Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1149: Sinh nhật một tuổi (8)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trang Nại Nại đi tới lấy quà của Tiêu Khải tặng ra, “Đây là quà của ông nội tôi tặng. Hai đứa mới được một tuổi, dĩ nhiên là phải chơi đồ chơi rồi! Tặng quà thì phải có thành ý, chắc Lưu tiểu thư cũng biết điều này chứ?”Lưu tiểu thư hếch cằm lên, cực kỳ kiêu căng nói: “Không có tiền dĩ nhiên là phải tặng thành ý rồi, có tiền thì nên tặng đồ quý giá. Nhưng nhà cô Cố nghèo, tặng cái này cũng được. Có điều, thế này cũng ki bo quá, tốt xấu gì cũng phải giữ mặt mũi chứ!”Tư Quang Tùng gật đầu đồng tình, rồi lắc đầu nhìn Trang Nại Nại.Tư Quang Thanh thì nói thẳng, “Chính Đình, gia cảnh cô vợ này của con cũng thật là… Ài! Ba nghe nói các con vẫn chưa tái hôn? Đã thế thì con nên tìm người có ích cho sự nghiệp của con ấy. Lưu tiểu thư đây hình như có một người chị họ, gia đình kinh doanh than, có cần ba hỏi giúp con không?”Lưu tiểu thư nghe vậy liền xen mồm vào: “Bác tôi nói, của hồi môn cho chị họ tôi ít nhất cũng phải hai mươi triệu NDT. Của hồi môn của cô Cố lúc trước là bao nhiêu? À, không đúng, hình như… hai người vẫn chưa tổ chức hôn lễ mà nhỉ?”Nói xong cô ta lại nhếch mép, khoác tay Tư Chính Lĩnh, “Đúng là đáng thương!”Đúng lúc này, có tiếng ho vang lên, Tiêu Khải được Tiêu Mộ Thanh dìu ra.Tiêu Khải quanh năm ở bên Mỹ, huống chi lúc rong ruổi trên thường trường thì ông vẫn còn rất trẻ. Mấy năm qua, ông vẫn im hơi lặng tiếng, lại đã già, vì thế mấy người vừa đến không ai nhận ra ông.Đinh Mộng Á giới thiệu bọn họ, “Đây là ông nội và mẹ của Nại Nại.”Lưu tiểu thư nghe vậy thì phì cười, chỉ vào Tiêu Khải nói: “Cái ông già chống gậy này trông giống mấy lão già cứng đầu cứng cổ trong mấy gia tộc cổ đại ghê! Chẳng trách chỉ tặng mỗi một con robot! Ài, nhưng mà cũng dễ hiểu thôi, mấy lão già thế này là ki bo lắm, tặng bánh cho cháu còn phải đếm trước xem mấy cái ấy chứ!”“Cô nói cái gì?” Trang Nại Nại thực sự nổi giận với lối ăn nói vô duyên của cô Lưu tiểu thư này.Lưu tiểu thư kia lập tức lui ra sau một bước, hoảng sợ nắm chặt tay Tư Chính Lĩnh, “Anh Chính Lĩnh, không phải là bà chị này không nói lại nên muốn đánh em đấy chứ?”
Trang Nại Nại đi tới lấy quà của Tiêu Khải tặng ra, “Đây là quà của ông nội tôi tặng. Hai đứa mới được một tuổi, dĩ nhiên là phải chơi đồ chơi rồi! Tặng quà thì phải có thành ý, chắc Lưu tiểu thư cũng biết điều này chứ?”
Lưu tiểu thư hếch cằm lên, cực kỳ kiêu căng nói: “Không có tiền dĩ nhiên là phải tặng thành ý rồi, có tiền thì nên tặng đồ quý giá. Nhưng nhà cô Cố nghèo, tặng cái này cũng được. Có điều, thế này cũng ki bo quá, tốt xấu gì cũng phải giữ mặt mũi chứ!”
Tư Quang Tùng gật đầu đồng tình, rồi lắc đầu nhìn Trang Nại Nại.
Tư Quang Thanh thì nói thẳng, “Chính Đình, gia cảnh cô vợ này của con cũng thật là… Ài! Ba nghe nói các con vẫn chưa tái hôn? Đã thế thì con nên tìm người có ích cho sự nghiệp của con ấy. Lưu tiểu thư đây hình như có một người chị họ, gia đình kinh doanh than, có cần ba hỏi giúp con không?”
Lưu tiểu thư nghe vậy liền xen mồm vào: “Bác tôi nói, của hồi môn cho chị họ tôi ít nhất cũng phải hai mươi triệu NDT. Của hồi môn của cô Cố lúc trước là bao nhiêu? À, không đúng, hình như… hai người vẫn chưa tổ chức hôn lễ mà nhỉ?”
