn đề. Nghĩ kĩ lại thì cuộc đời này của con vừa đáng thương lại vừa đáng buồn, ngần này tuổi rồi mà chưa thực sự yêu một ai!”Nói xong, bà lắc đầu rồi đứng dậy đi lên lầu: “Hai người đi đi. Cố Đức Thọ, về sau đừng tới nữa.”Lúc đi tới cửa, Thôi Tinh Tước đột nhiên gọi: “Mộ Thanh!”Bước chân của Tiêu Mộ Thanh ngừng lại, bà nghiêng đầu nhìn Thôi Tinh Tước: “Có chuyện gì sao, anh trai?”Một tiếng “anh trai” này khiến Thôi Tinh Tước chết sững, ông cảm giác giữa hai người họ dường như có một bức tường vô hình cản lại. Ông chờ gần ba mươi năm, rốt cuộc bà cũng đã quay về, nhưng lại coi ông là anh trai?Bọn họ đã một bó tuổi như vậy rồi, còn sống được bao nhiêu năm chứ?Tại sao Tiêu Mộ Thanh... lại không thể tiếp nhận ông ta?Thôi Tinh Tước mím môi không lên tiếng.Tiêu Mộ Thanh thở dài, tiếp tục bước lên lầu.Bà bước vào phòng ngủ đóng cửa lại, tựa như có thể đem tất cả những phiền não giữ lại ở bên ngoài cánh cửa ấy. Bà lao tới chỗ để túi xách của mình, dùng những ngón tay run rẩy móc lấy những viên thuốc, sau đó mạnh mẽ nhét vào miệng. Vị đắng lan ra khắp khoang miệng khiến Tiêu Mộ Thanh cảm thấy dễ chịu hơn. Bà nhìn lọ thuốc trong tay mình, rồi nhét nó lại vào trong túi xách.

Cô quay sang nhìn Thôi Tinh Tước, ông đang đau đớn nhìn mẹ cô.

Chú ấy... cũng hiểu.

Coi chú ấy là anh trai tức là đang gián tiếp nói cho chú ấy rằng bà không thích chú ấy sao?

Trang Nại Nại cắn môi.

Trong nháy mắt cả ba người đều trầm mặc.

Thế nhưng Cố Đức Thọ lại vui vẻ tiến lại gần: “Mộ Thanh, anh...”

Trong mắt Tiêu Mộ Thanh lóe lên sự chán ghét: “Nếu anh đã tới đây thì tôi nghĩ chúng ta cũng nên nói rõ ràng.”

Tiêu Mộ Thanh nói rồi lùi về sau một bước, ngồi xuống ghế salon.

“Thật ra tôi đã nghĩ, vì cái gì mà năm đó tôi có thể ra đi dứt khoát như vậy, đó là vì tôi không hề yêu anh!”

“Em... có ý gì? Làm sao có thể?”

Không yêu thì sao có thể bỏ trốn với ông ta? Không yêu thì sao có thể cùng ông ta sáng lập Cố Thị? Không yêu thì tại sao có thể sinh cho ông ta một đứa con gái?

“Năm đó khi anh có con với Lý Ngọc Phương, tôi đột nhiên phát hiện, hóa ra tôi cũng chẳng để ý chuyện đó lắm! Sở dĩ tôi cảm thấy mình yêu anh là do Tiêu Cốc Vân âm thầm dẫn dắt tôi, ám chỉ tôi, khiến tôi nghĩ mình đã yêu anh đến vô bờ bến, đến mức không có anh thì không sống nổi.”

Bà nói đến đây liền quay đầu nhìn Tiêu Khải: “Năm đó tất cả mọi chuyện đều cho Tiêu Cốc Vân sắp xếp cho con! Kì thực... con không hề muốn bỏ trốn với anh ta! Chẳng qua là con cảm thấy ở nhà quá mức ngột ngạt cho nên mới muốn đi ra ngoài dạo một vòng với anh ta, không ngờ xe cộ lại xảy ra vấn đề. Nghĩ kĩ lại thì cuộc đời này của con vừa đáng thương lại vừa đáng buồn, ngần này tuổi rồi mà chưa thực sự yêu một ai!”

Nói xong, bà lắc đầu rồi đứng dậy đi lên lầu: “Hai người đi đi. Cố Đức Thọ, về sau đừng tới nữa.”

Lúc đi tới cửa, Thôi Tinh Tước đột nhiên gọi: “Mộ Thanh!”

Bước chân của Tiêu Mộ Thanh ngừng lại, bà nghiêng đầu nhìn Thôi Tinh Tước: “Có chuyện gì sao, anh trai?”

Một tiếng “anh trai” này khiến Thôi Tinh Tước chết sững, ông cảm giác giữa hai người họ dường như có một bức tường vô hình cản lại. Ông chờ gần ba mươi năm, rốt cuộc bà cũng đã quay về, nhưng lại coi ông là anh trai?

