Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1130: Chị, chúng ta tâm sự một lát? (3)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tiêu Cốc Vân đứng dậy đi ra ngoài.Mới đi được vài bước, lại bị Tiêu Mộ Thanh gọi lại, “Chờ đã!”Tiêu Cốc Vân quay đầu, Tiêu Mộ Thanh nhìn chằm chằm bà ta hỏi, “Chị chưa từng hối hận về chuyện năm xưa?”Tiêu Cốc Vân cười nhạt, “Hối hận? Trong từ điển của tôi không có từ hối hận! Quy tắc trò chơi khắc nghiệt như vậy đấy, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, cô đừng trách tôi tàn nhẫn, muốn trách thì hãy trách cô của năm xưa quá ngây thơ!”Nói xong, bà ta nghênh ngang bỏ đi.Trang Nại Nại siết chặt nắm đấm. Cô cảm thấy cô của bây giờ đã đủ mạnh mẽ, nhưng không ngờ cô vẫn khiến mẹ bị sỉ nhục, bị mất mặt.Cô lặp lại những lời Tiêu Cốc Vân nói, ở tận sâu trong lòng có cái gì đó đang muốn phá kén chui ra, làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu.Cô nhìn mẹ mình, bà uống hết tách trà rồi lẳng lặng ngồi trong đình. Không biết bà đang nghĩ gì mà dáng vẻ đau buồn như bị đả kích, điều này càng khiến cô thêm đau lòng.Trang Nại Nại suy nghĩ rồi quyết định lặng lẽ rời đi.Khi cô đi rồi, Tiêu Mộ Thanh quay lại nhìn chỗ cô vừa đứng, nở nụ cười ấm áp, nói thầm trong lòng: Nại Nại, mẹ không còn nhiều thời gian nữa, nên chỉ có thể dùng cách này để kích thích con vươn lên.Bà lấy lọ thuốc trong túi ra, lấy đủ số lượng rồi bỏ hết vào miệng.***Trở lại phòng ngủ, Trang Nại Nại bỗng dưng rất muốn khóc. Cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, chưa từng tiếp xúc nhiều với những mặt đen tối như vậy. Hai năm qua, cô cảm thấy mình đã đủ trưởng thành. Nhưng đến giờ phút này, cô mới phát hiện vẫn chưa đủ.Mẹ lợi hại như vậy mà vẫn bị Tiêu Cốc Vân chỉ thẳng vào mặt mắng, thì cô có thể làm được gì?Chuyện duy nhất cô có thể làm là thắng trong lần thi đấu này, sau đó từ từ tiếp nhận Hoàng Gia Thịnh Thế. Con đường tương lai gập ghềnh khó khăn như vậy, nhưng cô không có tư cách dừng bước.Nghĩ tới đây, Trang Nại Nại lại mang tài liệu Tiêu Khải đưa cho cô học ra xem. Trước kia, nội dung nào khô khan vô vị cô đều nhờ Tư Chính Đình giảng giải. Nhưng lúc này, cô muốn tự mình học.Cô không thể tiếp tục dựa vào người khác được nữa, cô phải dựa vào bản thân mình.***Những ngày kế tiếp, Trang Nại Nại càng thêm bận rộn, mỗi ngày chỉ ngủ sáu tiếng, dậy sớm tự học phương pháp quản lý nhân viên, sau đó qua lại giữa nhà và công ty như con quay.Dù bận như vậy nhưng mỗi ngày sau khi tan làm, cô đều không quên đến thăm các con.Chiều nay, cô lại đến biệt thự của các con, không có gì bất ngờ xảy ra thì Tư Chính Đình cũng ở đó. Hai người cùng nhau dỗ con ngủ, sau đó Tư Chính Đình lái xe đưa cô về biệt thự nhà họ Tiêu.Trên đường, Trang Nại Nại im lặng nhìn phía trước. Một lúc lâu sau, cô nói: “Chính Đình, hết thời gian đánh cuộc, em sẽ ra nước ngoài du học.”Tư Chính Đình siết chặt vô lăng, bình tĩnh nhìn về phía trước, nói: “Ừ!”
