Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1151: Sinh nhật một tuổi (10)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Xét đến ngọc thì phải nói đến duyên phận, mỗi một miếng ngọc đều có chất riêng của nó. Hai miếng ngọc này khiến người ta có cảm giác ấm áp. Tư Quang Tùng chỉ nhận ra chúng không tầm thường, nhưng lại không nhìn ra được chúng có gì khác biệt, bèn đẩy tay Tư Quang Thanh, “Anh, đây là ngọc gì thế?”“Đây là hai miếng bạch ngọc thượng hạng! Chú còn nhớ anh từng nói với chú, có hai miếng ngọc bội cao cấp, tượng trưng cho câu chuyện tình yêu của quốc vương và vương hậu Sa Na trong truyền thuyết cổ Hy Lạp không? Hơn hai mươi năm trước, hai miếng ngọc này được bán đấu giá với cái giá rất cao!”Tư Quang Tùng giật mình, “Là hai miếng ngọc trị giá hai trăm triệu NDT mà anh bảo đó sao?”Tư Quang Thanh gật đầu.Hai trăm triệu NDT, hơn hai mươi năm trước tương tương với hai mươi tỷ NDT bây giờ!Hai miếng ngọc này tại sao lại ở đây?Tư Quang Tùng nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn hai miếng ngọc lộ rõ vẻ tham lam. Còn Tư Quang Thanh thì khiếp sợ nhìn Tiêu Khải.Lưu tiểu thư đứng bên cạnh lại kêu ầm lên, “Bác Tư chắc là nhìn nhầm rồi? Hai trăm triệu NDT? Đừng nói là hai trăm triệu, đến hai trăm nghìn NDT, nhà họ Cố còn không lấy ra nổi nữa là, đây chắc chắn là đồ dỏm!”Hai cái tượng vàng cô ta tặng mới chỉ hơn một trăm nghìn NDT, ấy thế mà hai miếng ngọc chỉ bằng cỡ bàn tay này lại trị giá những hai trăm triệu NDT? Lừa ai chứ!“Đúng, chính là đồ dỏm! Cái đám nghèo mạt rệp như bọn họ thì sao có nổi thứ này!” Lưu tiểu thư vẫn tiếp tục sỉ nhục gia đình Trang Nại Nại.Tư Quang Thanh run run giọng hỏi: “Ngài… ngài là ai?”Đinh Mộng Á nghe thế liền nói: “Ông có nhớ ba của người bạn thân mà tôi đã từng nói với ông không?”Tư Quang Thanh khiếp sợ lui ra sau, “Ngài… ngài… ngài là Tiêu Khải?”Năm xưa, lúc Tiêu Khải lăn lộn trên thương trường thì bọn họ mới chỉ là đám lít nhít. Có ai mà không biết Tiêu Khải danh tiếng lẫy lừng?Thời đại của ông đã qua, nhưng ông vẫn là một nhân vật lớn in dấu ấn sâu trong lòng bọn họ.Tư Quang Thanh nhìn về phía hai miếng ngọc, nuốt nước miếng, sau đó mới chợt nhớ ra, bèn chất vấn Đinh Mộng Á: “Chẳng phải bà vừa nói đây là ông nội của Trang Nại Nại sao? Sao bà có thể nói dối tôi, khiến tôi hiểu lầm Tiêu lão?”Đinh Mộng Á cười lạnh: “Sao tôi lại phải nói dối ông? Nại Nại chính là cháu gái duy nhất của Tiêu lão, cũng chính là người thừa kế của nhà họ Tiêu!”“Cái gì?”Tư Quang Thanh khiếp sợ mở to mắt, Tư Quang Tùng cũng nghe ra. Nhưng bọn họ còn chưa kịp nói gì thì Lưu tiểu thư đã lắp bắp hỏi: “Cô… cô… cô chính là Tiêu tiểu thư nổi tiếng dạo gần đây sao?”Người thừa kế của Hoàng Gia Thịnh Thế về nước gây dựng sự nghiệp, ý đồ tiến quân vào thị trường trong nước, doanh nhân trong nước rất coi trọng chuyện này. Nhưng bọn họ chẳng tài nào ngờ được, Tiêu tiểu thư vốn chỉ nghe danh kia lại là Trang Nại Nại!Tư Quang Thanh hết nhìn bọn họ rồi lại nhìn sang Tư Quang Tùng.Lúc Đinh Mộng Á tiếp quản Đế Hào, Tư Quang Tùng luôn quấy rối bà, hòng cướp đoạt quyền quản lý, dù không thành công thì cũng có một chút tiếng nói trong công ty. Nhưng bây giờ, toàn bộ Đế Hào đã bị Tư Chính Đình thâu tóm.