Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1115: Tiệc kén rể (5)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Mọi người: “!!!”Sắc mặt Trình Tư Triết lộ vẻ lúng túng.Trình Tư Triết nhìn về phía Trang Nại Nại, trên mặt mang theo ý cười, chờ cô lựa chọn.Trang Nại Nại khoát tay nói: “Không được! Không được!”“Vì sao không được?”“Bởi vì… bởi vì…” Trang Nại Nại thật sự không nghĩ ra được lý do gì nữa, bèn hét toáng lên, “Bởi vì đôi mắt của anh ta quá to. Nhìn vào ban đêm sẽ rất đáng sợ!”Mọi người: “…”Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng.Trang Nại Nại tưởng là nhân viên phục vụ dọn thức ăn nên vô cùng hưng phấn nói to: “Vào đi!”Ngoài cửa, Tư Chính Đình nghe tiếng nói hưng phấn của cô thì lập tức căng thẳng. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy khẩn trương như thế. Không biết có truyện gì mà Nại Nại vui vẻ như vậy. Nhưng vừa đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, khuôn mặt của anh lập tức trầm xuống.Trong phòng, Nại Nại và Tiêu Khải ngồi ghế chủ vị, phía dưới là một, hai, ba… tám người đàn ông.Ai nấy đều là tinh anh trong xã hội.Đây là… tình huống gì?Tiêu Khải cũng tưởng là nhân viên phục vụ nên không nhìn. Thấy Trang Nại Nại soi mói đủ thứ, ông vô cùng bất mãn.“Hừ. Nếu cháu không chọn được người nào, vậy hãy hẹn hò với từng người một đi.”Khuôn mặt Tư Chính Đình càng đen hơn nữa.Chọn người?Hẹn hò?Vừa rồi Trang Nại Nại vui vẻ như vậy, là bởi vì có nhiều người để hẹn hò?Trong nháy mắt, Trang Nại Nại cảm thấy không thể nhịn nổi nữa. Cô kính nể ông, nhưng ông làm thế này cũng quá đáng lắm rồi.Cô vừa định nổi giận, bỗng cảm nhận được một ánh mắt âm trầm quen thuộc, rơi trên người mình. Cô nhìn ra cửa, rồi đứng phắt dậy.Tư Chính Đình!Sao anh lại tới đây?Cô phải giải thích với người đàn ông lòng dạ hẹp hòi này thế nào đây?Trang Nại Nại định bước lại chỗ Tư Chính Đình, nhưng thấy anh nhìn vài vòng trong phòng rồi mím môi lại, thì không dám đi nữa.Anh sắp nổi bão!Cảm giác được Trang Nại Nại khác thường, mọi người trong phòng đồng loạt nhìn ra cửa.Thấy Tư Chính Đình, Tiêu Khải lạnh giọng hỏi: “Thì ra là cậu Tư. Xin hỏi, cậu có chuyện gì sao?”Ánh mắt của Tư Chính Đình từ trên người Trang Nại Nại dời sang Tiêu Khải. 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Mọi người: “!!!”Sắc mặt Trình Tư Triết lộ vẻ lúng túng.Trình Tư Triết nhìn về phía Trang Nại Nại, trên mặt mang theo ý cười, chờ cô lựa chọn.Trang Nại Nại khoát tay nói: “Không được! Không được!”“Vì sao không được?”“Bởi vì… bởi vì…” Trang Nại Nại thật sự không nghĩ ra được lý do gì nữa, bèn hét toáng lên, “Bởi vì đôi mắt của anh ta quá to. Nhìn vào ban đêm sẽ rất đáng sợ!”Mọi người: “…”Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng.Trang Nại Nại tưởng là nhân viên phục vụ dọn thức ăn nên vô cùng hưng phấn nói to: “Vào đi!”Ngoài cửa, Tư Chính Đình nghe tiếng nói hưng phấn của cô thì lập tức căng thẳng. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy khẩn trương như thế. Không biết có truyện gì mà Nại Nại vui vẻ như vậy. Nhưng vừa đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, khuôn mặt của anh lập tức trầm xuống.Trong phòng, Nại Nại và Tiêu Khải ngồi ghế chủ vị, phía dưới là một, hai, ba… tám người đàn ông.Ai nấy đều là tinh anh trong xã hội.