Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 1156: Linh cảm chẳng lành (1)

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cô ngơ ngác nhìn trần nhà, sau đó đi ra ngoài rót nước.Nhưng lúc mở cửa phòng ra, cô mới chợt nhớ ra trong phòng cô cũng có bình nước, sao cô phải đi ra ngoài rót nước?Bỗng, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập vang lên.Tiêu Cốc Vân dẫn theo một đám người ngoại quốc được vũ trang đầy đủ xông vào biệt thự. Trang Nại Nại hoảng hốt lui ra sau, muốn khóa trái cửa lại, nhưng ngón tay run quá dữ dội nên không tài nào khóa nổi.Cô nghe thấy có tiếng người đi lên lầu, đạp cửa phòng.“Đoàng!”.Tiếp đó là tiếng hét thảm thiết của ông nội và mẹ.Trang Nại Nại mở toang cửa lao ra, đột nhiên có hai người xông đến trước mặt cô. Một trong hai người xách cổ áo cô lên. Sau đó, cô cảm thấy cả người mình bay lên không, cô bị người ta ném xuống lầu.“Rầm!!!”Đúng lúc này, Trang Nại Nại ngồi bật dậy, mở choàng mắt, thở hổn hển nhìn xung quanh.Trời còn chưa sáng, hình như chỉ mới 5h, bầu trời bên ngoài hơi u ám, trong phòng cũng tối lờ mờ. Đèn ngủ trên đầu giường đã tắt, cảnh vật quen thuộc xung quanh nói cho cô biết cô vẫn đang ở trong phòng ngủ của mình, chỉ là bị rơi xuống đất mà thôi.Lúc này cô mới nhận ra vừa rồi tất cả chỉ là mơ. Nhưng trái tim cô vẫn không thể đập chậm lại được, mà còn càng lúc càng nhanh hơn.Trang Nại Nại cứ ngồi trên thảm như thế, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.Một lát sau, cô lấy điện thoại gọi cho Tư Chính Đình, mặc cho bây giờ chỉ mới rạng sáng.Tư Chính Đình bắt máy rất nhanh, thời gian này anh vẫn luôn như vậy. Cuộc chiến tranh quyền thừa kế của nhà họ Tiêu không cho phép người ngoài xen vào. Anh ở bên cô, nhìn cô làm những công việc buồn tẻ, nhìn cô bận rộn, mà anh lại không thể nhúng tay vào, chỉ có thể cho cô ôm mỗi khi cô mệt mỏi. Vì thế anh chỉ có thể cố gắng có mặt bất cứ khi nào cô gọi.“Tư Chính Đình, em có cảm giác hôm nay sẽ có một trận chiến ác liệt. Em có... linh cảm chẳng lành.” 

Cô ngơ ngác nhìn trần nhà, sau đó đi ra ngoài rót nước.

Nhưng lúc mở cửa phòng ra, cô mới chợt nhớ ra trong phòng cô cũng có bình nước, sao cô phải đi ra ngoài rót nước?

Bỗng, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Tiêu Cốc Vân dẫn theo một đám người ngoại quốc được vũ trang đầy đủ xông vào biệt thự. Trang Nại Nại hoảng hốt lui ra sau, muốn khóa trái cửa lại, nhưng ngón tay run quá dữ dội nên không tài nào khóa nổi.

Cô nghe thấy có tiếng người đi lên lầu, đạp cửa phòng.

“Đoàng!”.

Tiếp đó là tiếng hét thảm thiết của ông nội và mẹ.

Trang Nại Nại mở toang cửa lao ra, đột nhiên có hai người xông đến trước mặt cô. Một trong hai người xách cổ áo cô lên. Sau đó, cô cảm thấy cả người mình bay lên không, cô bị người ta ném xuống lầu.

“Rầm!!!”

Đúng lúc này, Trang Nại Nại ngồi bật dậy, mở choàng mắt, thở hổn hển nhìn xung quanh.