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Xét đến ngọc thì phải nói đến duyên phận, mỗi một miếng ngọc đều có chất riêng của nó. Hai miếng ngọc này khiến người ta có cảm giác ấm áp. Tư Quang Tùng chỉ nhận ra chúng không tầm thường, nhưng lại không nhìn ra được chúng có gì khác biệt, bèn đẩy tay Tư Quang Thanh, “Anh, đây là ngọc gì thế?”“Đây là hai miếng bạch ngọc thượng hạng! Chú còn nhớ anh từng nói với chú, có hai miếng ngọc bội cao cấp, tượng trưng cho câu chuyện tình yêu của quốc vương và vương hậu Sa Na trong truyền thuyết cổ Hy Lạp không? Hơn hai mươi năm trước, hai miếng ngọc này được bán đấu giá với cái giá rất cao!”Tư Quang Tùng giật mình, “Là hai miếng ngọc trị giá hai trăm triệu NDT mà anh bảo đó sao?”Tư Quang Thanh gật đầu.Hai trăm triệu NDT, hơn hai mươi năm trước tương tương với hai mươi tỷ NDT bây giờ!Hai miếng ngọc này tại sao lại ở đây?Tư Quang Tùng nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn hai miếng ngọc lộ rõ vẻ tham lam. Còn Tư Quang Thanh thì khiếp sợ nhìn Tiêu Khải.Lưu tiểu thư đứng bên cạnh lại kêu ầm lên, “Bác Tư chắc là nhìn nhầm rồi? Hai trăm triệu NDT? Đừng nói là hai trăm triệu, đến hai trăm nghìn NDT, nhà họ Cố còn không lấy ra nổi nữa là, đây chắc chắn là đồ dỏm!”Hai cái tượng vàng cô ta tặng mới chỉ hơn một trăm nghìn NDT, ấy thế mà hai miếng ngọc chỉ bằng cỡ bàn tay này lại trị giá những hai trăm triệu NDT? Lừa ai chứ!“Đúng, chính là đồ dỏm! Cái đám nghèo mạt rệp như bọn họ thì sao có nổi thứ này!” Lưu tiểu thư vẫn tiếp tục sỉ nhục gia đình Trang Nại Nại.Tư Quang Thanh run run giọng hỏi: “Ngài… ngài là ai?”Đinh Mộng Á nghe thế liền nói: “Ông có nhớ ba của người bạn thân mà tôi đã từng nói với ông không?”Tư Quang Thanh khiếp sợ lui ra sau, “Ngài… ngài… ngài là Tiêu Khải?”Năm xưa, lúc Tiêu Khải lăn lộn trên thương trường thì bọn họ mới chỉ là đám lít nhít. Có ai mà không biết Tiêu Khải danh tiếng lẫy lừng?Thời đại của ông đã qua, nhưng ông vẫn là một nhân vật lớn in dấu ấn sâu trong lòng bọn họ.Tư Quang Thanh nhìn về phía hai miếng ngọc, nuốt nước miếng, sau đó mới chợt nhớ ra, bèn chất vấn Đinh Mộng Á: “Chẳng phải bà vừa nói đây là ông nội của Trang Nại Nại sao? Sao bà có thể nói dối tôi, khiến tôi hiểu lầm Tiêu lão?”Đinh Mộng Á cười lạnh: “Sao tôi lại phải nói dối ông? Nại Nại chính là cháu gái duy nhất của Tiêu lão, cũng chính là người thừa kế của nhà họ Tiêu!”“Cái gì?”Tư Quang Thanh khiếp sợ mở to mắt, Tư Quang Tùng cũng nghe ra. Nhưng bọn họ còn chưa kịp nói gì thì Lưu tiểu thư đã lắp bắp hỏi: “Cô… cô… cô chính là Tiêu tiểu thư nổi tiếng dạo gần đây sao?”Người thừa kế của Hoàng Gia Thịnh Thế về nước gây dựng sự nghiệp, ý đồ tiến quân vào thị trường trong nước, doanh nhân trong nước rất coi trọng chuyện này. Nhưng bọn họ chẳng tài nào ngờ được, Tiêu tiểu thư vốn chỉ nghe danh kia lại là Trang Nại Nại!Tư Quang Thanh hết nhìn bọn họ rồi lại nhìn sang Tư Quang Tùng.Lúc Đinh Mộng Á tiếp quản Đế Hào, Tư Quang Tùng luôn quấy rối bà, hòng cướp đoạt quyền quản lý, dù không thành công thì cũng có một chút tiếng nói trong công ty. Nhưng bây giờ, toàn bộ Đế Hào đã bị Tư Chính Đình thâu tóm.