Nói xong cô ta lại nhếch mép, khoác tay Tư Chính Lĩnh, “Đúng là đáng thương!”
Đúng lúc này, có tiếng ho vang lên, Tiêu Khải được Tiêu Mộ Thanh dìu ra.
Tiêu Khải quanh năm ở bên Mỹ, huống chi lúc rong ruổi trên thường trường thì ông vẫn còn rất trẻ. Mấy năm qua, ông vẫn im hơi lặng tiếng, lại đã già, vì thế mấy người vừa đến không ai nhận ra ông.
Đinh Mộng Á giới thiệu bọn họ, “Đây là ông nội và mẹ của Nại Nại.”
Lưu tiểu thư nghe vậy thì phì cười, chỉ vào Tiêu Khải nói: “Cái ông già chống gậy này trông giống mấy lão già cứng đầu cứng cổ trong mấy gia tộc cổ đại ghê! Chẳng trách chỉ tặng mỗi một con robot! Ài, nhưng mà cũng dễ hiểu thôi, mấy lão già thế này là ki bo lắm, tặng bánh cho cháu còn phải đếm trước xem mấy cái ấy chứ!”
“Cô nói cái gì?” Trang Nại Nại thực sự nổi giận với lối ăn nói vô duyên của cô Lưu tiểu thư này.
Lưu tiểu thư kia lập tức lui ra sau một bước, hoảng sợ nắm chặt tay Tư Chính Lĩnh, “Anh Chính Lĩnh, không phải là bà chị này không nói lại nên muốn đánh em đấy chứ?”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trang Nại Nại đi tới lấy quà của Tiêu Khải tặng ra, “Đây là quà của ông nội tôi tặng. Hai đứa mới được một tuổi, dĩ nhiên là phải chơi đồ chơi rồi! Tặng quà thì phải có thành ý, chắc Lưu tiểu thư cũng biết điều này chứ?”Lưu tiểu thư hếch cằm lên, cực kỳ kiêu căng nói: “Không có tiền dĩ nhiên là phải tặng thành ý rồi, có tiền thì nên tặng đồ quý giá. Nhưng nhà cô Cố nghèo, tặng cái này cũng được. Có điều, thế này cũng ki bo quá, tốt xấu gì cũng phải giữ mặt mũi chứ!”Tư Quang Tùng gật đầu đồng tình, rồi lắc đầu nhìn Trang Nại Nại.Tư Quang Thanh thì nói thẳng, “Chính Đình, gia cảnh cô vợ này của con cũng thật là… Ài! Ba nghe nói các con vẫn chưa tái hôn? Đã thế thì con nên tìm người có ích cho sự nghiệp của con ấy. Lưu tiểu thư đây hình như có một người chị họ, gia đình kinh doanh than, có cần ba hỏi giúp con không?”Lưu tiểu thư nghe vậy liền xen mồm vào: “Bác tôi nói, của hồi môn cho chị họ tôi ít nhất cũng phải hai mươi triệu NDT. Của hồi môn của cô Cố lúc trước là bao nhiêu? À, không đúng, hình như… hai người vẫn chưa tổ chức hôn lễ mà nhỉ?”Nói xong cô ta lại nhếch mép, khoác tay Tư Chính Lĩnh, “Đúng là đáng thương!”Đúng lúc này, có tiếng ho vang lên, Tiêu Khải được Tiêu Mộ Thanh dìu ra.Tiêu Khải quanh năm ở bên Mỹ, huống chi lúc rong ruổi trên thường trường thì ông vẫn còn rất trẻ. Mấy năm qua, ông vẫn im hơi lặng tiếng, lại đã già, vì thế mấy người vừa đến không ai nhận ra ông.Đinh Mộng Á giới thiệu bọn họ, “Đây là ông nội và mẹ của Nại Nại.”Lưu tiểu thư nghe vậy thì phì cười, chỉ vào Tiêu Khải nói: “Cái ông già chống gậy này trông giống mấy lão già cứng đầu cứng cổ trong mấy gia tộc cổ đại ghê! Chẳng trách chỉ tặng mỗi một con robot! Ài, nhưng mà cũng dễ hiểu thôi, mấy lão già thế này là ki bo lắm, tặng bánh cho cháu còn phải đếm trước xem mấy cái ấy chứ!”“Cô nói cái gì?” Trang Nại Nại thực sự nổi giận với lối ăn nói vô duyên của cô Lưu tiểu thư này.Lưu tiểu thư kia lập tức lui ra sau một bước, hoảng sợ nắm chặt tay Tư Chính Lĩnh, “Anh Chính Lĩnh, không phải là bà chị này không nói lại nên muốn đánh em đấy chứ?”