Tiêu Cốc Vân đứng dậy đi ra ngoài.
Mới đi được vài bước, lại bị Tiêu Mộ Thanh gọi lại, “Chờ đã!”
Tiêu Cốc Vân quay đầu, Tiêu Mộ Thanh nhìn chằm chằm bà ta hỏi, “Chị chưa từng hối hận về chuyện năm xưa?”
Tiêu Cốc Vân cười nhạt, “Hối hận? Trong từ điển của tôi không có từ hối hận! Quy tắc trò chơi khắc nghiệt như vậy đấy, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, cô đừng trách tôi tàn nhẫn, muốn trách thì hãy trách cô của năm xưa quá ngây thơ!”
Nói xong, bà ta nghênh ngang bỏ đi.
Trang Nại Nại siết chặt nắm đấm. Cô cảm thấy cô của bây giờ đã đủ mạnh mẽ, nhưng không ngờ cô vẫn khiến mẹ bị sỉ nhục, bị mất mặt.
Cô lặp lại những lời Tiêu Cốc Vân nói, ở tận sâu trong lòng có cái gì đó đang muốn phá kén chui ra, làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô nhìn mẹ mình, bà uống hết tách trà rồi lẳng lặng ngồi trong đình. Không biết bà đang nghĩ gì mà dáng vẻ đau buồn như bị đả kích, điều này càng khiến cô thêm đau lòng.
Trang Nại Nại suy nghĩ rồi quyết định lặng lẽ rời đi.
Khi cô đi rồi, Tiêu Mộ Thanh quay lại nhìn chỗ cô vừa đứng, nở nụ cười ấm áp, nói thầm trong lòng: Nại Nại, mẹ không còn nhiều thời gian nữa, nên chỉ có thể dùng cách này để kích thích con vươn lên.
Bà lấy lọ thuốc trong túi ra, lấy đủ số lượng rồi bỏ hết vào miệng.
***
Trở lại phòng ngủ, Trang Nại Nại bỗng dưng rất muốn khóc. Cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, chưa từng tiếp xúc nhiều với những mặt đen tối như vậy. Hai năm qua, cô cảm thấy mình đã đủ trưởng thành. Nhưng đến giờ phút này, cô mới phát hiện vẫn chưa đủ.
Mẹ lợi hại như vậy mà vẫn bị Tiêu Cốc Vân chỉ thẳng vào mặt mắng, thì cô có thể làm được gì?
Chuyện duy nhất cô có thể làm là thắng trong lần thi đấu này, sau đó từ từ tiếp nhận Hoàng Gia Thịnh Thế. Con đường tương lai gập ghềnh khó khăn như vậy, nhưng cô không có tư cách dừng bước.
Nghĩ tới đây, Trang Nại Nại lại mang tài liệu Tiêu Khải đưa cho cô học ra xem. Trước kia, nội dung nào khô khan vô vị cô đều nhờ Tư Chính Đình giảng giải. Nhưng lúc này, cô muốn tự mình học.
Cô không thể tiếp tục dựa vào người khác được nữa, cô phải dựa vào bản thân mình.
***
Những ngày kế tiếp, Trang Nại Nại càng thêm bận rộn, mỗi ngày chỉ ngủ sáu tiếng, dậy sớm tự học phương pháp quản lý nhân viên, sau đó qua lại giữa nhà và công ty như con quay.
Dù bận như vậy nhưng mỗi ngày sau khi tan làm, cô đều không quên đến thăm các con.
Chiều nay, cô lại đến biệt thự của các con, không có gì bất ngờ xảy ra thì Tư Chính Đình cũng ở đó. Hai người cùng nhau dỗ con ngủ, sau đó Tư Chính Đình lái xe đưa cô về biệt thự nhà họ Tiêu.
Trên đường, Trang Nại Nại im lặng nhìn phía trước. Một lúc lâu sau, cô nói: “Chính Đình, hết thời gian đánh cuộc, em sẽ ra nước ngoài du học.”
