Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1168: Linh cảm chẳng lành (13)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Không thấy Bé Lười, tim Trang Nại Nại liền chìm xuống tận đáy cốc.Sức khỏe Bé Lười không tốt lắm, không chịu được vận động mạnh, nên dù cả hai con đều bị bắt cóc thì cô vẫn lo lắng cho Bé Lười hơn một chút. Sợ thằng bé đói, khóc nhiều quá sẽ khiến bệnh tim tái phát.Cô ôm Bé Nháo mà lòng nóng như lửa đốt, trái tim như thót lên tận cổ họng, lo đến nỗi đứng cũng không vững.Vệ sĩ đưa Bé Nháo về nghe vậy thì lại gãi đầu, cười đáp: “Ông chủ nói để cậu ấy lại.”Trang Nại Nại: “!!!”Ông nội có ý gì?Hai đứa trẻ bị bắt cóc chắc chắn rất hoảng sợ, Bé Nháo đến giờ còn không chịu buông mẹ ra, chứng tỏ thằng bé rất sợ hãi.Ông nội không biết Bé Lười có vấn đề, lỡ để thằng bé hoảng sợ quá thì phải làm thế nào?Trang Nại Nại dặn bảo mẫu chuẩn bị sữa bột, rồi bế Bé Nháo, cùng Tư Chính Đình đến nhà họ Tiêu.Vừa đến cổng, Trang Nại Nại đã nghe thấy tiếng cười to truyền ra.Trang Nại Nại giật mình, tiếng cười này hình như là của ông nội thì phải?Cô vội vàng xuống xe đi vào nhà, vừa vào đến phòng khách đã thấy Tiêu Khải đang bế Bé Lười ngồi trên đùi, cầm một quyển sách, đọc cho Bé Lười nghe.Bé Lười nghe rất thích thú, thỉnh thoảng còn đọc theo mấy chữ.Trang Nại Nại: “!!!”Nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, Bé Lười liền quay ra nhìn, thấy Trang Nại Nại thì cười với cô, rồi lại nhìn vào quyển sách, chỉ lên đó, ra lệnh cho Tiêu Khải.“Ông đọc!”Tiêu Khải liền vui vẻ đọc tiếp, “Tài chính là sự lưu thông tiền tệ, cho vay và thu hồi nợ, gửi ngân hàng và rút tiền...”Trang Nại Nại: “!!!”Bé Lười chỉ là trẻ con, ấy thế mà lại hiểu những thứ này sao?Chẳng biết Bé Lười có hiểu thật hay không mà Tiêu Khải đọc một đoạn thì thằng bé lại vỗ tay, cười khanh khách.Trang Nại Nại muốn bế Bé Lười lên kiểm tra xem thằng bé có sao không, nhưng thằng bé lại không chịu, cứ nằng nặc ôm cổ Tiêu Khải không buông. Cuối cùng, Trang Nại Nại đành phải lấy sữa ra dụ dỗ.Bé Lười nằm trong lòng Trang Nại Nại, uống hết một bình sữa rồi mới mệt mỏi ngủ thiếp đi. Bé Nháo cũng nằm bên cạnh Bé Lười và Trang Nại Nại ngủ say sưa.Trang Nại Nại gọi bảo mẫu đến trông hai đứa rồi ra ngoài, đúng lúc nghe thấy Tư Chính Đình hỏi: “Ông nội, Tiêu Cốc Vân đòi bao nhiêu tiền?”Tiêu Khải hừ lạnh nói: “Hai trăm tỷ.”Tư Chính Đình cau mày, “Đế Hào sẽ gánh khoản này ạ.”“Cậu trả tôi một trăm tỷ là được rồi.”“Sao lại thế ạ?”“À... tôi thấy Bé Lười khá lắm, lại là con của Nại Nại, sau này để nó mang họ Tiêu đi.”Tư Chính Đình: “!!!”Trang Nại Nại thật sự không chịu nổi nữa, đi thẳng xuống lầu: “Ông nội, ông nói cái gì thế?”Tiêu Khải chẳng thèm nhìn cô, “Ông đã nghĩ rồi, cháu đã kiên quyết như thế, lại không chịu tìm người khác về ở rể, có thể cháu sẽ ở vậy cả đời. Đã thế thì vừa hay có Bé Lười, sau này ông cũng không cần tìm người hiến tinh cho cháu để sinh người thừa kế nữa.”Trang Nại Nại: “!!!”
