Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1153: Bé lười yêu tiền (1)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tiêu lão liếc sang Tiêu Mộ Thanh và Trang Nại Nại, ngang ngược nói: “Hai đứa các con đi theo ta hay ở lại đây? Nói cho các con biết, nếu không đi theo thì đừng có quan tâm đến lão già này nữa! Dù sao thì ta cũng già rồi, hai mẹ con nhà kia muốn Hoàng Gia Thịnh Thế thì cho bọn họ vậy!”“Ba...” Tiêu Mộ Thanh bất đắc dĩ gọi.“Hừ, lão già này sống cô đơn hơn hai mươi năm rồi! Già rồi, bị bỏ rơi cũng chả sao!”“Ông... ông...” Đột nhiên, một giọng nói non nớt xuất hiện.Mọi người đồng loạt cúi xuống nhìn mới thấy Bé Lười chẳng biết đã đi đến cạnh Tiêu Khải từ lúc nào. Thằng bé nắm ống quần của Tiêu Khải, ngửa đầu nhìn ông, thấy ông cúi xuống thì cười toe toét, vươn tay lên, “Ông... bế...”Tiêu Khải ngây như phỗng, trái tim sắt đá bỗng mềm ra.Lúc mọi người cho rằng Tiêu Khải sẽ bỏ đi thì ông lại từ từ ngồi xổm xuống, bế thằng bé lên dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.Bé Lười sung sướng vỗ lên mặt ông, cười khanh khách.Lửa giận của Tiêu Khải bị thằng nhóc đáng yêu này dập tắt hết.Bé Lười chơi với ông một lát rồi thò tay vào túi áo của Tiêu Khải, lấy ra... một miếng ngọc????Miếng ngọc này chẳng phải là một trong hai miếng ngọc mà lúc nãy Tiêu Khải định tặng Bé Lười và Bé Nháo sao?Trang Nại Nại nhìn về phía sofa, chiếc hộp ở đó đã trống không!Sao miếng ngọc này lại chạy đến chỗ ông nội rồi?Nhớ lại việc ông còn chưa ăn cơm đã vội vã đòi về, cô bỗng nhiên hiểu ra.Vừa rồi… ông nổi giận đùng đùng đòi về như vậy, thật ra là vì... tiếc hai miếng ngọc này?Chỉ nhìn thôi đã biết hai miếng ngọc này không phải là để làm quà cho hai đứa nhóc, vì bị chọc giận nên ông mới lấy ra dằn mặt mấy người kia.Nhưng dằn mặt xong, ông lại tiếc… nên mới lén đút vào túi.“Cháu còn tưởng ông nội là chúa ki bo chứ, không ngờ ông lại hào phóng như vậy! Ông nội, hai miếng ngọc này trị giá bao nhiêu thế ạ?” Trang Nại Nại không bỏ lỡ cơ hội bóc mẽ ông mình.Tiêu Khải hừ lạnh, “Trong mắt cháu chỉ có tiền thôi hả? Hai miếng ngọc này có tiền cũng không mua được đâu!”“Ôi, thế ạ! Hai miếng ngọc này cho Bé Lười với Bé Nháo mỗi đứa một miếng đúng là quá chuẩn rồi! Đợi sau này hai đứa lấy vợ thì dùng làm đồ gia truyền!”Trang Nại Nại nói xong liền lấy miếng ngọc từ tay Bé Lười, rồi chìa tay ra với Tiêu Khải, “Ông nội, còn một miếng nữa đâu? Đừng nói là ông tiếc đấy nhé?”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tiêu lão liếc sang Tiêu Mộ Thanh và Trang Nại Nại, ngang ngược nói: “Hai đứa các con đi theo ta hay ở lại đây? Nói cho các con biết, nếu không đi theo thì đừng có quan tâm đến lão già này nữa! Dù sao thì ta cũng già rồi, hai mẹ con nhà kia muốn Hoàng Gia Thịnh Thế thì cho bọn họ vậy!”“Ba...” Tiêu Mộ Thanh bất đắc dĩ gọi.“Hừ, lão già này sống cô đơn hơn hai mươi năm rồi! Già rồi, bị bỏ rơi cũng chả sao!”“Ông... ông...” Đột nhiên, một giọng nói non nớt xuất hiện.Mọi người đồng loạt cúi xuống nhìn mới thấy Bé Lười chẳng biết đã đi đến cạnh Tiêu Khải từ lúc nào. Thằng bé nắm ống quần của Tiêu Khải, ngửa đầu nhìn ông, thấy ông cúi xuống thì cười toe toét, vươn tay lên, “Ông... bế...”Tiêu Khải ngây như phỗng, trái tim sắt đá bỗng mềm ra.Lúc mọi người cho rằng Tiêu Khải sẽ bỏ đi thì ông lại từ từ ngồi xổm xuống, bế thằng bé lên dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.Bé Lười sung sướng vỗ lên mặt ông, cười khanh khách.Lửa giận của Tiêu Khải bị thằng nhóc đáng yêu này dập tắt hết.Bé Lười chơi với ông một lát rồi thò tay vào túi áo của Tiêu Khải, lấy