Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1158: Linh cảm chẳng lành (3)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… “Anh không làm như vậy được, em...”“Anh dùng thân phận Từ Đại Chí để đi với em.”“...”Trang Nại Nại trốn Tiêu Khải, lén dẫn Tư Chính Đình lên phòng ngủ của cô.Thấy anh xách theo một cái túi, cô mở ra hỏi: “Đây là túi đồ hóa trang của anh à? Mỗi lần anh hóa trang tốn bao nhiêu thời gian?”Đang xem đồ nghề thì thấy Tư Chính Đình nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.Trang Nại Nại ngẩn ra, “Anh nhìn cái gì?”“Nại Nại, có phải em biết chuyện anh là Từ Đại Chí từ trước rồi không?”Lúc này, Trang Nại Nại mới nhớ ra là do dạo này quá bận nên cô đã quên phải nói với anh chuyện này, cô bèn cười xấu hổ rồi gật đầu với anh.“Nhưng mà anh… anh không thể trách em được. Ai bảo anh giả mạo Từ Đại Chí làm gì! Anh có biết, lúc em phát hiện ra Từ Đại Chí chính là anh, em đã tức giận đến mức chỉ muốn đánh chết anh không? Nhất là tối hôm đó... thế mà lại không chịu nói thật cho em biết. Anh có biết lúc đó em đau khổ thế nào không? Anh là đồ khốn kiếp!”“Vì thế… tin nhắn mà em gửi cho Từ Đại Chí... thật ra là em cố ý?”Trang Nại Nại hếch cằm lên, “Hừ, là em cố ý đấy! Em muốn anh cũng phải rối rắm như em.”Trang Nại Nại cứ tưởng Tư Chính Đình nghe xong những lời này thì nhất định sẽ “trừng phạt” cô, ai ngờ anh lại chỉ ôm cô một cái thật chặt.Cảm thấy lồng ngực Tư Chính Đình rung rung, Trang Nại Nại liền tròn xoe mắt.Hửm?Tư Chính Đình đang cười sao?Cười cái gì mà cười? Có gì buồn cười đâu chứ!Nhớ lại lúc đó, cô đã đau khổ, mù mịt một thời gian dài.“Lúc ở Mỹ, anh cũng cố gắng thật đấy. Chỉ vì muốn em không thích Từ Đại Chí nữa mà cách gì anh cũng nghĩ ra được!”Nói đến đây, cô lại cầm tay anh chỉ lên mặt anh, “Nào, nào ngoáy mũi cái nữa cho em xem đi!”Tư Chính Đình: “!!!”“Hay anh kì ghét đi? Em kì giúp anh nhé?”Tư Chính Đình: “!!!”
“Anh không làm như vậy được, em...”
“Anh dùng thân phận Từ Đại Chí để đi với em.”
“...”
Trang Nại Nại trốn Tiêu Khải, lén dẫn Tư Chính Đình lên phòng ngủ của cô.
Thấy anh xách theo một cái túi, cô mở ra hỏi: “Đây là túi đồ hóa trang của anh à? Mỗi lần anh hóa trang tốn bao nhiêu thời gian?”
Đang xem đồ nghề thì thấy Tư Chính Đình nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.
Trang Nại Nại ngẩn ra, “Anh nhìn cái gì?”
“Nại Nại, có phải em biết chuyện anh là Từ Đại Chí từ trước rồi không?”
Lúc này, Trang Nại Nại mới nhớ ra là do dạo này quá bận nên cô đã quên phải nói với anh chuyện này, cô bèn cười xấu hổ rồi gật đầu với anh.
“Nhưng mà anh… anh không thể trách em được. Ai bảo anh giả mạo Từ Đại Chí làm gì! Anh có biết, lúc em phát hiện ra Từ Đại Chí chính là anh, em đã tức giận đến mức chỉ muốn đánh chết anh không? Nhất là tối hôm đó... thế mà lại không chịu nói thật cho em biết. Anh có biết lúc đó em đau khổ thế nào không? Anh là đồ khốn kiếp!”