Trời còn chưa sáng, hình như chỉ mới 5h, bầu trời bên ngoài hơi u ám, trong phòng cũng tối lờ mờ. Đèn ngủ trên đầu giường đã tắt, cảnh vật quen thuộc xung quanh nói cho cô biết cô vẫn đang ở trong phòng ngủ của mình, chỉ là bị rơi xuống đất mà thôi.

Lúc này cô mới nhận ra vừa rồi tất cả chỉ là mơ. Nhưng trái tim cô vẫn không thể đập chậm lại được, mà còn càng lúc càng nhanh hơn.

Trang Nại Nại cứ ngồi trên thảm như thế, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một lát sau, cô lấy điện thoại gọi cho Tư Chính Đình, mặc cho bây giờ chỉ mới rạng sáng.

Tư Chính Đình bắt máy rất nhanh, thời gian này anh vẫn luôn như vậy. Cuộc chiến tranh quyền thừa kế của nhà họ Tiêu không cho phép người ngoài xen vào. Anh ở bên cô, nhìn cô làm những công việc buồn tẻ, nhìn cô bận rộn, mà anh lại không thể nhúng tay vào, chỉ có thể cho cô ôm mỗi khi cô mệt mỏi. Vì thế anh chỉ có thể cố gắng có mặt bất cứ khi nào cô gọi.

“Tư Chính Đình, em có cảm giác hôm nay sẽ có một trận chiến ác liệt. Em có... linh cảm chẳng lành.”

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Cô ngơ ngác nhìn trần nhà, sau đó đi ra ngoài rót nước.Nhưng lúc mở cửa phòng ra, cô mới chợt nhớ ra trong phòng cô cũng có bình nước, sao cô phải đi ra ngoài rót nước?Bỗng, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập vang lên.Tiêu Cốc Vân dẫn theo một đám người ngoại quốc được vũ trang đầy đủ xông vào biệt thự. Trang Nại Nại hoảng hốt lui ra sau, muốn khóa trái cửa lại, nhưng ngón tay run quá dữ dội nên không tài nào khóa nổi.Cô nghe thấy có tiếng người đi lên lầu, đạp cửa phòng.“Đoàng!”.Tiếp đó là tiếng hét thảm thiết của ông nội và mẹ.Trang Nại Nại mở toang cửa lao ra, đột nhiên có hai người xông đến trước mặt cô. Một trong hai người xách cổ áo cô lên. Sau đó, cô cảm thấy cả người mình bay lên không, cô bị người ta ném xuống lầu.“Rầm!!!”Đúng lúc này, Trang Nại Nại ngồi bật dậy, mở choàng mắt, thở hổn hển nhìn xung quanh.Trời còn chưa sáng, hình như chỉ mới 5h, bầu trời bên ngoài hơi u ám, trong phòng cũng tối lờ mờ. Đèn ngủ trên đầu giường đã tắt, cảnh vật quen thuộc xung quanh nói cho cô biết cô vẫn đang ở trong phòng ngủ của mình, chỉ là bị rơi xuống đất mà thôi.Lúc này cô mới nhận ra vừa rồi tất cả chỉ là mơ. Nhưng trái tim cô vẫn không thể đập chậm lại được, mà còn càng lúc càng nhanh hơn.Trang Nại Nại cứ ngồi trên thảm như thế, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.Một lát sau, cô lấy điện thoại gọi cho Tư Chính Đình, mặc cho bây giờ chỉ mới rạng sáng.Tư Chính Đình bắt máy rất nhanh, thời gian này anh vẫn luôn như vậy. Cuộc chiến tranh quyền thừa kế của nhà họ Tiêu không cho phép người ngoài xen vào. Anh ở bên cô, nhìn cô làm những công việc buồn tẻ, nhìn cô bận rộn, mà anh lại không thể nhúng tay vào, chỉ có thể cho cô ôm mỗi khi cô mệt mỏi. Vì thế anh chỉ có thể cố gắng có mặt bất cứ khi nào cô gọi.“Tư Chính Đình, em có cảm giác hôm nay sẽ có một trận chiến ác liệt. Em có... linh cảm chẳng lành.” 

Chương 1156: Linh cảm chẳng lành (1)