Bọn họ đã một bó tuổi như vậy rồi, còn sống được bao nhiêu năm chứ?

Tại sao Tiêu Mộ Thanh... lại không thể tiếp nhận ông ta?

Thôi Tinh Tước mím môi không lên tiếng.

Tiêu Mộ Thanh thở dài, tiếp tục bước lên lầu.

Bà bước vào phòng ngủ đóng cửa lại, tựa như có thể đem tất cả những phiền não giữ lại ở bên ngoài cánh cửa ấy. Bà lao tới chỗ để túi xách của mình, dùng những ngón tay run rẩy móc lấy những viên thuốc, sau đó mạnh mẽ nhét vào miệng. Vị đắng lan ra khắp khoang miệng khiến Tiêu Mộ Thanh cảm thấy dễ chịu hơn. Bà nhìn lọ thuốc trong tay mình, rồi nhét nó lại vào trong túi xách.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cô quay sang nhìn Thôi Tinh Tước, ông đang đau đớn nhìn mẹ cô.Chú ấy... cũng hiểu.Coi chú ấy là anh trai tức là đang gián tiếp nói cho chú ấy rằng bà không thích chú ấy sao?Trang Nại Nại cắn môi.Trong nháy mắt cả ba người đều trầm mặc.Thế nhưng Cố Đức Thọ lại vui vẻ tiến lại gần: “Mộ Thanh, anh...”Trong mắt Tiêu Mộ Thanh lóe lên sự chán ghét: “Nếu anh đã tới đây thì tôi nghĩ chúng ta cũng nên nói rõ ràng.”Tiêu Mộ Thanh nói rồi lùi về sau một bước, ngồi xuống ghế salon.“Thật ra tôi đã nghĩ, vì cái gì mà năm đó tôi có thể ra đi dứt khoát như vậy, đó là vì tôi không hề yêu anh!”“Em... có ý gì? Làm sao có thể?”Không yêu thì sao có thể bỏ trốn với ông ta? Không yêu thì sao có thể cùng ông ta sáng lập Cố Thị? Không yêu thì tại sao có thể sinh cho ông ta một đứa con gái?“Năm đó khi anh có con với Lý Ngọc Phương, tôi đột nhiên phát hiện, hóa ra tôi cũng chẳng để ý chuyện đó lắm! Sở dĩ tôi cảm thấy mình yêu anh là do Tiêu Cốc Vân âm thầm dẫn dắt tôi, ám chỉ tôi, khiến tôi nghĩ mình đã yêu anh đến vô bờ bến, đến mức không có anh thì không sống nổi.”Bà nói đến đây liền quay đầu nhìn Tiêu Khải: “Năm đó tất cả mọi chuyện đều cho Tiêu Cốc Vân sắp xếp cho con! Kì thực... con không hề muốn bỏ trốn với anh ta! Chẳng qua là con cảm thấy ở nhà quá mức ngột ngạt cho nên mới muốn đi ra ngoài dạo một vòng với anh ta, không ngờ xe cộ lại xảy ra vấn đề. Nghĩ kĩ lại thì cuộc đời này của con vừa đáng thương lại vừa đáng buồn, ngần này tuổi rồi mà chưa thực sự yêu một ai!”Nói xong, bà lắc đầu rồi đứng dậy đi lên lầu: “Hai người đi đi. Cố Đức Thọ, về sau đừng tới nữa.”Lúc đi tới cửa, Thôi Tinh Tước đột nhiên gọi: “Mộ Thanh!”Bước chân của Tiêu Mộ Thanh ngừng lại, bà nghiêng đầu nhìn Thôi Tinh Tước: “Có chuyện gì sao, anh trai?”Một tiếng “anh trai” này khiến Thôi Tinh Tước chết sững, ông cảm giác giữa hai người họ dường như có một bức tường vô hình cản lại. Ông chờ gần ba mươi năm, rốt cuộc bà cũng đã quay về, nhưng lại coi ông là anh trai?Bọn họ đã một bó tuổi như vậy rồi, còn sống được bao nhiêu năm chứ?Tại sao Tiêu Mộ Thanh... lại không thể tiếp nhận ông ta?Thôi Tinh Tước mím môi không lên tiếng.Tiêu Mộ Thanh thở dài, tiếp tục bước lên lầu.Bà bước vào phòng ngủ đóng cửa lại, tựa như có thể đem tất cả những phiền não giữ lại ở bên ngoài cánh cửa ấy. Bà lao tới chỗ để túi xách của mình, dùng những ngón tay run rẩy móc lấy những viên thuốc, sau đó mạnh mẽ nhét vào miệng. Vị đắng lan ra khắp khoang miệng khiến Tiêu Mộ Thanh cảm thấy dễ chịu hơn. Bà nhìn lọ thuốc trong tay mình, rồi nhét nó lại vào trong túi xách.

Chương 1086: Tôi với mỹ đình là vợ chồng (4)