Không thấy Bé Lười, tim Trang Nại Nại liền chìm xuống tận đáy cốc.
Sức khỏe Bé Lười không tốt lắm, không chịu được vận động mạnh, nên dù cả hai con đều bị bắt cóc thì cô vẫn lo lắng cho Bé Lười hơn một chút. Sợ thằng bé đói, khóc nhiều quá sẽ khiến bệnh tim tái phát.
Cô ôm Bé Nháo mà lòng nóng như lửa đốt, trái tim như thót lên tận cổ họng, lo đến nỗi đứng cũng không vững.
Vệ sĩ đưa Bé Nháo về nghe vậy thì lại gãi đầu, cười đáp: “Ông chủ nói để cậu ấy lại.”
Trang Nại Nại: “!!!”
Ông nội có ý gì?
Hai đứa trẻ bị bắt cóc chắc chắn rất hoảng sợ, Bé Nháo đến giờ còn không chịu buông mẹ ra, chứng tỏ thằng bé rất sợ hãi.
Ông nội không biết Bé Lười có vấn đề, lỡ để thằng bé hoảng sợ quá thì phải làm thế nào?
Trang Nại Nại dặn bảo mẫu chuẩn bị sữa bột, rồi bế Bé Nháo, cùng Tư Chính Đình đến nhà họ Tiêu.
Vừa đến cổng, Trang Nại Nại đã nghe thấy tiếng cười to truyền ra.
Trang Nại Nại giật mình, tiếng cười này hình như là của ông nội thì phải?
Cô vội vàng xuống xe đi vào nhà, vừa vào đến phòng khách đã thấy Tiêu Khải đang bế Bé Lười ngồi trên đùi, cầm một quyển sách, đọc cho Bé Lười nghe.
Bé Lười nghe rất thích thú, thỉnh thoảng còn đọc theo mấy chữ.
Trang Nại Nại: “!!!”
Nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, Bé Lười liền quay ra nhìn, thấy Trang Nại Nại thì cười với cô, rồi lại nhìn vào quyển sách, chỉ lên đó, ra lệnh cho Tiêu Khải.
“Ông đọc!”
Tiêu Khải liền vui vẻ đọc tiếp, “Tài chính là sự lưu thông tiền tệ, cho vay và thu hồi nợ, gửi ngân hàng và rút tiền...”
Trang Nại Nại: “!!!”
Bé Lười chỉ là trẻ con, ấy thế mà lại hiểu những thứ này sao?
Chẳng biết Bé Lười có hiểu thật hay không mà Tiêu Khải đọc một đoạn thì thằng bé lại vỗ tay, cười khanh khách.
Trang Nại Nại muốn bế Bé Lười lên kiểm tra xem thằng bé có sao không, nhưng thằng bé lại không chịu, cứ nằng nặc ôm cổ Tiêu Khải không buông. Cuối cùng, Trang Nại Nại đành phải lấy sữa ra dụ dỗ.
Bé Lười nằm trong lòng Trang Nại Nại, uống hết một bình sữa rồi mới mệt mỏi ngủ thiếp đi. Bé Nháo cũng nằm bên cạnh Bé Lười và Trang Nại Nại ngủ say sưa.
Trang Nại Nại gọi bảo mẫu đến trông hai đứa rồi ra ngoài, đúng lúc nghe thấy Tư Chính Đình hỏi: “Ông nội, Tiêu Cốc Vân đòi bao nhiêu tiền?”
Tiêu Khải hừ lạnh nói: “Hai trăm tỷ.”
Tư Chính Đình cau mày, “Đế Hào sẽ gánh khoản này ạ.”
“Cậu trả tôi một trăm tỷ là được rồi.”
“Sao lại thế ạ?”
“À... tôi thấy Bé Lười khá lắm, lại là con của Nại Nại, sau này để nó mang họ Tiêu đi.”
Tư Chính Đình: “!!!”
Trang Nại Nại thật sự không chịu nổi nữa, đi thẳng xuống lầu: “Ông nội, ông nói cái gì thế?”
Tiêu Khải chẳng thèm nhìn cô, “Ông đã nghĩ rồi, cháu đã kiên quyết như thế, lại không chịu tìm người khác về ở rể, có thể cháu sẽ ở vậy cả đời. Đã thế thì vừa hay có Bé Lười, sau này ông cũng không cần tìm người hiến tinh cho cháu để sinh người thừa kế nữa.”