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Xét đến ngọc thì phải nói đến duyên phận, mỗi một miếng ngọc đều có chất riêng của nó. Hai miếng ngọc này khiến người ta có cảm giác ấm áp. Tư Quang Tùng chỉ nhận ra chúng không tầm thường, nhưng lại không nhìn ra được chúng có gì khác biệt, bèn đẩy tay Tư Quang Thanh, “Anh, đây là ngọc gì thế?”“Đây là hai miếng bạch ngọc thượng hạng! Chú còn nhớ anh từng nói với chú, có hai miếng ngọc bội cao cấp, tượng trưng cho câu chuyện tình yêu của quốc vương và vương hậu Sa Na trong truyền thuyết cổ Hy Lạp không? Hơn hai mươi năm trước, hai miếng ngọc này được bán đấu giá với cái giá rất cao!”Tư Quang Tùng giật mình, “Là hai miếng ngọc trị giá hai trăm triệu NDT mà anh bảo đó sao?”Tư Quang Thanh gật đầu.Hai trăm triệu NDT, hơn hai mươi năm trước tương tương với hai mươi tỷ NDT bây giờ!Hai miếng ngọc này tại sao lại ở đây?Tư Quang Tùng nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn hai miếng ngọc lộ rõ vẻ tham lam. Còn Tư Quang Thanh thì khiếp sợ nhìn Tiêu Khải.Lưu tiểu thư đứng bên cạnh lại kêu ầm lên, “Bác Tư chắc là nhìn nhầm rồi? Hai trăm triệu NDT? Đừng nói là hai trăm triệu, đến hai trăm nghìn NDT, nhà họ Cố còn không lấy ra nổi nữa là, đây chắc chắn là đồ dỏm!”Hai cái tượng vàng cô ta tặng mới chỉ hơn một trăm nghìn NDT, ấy thế mà hai miếng ngọc chỉ bằng cỡ bàn tay này lại trị giá những hai trăm triệu NDT? Lừa ai chứ!“Đúng, chính là đồ dỏm! Cái đám nghèo mạt rệp như bọn họ thì sao có nổi thứ này!” Lưu tiểu thư vẫn tiếp tục sỉ nhục gia đình Trang Nại Nại.Tư Quang Thanh run run giọng hỏi: “Ngài… ngài là ai?”Đinh Mộng Á nghe thế liền nói: “Ông có nhớ ba của người bạn thân mà tôi đã từng nói với ông không?”Tư Quang Thanh khiếp sợ lui ra sau, “Ngài… ngài… ngài là Tiêu Khải?”Năm xưa, lúc Tiêu Khải lăn lộn trên thương trường thì bọn họ mới chỉ là đám lít nhít. Có ai mà không biết Tiêu Khải danh tiếng lẫy lừng?Thời đại của ông đã qua, nhưng ông vẫn là một nhân vật lớn in dấu ấn sâu trong lòng bọn họ.Tư Quang Thanh nhìn về phía hai miếng ngọc, nuốt nước miếng, sau đó mới chợt nhớ ra, bèn chất vấn Đinh Mộng Á: “Chẳng phải bà vừa nói đây là ông nội của Trang Nại Nại sao? Sao bà có thể nói dối tôi, khiến tôi hiểu lầm Tiêu lão?”Đinh Mộng Á cười lạnh: “Sao tôi lại phải nói dối ông? Nại Nại chính là cháu gái duy nhất của Tiêu lão, cũng chính là người thừa kế của nhà họ Tiêu!”“Cái gì?”Tư Quang Thanh khiếp sợ mở to mắt, Tư Quang Tùng cũng nghe ra. Nhưng bọn họ còn chưa kịp nói gì thì Lưu tiểu thư đã lắp bắp hỏi: “Cô… cô… cô chính là Tiêu tiểu thư nổi tiếng dạo gần đây sao?”Người thừa kế của Hoàng Gia Thịnh Thế về nước gây dựng sự nghiệp, ý đồ tiến quân vào thị trường trong nước, doanh nhân trong nước rất coi trọng chuyện này. Nhưng bọn họ chẳng tài nào ngờ được, Tiêu tiểu thư vốn chỉ nghe danh kia lại là Trang Nại Nại!Tư Quang Thanh hết nhìn bọn họ rồi lại nhìn sang Tư Quang Tùng.Lúc Đinh Mộng Á tiếp quản Đế Hào, Tư Quang Tùng luôn quấy rối bà, hòng cướp đoạt quyền quản lý, dù không thành công thì cũng có một chút tiếng nói trong công ty. Nhưng bây giờ, toàn bộ Đế Hào đã bị Tư Chính Đình thâu tóm.