“Vì thế… tin nhắn mà em gửi cho Từ Đại Chí... thật ra là em cố ý?”
Trang Nại Nại hếch cằm lên, “Hừ, là em cố ý đấy! Em muốn anh cũng phải rối rắm như em.”
Trang Nại Nại cứ tưởng Tư Chính Đình nghe xong những lời này thì nhất định sẽ “trừng phạt” cô, ai ngờ anh lại chỉ ôm cô một cái thật chặt.
Cảm thấy lồng ngực Tư Chính Đình rung rung, Trang Nại Nại liền tròn xoe mắt.
Hửm?
Tư Chính Đình đang cười sao?
Cười cái gì mà cười? Có gì buồn cười đâu chứ!
Nhớ lại lúc đó, cô đã đau khổ, mù mịt một thời gian dài.
“Lúc ở Mỹ, anh cũng cố gắng thật đấy. Chỉ vì muốn em không thích Từ Đại Chí nữa mà cách gì anh cũng nghĩ ra được!”
Nói đến đây, cô lại cầm tay anh chỉ lên mặt anh, “Nào, nào ngoáy mũi cái nữa cho em xem đi!”
Tư Chính Đình: “!!!”
“Hay anh kì ghét đi? Em kì giúp anh nhé?”
Tư Chính Đình: “!!!”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… “Anh không làm như vậy được, em...”“Anh dùng thân phận Từ Đại Chí để đi với em.”“...”Trang Nại Nại trốn Tiêu Khải, lén dẫn Tư Chính Đình lên phòng ngủ của cô.Thấy anh xách theo một cái túi, cô mở ra hỏi: “Đây là túi đồ hóa trang của anh à? Mỗi lần anh hóa trang tốn bao nhiêu thời gian?”Đang xem đồ nghề thì thấy Tư Chính Đình nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.Trang Nại Nại ngẩn ra, “Anh nhìn cái gì?”“Nại Nại, có phải em biết chuyện anh là Từ Đại Chí từ trước rồi không?”Lúc này, Trang Nại Nại mới nhớ ra là do dạo này quá bận nên cô đã quên phải nói với anh chuyện này, cô bèn cười xấu hổ rồi gật đầu với anh.“Nhưng mà anh… anh không thể trách em được. Ai bảo anh giả mạo Từ Đại Chí làm gì! Anh có biết, lúc em phát hiện ra Từ Đại Chí chính là anh, em đã tức giận đến mức chỉ muốn đánh chết anh không? Nhất là tối hôm đó... thế mà lại không chịu nói thật cho em biết. Anh có biết lúc đó em đau khổ thế nào không? Anh là đồ khốn kiếp!”“Vì thế… tin nhắn mà em gửi cho Từ Đại Chí... thật ra là em cố ý?”Trang Nại Nại hếch cằm lên, “Hừ, là em cố ý đấy! Em muốn anh cũng phải rối rắm như em.”Trang Nại Nại cứ tưởng Tư Chính Đình nghe xong những lời này thì nhất định sẽ “trừng phạt” cô, ai ngờ anh lại chỉ ôm cô một cái thật chặt.Cảm thấy lồng ngực Tư Chính Đình rung rung, Trang Nại Nại liền tròn xoe mắt.Hửm?Tư Chính Đình đang cười sao?Cười cái gì mà cười? Có gì buồn cười đâu chứ!Nhớ lại lúc đó, cô đã đau khổ, mù mịt một thời gian dài.“Lúc ở Mỹ, anh cũng cố gắng thật đấy. Chỉ vì muốn em không thích Từ Đại Chí nữa mà cách gì anh cũng nghĩ ra được!”Nói đến đây, cô lại cầm tay anh chỉ lên mặt anh, “Nào, nào ngoáy mũi cái nữa cho em xem đi!”Tư Chính Đình: “!!!”“Hay anh kì ghét đi? Em kì giúp anh nhé?”Tư Chính Đình: “!!!”