Tư Chính Đình siết chặt vô lăng, bình tĩnh nhìn về phía trước, nói: “Ừ!”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tiêu Cốc Vân đứng dậy đi ra ngoài.Mới đi được vài bước, lại bị Tiêu Mộ Thanh gọi lại, “Chờ đã!”Tiêu Cốc Vân quay đầu, Tiêu Mộ Thanh nhìn chằm chằm bà ta hỏi, “Chị chưa từng hối hận về chuyện năm xưa?”Tiêu Cốc Vân cười nhạt, “Hối hận? Trong từ điển của tôi không có từ hối hận! Quy tắc trò chơi khắc nghiệt như vậy đấy, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, cô đừng trách tôi tàn nhẫn, muốn trách thì hãy trách cô của năm xưa quá ngây thơ!”Nói xong, bà ta nghênh ngang bỏ đi.Trang Nại Nại siết chặt nắm đấm. Cô cảm thấy cô của bây giờ đã đủ mạnh mẽ, nhưng không ngờ cô vẫn khiến mẹ bị sỉ nhục, bị mất mặt.Cô lặp lại những lời Tiêu Cốc Vân nói, ở tận sâu trong lòng có cái gì đó đang muốn phá kén chui ra, làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu.Cô nhìn mẹ mình, bà uống hết tách trà rồi lẳng lặng ngồi trong đình. Không biết bà đang nghĩ gì mà dáng vẻ đau buồn như bị đả kích, điều này càng khiến cô thêm đau lòng.Trang Nại Nại suy nghĩ rồi quyết định lặng lẽ rời đi.Khi cô đi rồi, Tiêu Mộ Thanh quay lại nhìn chỗ cô vừa đứng, nở nụ cười ấm áp, nói thầm trong lòng: Nại Nại, mẹ không còn nhiều thời gian nữa, nên chỉ có thể dùng cách này để kích thích con vươn lên.Bà lấy lọ thuốc trong túi ra, lấy đủ số lượng rồi bỏ hết vào miệng.***Trở lại phòng ngủ, Trang Nại Nại bỗng dưng rất muốn khóc. Cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, chưa từng tiếp xúc nhiều với những mặt đen tối như vậy. Hai năm qua, cô cảm thấy mình đã đủ trưởng thành. Nhưng đến giờ phút này, cô mới phát hiện vẫn chưa đủ.Mẹ lợi hại như vậy mà vẫn bị Tiêu Cốc Vân chỉ thẳng vào mặt mắng, thì cô có thể làm được gì?Chuyện duy nhất cô có thể làm là thắng trong lần thi đấu này, sau đó từ từ tiếp nhận Hoàng Gia Thịnh Thế. Con đường tương lai gập ghềnh khó khăn như vậy, nhưng cô không có tư cách dừng bước.Nghĩ tới đây, Trang Nại Nại lại mang tài liệu Tiêu Khải đưa cho cô học ra xem. Trước kia, nội dung nào khô khan vô vị cô đều nhờ Tư Chính Đình giảng giải. Nhưng lúc này, cô muốn tự mình học.Cô không thể tiếp tục dựa vào người khác được nữa, cô phải dựa vào bản thân mình.***Những ngày kế tiếp, Trang Nại Nại càng thêm bận rộn, mỗi ngày chỉ ngủ sáu tiếng, dậy sớm tự học phương pháp quản lý nhân viên, sau đó qua lại giữa nhà và công ty như con quay.Dù bận như vậy nhưng mỗi ngày sau khi tan làm, cô đều không quên đến thăm các con.Chiều nay, cô lại đến biệt thự của các con, không có gì bất ngờ xảy ra thì Tư Chính Đình cũng ở đó. Hai người cùng nhau dỗ con ngủ, sau đó Tư Chính Đình lái xe đưa cô về biệt thự nhà họ Tiêu.Trên đường, Trang Nại Nại im lặng nhìn phía trước. Một lúc lâu sau, cô nói: “Chính Đình, hết thời gian đánh cuộc, em sẽ ra nước ngoài du học.”Tư Chính Đình siết chặt vô lăng, bình tĩnh nhìn về phía trước, nói: “Ừ!”