ra... một miếng ngọc????Miếng ngọc này chẳng phải là một trong hai miếng ngọc mà lúc nãy Tiêu Khải định tặng Bé Lười và Bé Nháo sao?Trang Nại Nại nhìn về phía sofa, chiếc hộp ở đó đã trống không!Sao miếng ngọc này lại chạy đến chỗ ông nội rồi?Nhớ lại việc ông còn chưa ăn cơm đã vội vã đòi về, cô bỗng nhiên hiểu ra.Vừa rồi… ông nổi giận đùng đùng đòi về như vậy, thật ra là vì... tiếc hai miếng ngọc này?Chỉ nhìn thôi đã biết hai miếng ngọc này không phải là để làm quà cho hai đứa nhóc, vì bị chọc giận nên ông mới lấy ra dằn mặt mấy người kia.Nhưng dằn mặt xong, ông lại tiếc… nên mới lén đút vào túi.“Cháu còn tưởng ông nội là chúa ki bo chứ, không ngờ ông lại hào phóng như vậy! Ông nội, hai miếng ngọc này trị giá bao nhiêu thế ạ?” Trang Nại Nại không bỏ lỡ cơ hội bóc mẽ ông mình.Tiêu Khải hừ lạnh, “Trong mắt cháu chỉ có tiền thôi hả? Hai miếng ngọc này có tiền cũng không mua được đâu!”“Ôi, thế ạ! Hai miếng ngọc này cho Bé Lười với Bé Nháo mỗi đứa một miếng đúng là quá chuẩn rồi! Đợi sau này hai đứa lấy vợ thì dùng làm đồ gia truyền!”Trang Nại Nại nói xong liền lấy miếng ngọc từ tay Bé Lười, rồi chìa tay ra với Tiêu Khải, “Ông nội, còn một miếng nữa đâu? Đừng nói là ông tiếc đấy nhé?”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tiêu lão liếc sang Tiêu Mộ Thanh và Trang Nại Nại, ngang ngược nói: “Hai đứa các con đi theo ta hay ở lại đây? Nói cho các con biết, nếu không đi theo thì đừng có quan tâm đến lão già này nữa! Dù sao thì ta cũng già rồi, hai mẹ con nhà kia muốn Hoàng Gia Thịnh Thế thì cho bọn họ vậy!”“Ba...” Tiêu Mộ Thanh bất đắc dĩ gọi.“Hừ, lão già này sống cô đơn hơn hai mươi năm rồi! Già rồi, bị bỏ rơi cũng chả sao!”“Ông... ông...” Đột nhiên, một giọng nói non nớt xuất hiện.Mọi người đồng loạt cúi xuống nhìn mới thấy Bé Lười chẳng biết đã đi đến cạnh Tiêu Khải từ lúc nào. Thằng bé nắm ống quần của Tiêu Khải, ngửa đầu nhìn ông, thấy ông cúi xuống thì cười toe toét, vươn tay lên, “Ông... bế...”Tiêu Khải ngây như phỗng, trái tim sắt đá bỗng mềm ra.Lúc mọi người cho rằng Tiêu Khải sẽ bỏ đi thì ông lại từ từ ngồi xổm xuống, bế thằng bé lên dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.Bé Lười sung sướng vỗ lên mặt ông, cười khanh khách.Lửa giận của Tiêu Khải bị thằng nhóc đáng yêu này dập tắt hết.Bé Lười chơi với ông một lát rồi thò tay vào túi áo của Tiêu Khải, lấy ra... một miếng ngọc????Miếng ngọc này chẳng phải là một trong hai miếng ngọc mà lúc nãy Tiêu Khải định tặng Bé Lười và Bé Nháo sao?Trang Nại Nại nhìn về phía sofa, chiếc hộp ở đó đã trống không!Sao miếng ngọc này lại chạy đến chỗ ông nội rồi?Nhớ lại việc ông còn chưa ăn cơm đã vội vã đòi về, cô bỗng nhiên hiểu ra.Vừa rồi… ông nổi giận đùng đùng đòi về như vậy, thật ra là vì... tiếc hai miếng ngọc này?Chỉ nhìn thôi đã biết hai miếng ngọc này không phải là để làm quà cho hai đứa nhóc, vì bị chọc giận nên ông mới lấy ra dằn mặt mấy người kia.Nhưng dằn mặt xong, ông lại tiếc… nên mới lén đút vào túi.“Cháu còn tưởng ông nội là chúa ki bo chứ, không ngờ ông lại hào phóng như vậy! Ông nội, hai miếng ngọc này trị giá bao nhiêu thế ạ?” Trang Nại Nại không bỏ lỡ cơ hội bóc mẽ ông mình.Tiêu Khải hừ lạnh, “Trong mắt cháu chỉ có tiền thôi hả? Hai miếng ngọc này có tiền cũng không mua được đâu!”“Ôi, thế ạ! Hai miếng ngọc này cho Bé Lười với Bé Nháo mỗi đứa một miếng đúng là quá chuẩn rồi! Đợi sau này hai đứa lấy vợ thì dùng làm đồ gia truyền!”Trang Nại Nại nói xong liền lấy miếng ngọc từ tay Bé Lười, rồi chìa tay ra với Tiêu Khải, “Ông nội, còn một miếng nữa đâu? Đừng nói là ông tiếc đấy nhé?”