Trang Nại Nại: “!!!”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Không thấy Bé Lười, tim Trang Nại Nại liền chìm xuống tận đáy cốc.Sức khỏe Bé Lười không tốt lắm, không chịu được vận động mạnh, nên dù cả hai con đều bị bắt cóc thì cô vẫn lo lắng cho Bé Lười hơn một chút. Sợ thằng bé đói, khóc nhiều quá sẽ khiến bệnh tim tái phát.Cô ôm Bé Nháo mà lòng nóng như lửa đốt, trái tim như thót lên tận cổ họng, lo đến nỗi đứng cũng không vững.Vệ sĩ đưa Bé Nháo về nghe vậy thì lại gãi đầu, cười đáp: “Ông chủ nói để cậu ấy lại.”Trang Nại Nại: “!!!”Ông nội có ý gì?Hai đứa trẻ bị bắt cóc chắc chắn rất hoảng sợ, Bé Nháo đến giờ còn không chịu buông mẹ ra, chứng tỏ thằng bé rất sợ hãi.Ông nội không biết Bé Lười có vấn đề, lỡ để thằng bé hoảng sợ quá thì phải làm thế nào?Trang Nại Nại dặn bảo mẫu chuẩn bị sữa bột, rồi bế Bé Nháo, cùng Tư Chính Đình đến nhà họ Tiêu.Vừa đến cổng, Trang Nại Nại đã nghe thấy tiếng cười to truyền ra.Trang Nại Nại giật mình, tiếng cười này hình như là của ông nội thì phải?Cô vội vàng xuống xe đi vào nhà, vừa vào đến phòng khách đã thấy Tiêu Khải đang bế Bé Lười ngồi trên đùi, cầm một quyển sách, đọc cho Bé Lười nghe.Bé Lười nghe rất thích thú, thỉnh thoảng còn đọc theo mấy chữ.Trang Nại Nại: “!!!”Nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, Bé Lười liền quay ra nhìn, thấy Trang Nại Nại thì cười với cô, rồi lại nhìn vào quyển sách, chỉ lên đó, ra lệnh cho Tiêu Khải.“Ông đọc!”Tiêu Khải liền vui vẻ đọc tiếp, “Tài chính là sự lưu thông tiền tệ, cho vay và thu hồi nợ, gửi ngân hàng và rút tiền...”Trang Nại Nại: “!!!”Bé Lười chỉ là trẻ con, ấy thế mà lại hiểu những thứ này sao?Chẳng biết Bé Lười có hiểu thật hay không mà Tiêu Khải đọc một đoạn thì thằng bé lại vỗ tay, cười khanh khách.Trang Nại Nại muốn bế Bé Lười lên kiểm tra xem thằng bé có sao không, nhưng thằng bé lại không chịu, cứ nằng nặc ôm cổ Tiêu Khải không buông. Cuối cùng, Trang Nại Nại đành phải lấy sữa ra dụ dỗ.Bé Lười nằm trong lòng Trang Nại Nại, uống hết một bình sữa rồi mới mệt mỏi ngủ thiếp đi. Bé Nháo cũng nằm bên cạnh Bé Lười và Trang Nại Nại ngủ say sưa.Trang Nại Nại gọi bảo mẫu đến trông hai đứa rồi ra ngoài, đúng lúc nghe thấy Tư Chính Đình hỏi: “Ông nội, Tiêu Cốc Vân đòi bao nhiêu tiền?”Tiêu Khải hừ lạnh nói: “Hai trăm tỷ.”Tư Chính Đình cau mày, “Đế Hào sẽ gánh khoản này ạ.”“Cậu trả tôi một trăm tỷ là được rồi.”“Sao lại thế ạ?”“À... tôi thấy Bé Lười khá lắm, lại là con của Nại Nại, sau này để nó mang họ Tiêu đi.”Tư Chính Đình: “!!!”Trang Nại Nại thật sự không chịu nổi nữa, đi thẳng xuống lầu: “Ông nội, ông nói cái gì thế?”Tiêu Khải chẳng thèm nhìn cô, “Ông đã nghĩ rồi, cháu đã kiên quyết như thế, lại không chịu tìm người khác về ở rể, có thể cháu sẽ ở vậy cả đời. Đã thế thì vừa hay có Bé Lười, sau này ông cũng không cần tìm người hiến tinh cho cháu để sinh người thừa kế nữa.”Trang Nại Nại: “!!!”