Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1098: Từ đại chí! em thật sự yêu anh! (3)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Từ Đại Chí sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm nhận được một luồng hơi lạnh truyền tới, khiến anh ta vô thức rùng mình.***Tư Chính Đình vừa về Bắc Kinh đã gấp gáp chạy tới đây. Một tháng trời không được gặp Nại Nại, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại gặp mặt cô, cho nên anh gần như đã dùng tốc độ ánh sáng để lao đến đây.Tối nay anh nhất định phải đem Nại Nại về nhà, vừa nghĩ đến đây thì Tư Chính Đình luôn bình tĩnh cũng đã có chút nóng lòng.Vừa đến cửa anh đã gọi điện cho cô, nghe giọng cũng biết cô đã uống nhiều rồi, cho nên anh mới xuống xe. Thế nhưng đứng bên ngoài đợi mãi vẫn không thấy người đâu, anh liền đi vào.Vừa mới đặt chân vào, lại thấy cô với một người đàn ông đang dây dưa chỗ khúc quanh.Tư Chính Đình cảm thấy rất tức giận, còn tưởng rằng có người nhân lúc Trang Nại Nại uống say mà sàm sỡ cô, vì thế nhanh chóng bước đến.Cuối cùng lại nghe thấy cô hét lên như vậy.Trong nháy mắt, Tư Chính Đình đen mặt.Cô thích Từ Đại Chí?Thậm chí cầu hôn anh ta?Tư Chính Đình vỗ vào bả vai của Từ Đại Chí, lúc anh ta quay đầu thì một cú đấm hướng thẳng về phía mặt anh ta. Một đấm này Tư Chính Đình dùng hết sức nên Từ Đại Chí bị đánh bay ra, ngã nhào trên mặt đất.Sau đó Tư Chính Đình chẳng chút do dự đi thẳng tới bên cạnh Trang Nại Nại, nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng nhìn mình như thể không hiểu có chuyện gì xảy ra, anh bèn khom người ôm ngang cô lên.Đi được hai bước, anh đột nhiên quay sang nhìn Từ Đại Chí chảy máu mũi ròng ròng nhưng không dám ho he nửa lời: “Còn nhớ chuyện tôi nói với cậu lúc học lớp 11 không?”Từ Đại Chí đần độn gật đầu.“Nếu để tôi biết cậu lén lút gặp mặt cô ấy thì cái mà cậu nhận được sau đó không phải là thư tình đâu!”Một câu này nói xong, Tư Chính Đình chẳng buồn nhìn đến Từ Đại Chí mà đi thẳng ra ngoài.Từ Đại Chí sững sờ.Anh ta làm gì?Anh ta có làm cái gì đâu!Chẳng qua là vô tình gặp Trang Nại Nại thôi mà???

Từ Đại Chí sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm nhận được một luồng hơi lạnh truyền tới, khiến anh ta vô thức rùng mình.

***

Tư Chính Đình vừa về Bắc Kinh đã gấp gáp chạy tới đây. Một tháng trời không được gặp Nại Nại, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại gặp mặt cô, cho nên anh gần như đã dùng tốc độ ánh sáng để lao đến đây.

Tối nay anh nhất định phải đem Nại Nại về nhà, vừa nghĩ đến đây thì Tư Chính Đình luôn bình tĩnh cũng đã có chút nóng lòng.

Vừa đến cửa anh đã gọi điện cho cô, nghe giọng cũng biết cô đã uống nhiều rồi, cho nên anh mới xuống xe. Thế nhưng đứng bên ngoài đợi mãi vẫn không thấy người đâu, anh liền đi vào.

Vừa mới đặt chân vào, lại thấy cô với một người đàn ông đang dây dưa chỗ khúc quanh.

Tư Chính Đình cảm thấy rất tức giận, còn tưởng rằng có người nhân lúc Trang Nại Nại uống say mà sàm sỡ cô, vì thế nhanh chóng bước đến.

Cuối cùng lại nghe thấy cô hét lên như vậy.

Trong nháy mắt, Tư Chính Đình đen mặt.

Cô thích Từ Đại Chí?

Thậm chí cầu hôn anh ta?