Đây là… tình huống gì?Tiêu Khải cũng tưởng là nhân viên phục vụ nên không nhìn. Thấy Trang Nại Nại soi mói đủ thứ, ông vô cùng bất mãn.“Hừ. Nếu cháu không chọn được người nào, vậy hãy hẹn hò với từng người một đi.”Khuôn mặt Tư Chính Đình càng đen hơn nữa.Chọn người?Hẹn hò?Vừa rồi Trang Nại Nại vui vẻ như vậy, là bởi vì có nhiều người để hẹn hò?Trong nháy mắt, Trang Nại Nại cảm thấy không thể nhịn nổi nữa. Cô kính nể ông, nhưng ông làm thế này cũng quá đáng lắm rồi.Cô vừa định nổi giận, bỗng cảm nhận được một ánh mắt âm trầm quen thuộc, rơi trên người mình. Cô nhìn ra cửa, rồi đứng phắt dậy.Tư Chính Đình!Sao anh lại tới đây?Cô phải giải thích với người đàn ông lòng dạ hẹp hòi này thế nào đây?Trang Nại Nại định bước lại chỗ Tư Chính Đình, nhưng thấy anh nhìn vài vòng trong phòng rồi mím môi lại, thì không dám đi nữa.Anh sắp nổi bão!Cảm giác được Trang Nại Nại khác thường, mọi người trong phòng đồng loạt nhìn ra cửa.Thấy Tư Chính Đình, Tiêu Khải lạnh giọng hỏi: “Thì ra là cậu Tư. Xin hỏi, cậu có chuyện gì sao?”Ánh mắt của Tư Chính Đình từ trên người Trang Nại Nại dời sang Tiêu Khải. 

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Mọi người: “!!!”Sắc mặt Trình Tư Triết lộ vẻ lúng túng.Trình Tư Triết nhìn về phía Trang Nại Nại, trên mặt mang theo ý cười, chờ cô lựa chọn.Trang Nại Nại khoát tay nói: “Không được! Không được!”“Vì sao không được?”“Bởi vì… bởi vì…” Trang Nại Nại thật sự không nghĩ ra được lý do gì nữa, bèn hét toáng lên, “Bởi vì đôi mắt của anh ta quá to. Nhìn vào ban đêm sẽ rất đáng sợ!”Mọi người: “…”Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng.Trang Nại Nại tưởng là nhân viên phục vụ dọn thức ăn nên vô cùng hưng phấn nói to: “Vào đi!”Ngoài cửa, Tư Chính Đình nghe tiếng nói hưng phấn của cô thì lập tức căng thẳng. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy khẩn trương như thế. Không biết có truyện gì mà Nại Nại vui vẻ như vậy. Nhưng vừa đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, khuôn mặt của anh lập tức trầm xuống.Trong phòng, Nại Nại và Tiêu Khải ngồi ghế chủ vị, phía dưới là một, hai, ba… tám người đàn ông.Ai nấy đều là tinh anh trong xã hội.Đây là… tình huống gì?Tiêu Khải cũng tưởng là nhân viên phục vụ nên không nhìn. Thấy Trang Nại Nại soi mói đủ thứ, ông vô cùng bất mãn.“Hừ. Nếu cháu không chọn được người nào, vậy hãy hẹn hò với từng người một đi.”Khuôn mặt Tư Chính Đình càng đen hơn nữa.Chọn người?Hẹn hò?Vừa rồi Trang Nại Nại vui vẻ như vậy, là bởi vì có nhiều người để hẹn hò?Trong nháy mắt, Trang Nại Nại cảm thấy không thể nhịn nổi nữa. Cô kính nể ông, nhưng ông làm thế này cũng quá đáng lắm rồi.Cô vừa định nổi giận, bỗng cảm nhận được một ánh mắt âm trầm quen thuộc, rơi trên người mình. Cô nhìn ra cửa, rồi đứng phắt dậy.Tư Chính Đình!Sao anh lại tới đây?Cô phải giải thích với người đàn ông lòng dạ hẹp hòi này thế nào đây?Trang Nại Nại định bước lại chỗ Tư Chính Đình, nhưng thấy anh nhìn vài vòng trong phòng rồi mím môi lại, thì không dám đi nữa.Anh sắp nổi bão!Cảm giác được Trang Nại Nại khác thường, mọi người trong phòng đồng loạt nhìn ra cửa.Thấy Tư Chính Đình, Tiêu Khải lạnh giọng hỏi: “Thì ra là cậu Tư. Xin hỏi, cậu có chuyện gì sao?”Ánh mắt của Tư Chính Đình từ trên người Trang Nại Nại dời sang Tiêu Khải. 

Chương 1115: Tiệc kén rể (5)