Tư Chính Đình vỗ vào bả vai của Từ Đại Chí, lúc anh ta quay đầu thì một cú đấm hướng thẳng về phía mặt anh ta. Một đấm này Tư Chính Đình dùng hết sức nên Từ Đại Chí bị đánh bay ra, ngã nhào trên mặt đất.

Sau đó Tư Chính Đình chẳng chút do dự đi thẳng tới bên cạnh Trang Nại Nại, nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng nhìn mình như thể không hiểu có chuyện gì xảy ra, anh bèn khom người ôm ngang cô lên.

Đi được hai bước, anh đột nhiên quay sang nhìn Từ Đại Chí chảy máu mũi ròng ròng nhưng không dám ho he nửa lời: “Còn nhớ chuyện tôi nói với cậu lúc học lớp 11 không?”

Từ Đại Chí đần độn gật đầu.

“Nếu để tôi biết cậu lén lút gặp mặt cô ấy thì cái mà cậu nhận được sau đó không phải là thư tình đâu!”

Một câu này nói xong, Tư Chính Đình chẳng buồn nhìn đến Từ Đại Chí mà đi thẳng ra ngoài.

Từ Đại Chí sững sờ.

Anh ta làm gì?

Anh ta có làm cái gì đâu!

Chẳng qua là vô tình gặp Trang Nại Nại thôi mà???

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Từ Đại Chí sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm nhận được một luồng hơi lạnh truyền tới, khiến anh ta vô thức rùng mình.***Tư Chính Đình vừa về Bắc Kinh đã gấp gáp chạy tới đây. Một tháng trời không được gặp Nại Nại, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại gặp mặt cô, cho nên anh gần như đã dùng tốc độ ánh sáng để lao đến đây.Tối nay anh nhất định phải đem Nại Nại về nhà, vừa nghĩ đến đây thì Tư Chính Đình luôn bình tĩnh cũng đã có chút nóng lòng.Vừa đến cửa anh đã gọi điện cho cô, nghe giọng cũng biết cô đã uống nhiều rồi, cho nên anh mới xuống xe. Thế nhưng đứng bên ngoài đợi mãi vẫn không thấy người đâu, anh liền đi vào.Vừa mới đặt chân vào, lại thấy cô với một người đàn ông đang dây dưa chỗ khúc quanh.Tư Chính Đình cảm thấy rất tức giận, còn tưởng rằng có người nhân lúc Trang Nại Nại uống say mà sàm sỡ cô, vì thế nhanh chóng bước đến.Cuối cùng lại nghe thấy cô hét lên như vậy.Trong nháy mắt, Tư Chính Đình đen mặt.Cô thích Từ Đại Chí?Thậm chí cầu hôn anh ta?Tư Chính Đình vỗ vào bả vai của Từ Đại Chí, lúc anh ta quay đầu thì một cú đấm hướng thẳng về phía mặt anh ta. Một đấm này Tư Chính Đình dùng hết sức nên Từ Đại Chí bị đánh bay ra, ngã nhào trên mặt đất.Sau đó Tư Chính Đình chẳng chút do dự đi thẳng tới bên cạnh Trang Nại Nại, nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng nhìn mình như thể không hiểu có chuyện gì xảy ra, anh bèn khom người ôm ngang cô lên.Đi được hai bước, anh đột nhiên quay sang nhìn Từ Đại Chí chảy máu mũi ròng ròng nhưng không dám ho he nửa lời: “Còn nhớ chuyện tôi nói với cậu lúc học lớp 11 không?”Từ Đại Chí đần độn gật đầu.“Nếu để tôi biết cậu lén lút gặp mặt cô ấy thì cái mà cậu nhận được sau đó không phải là thư tình đâu!”Một câu này nói xong, Tư Chính Đình chẳng buồn nhìn đến Từ Đại Chí mà đi thẳng ra ngoài.Từ Đại Chí sững sờ.Anh ta làm gì?Anh ta có làm cái gì đâu!Chẳng qua là vô tình gặp Trang Nại Nại thôi mà???

Chương 1098: Từ đại chí! em thật sự yêu anh! (3)