Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1192: Chúng ta mãi mãi ở bên nhau (2)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Bên trong là một mặt dây chuyền xinh xắn bằng bạch kim, rất tinh xảo, rất đáng yêu.Trang Nại Nại không lấy ra nhưng cảm thấy mặt dây chuyền này trông khá quen.Lúc cô còn đang suy nghĩ thì Tiêu Mộ Thanh khẽ cử động, bà mở mắt, thấy Trang Nại Nại liền có chút bất ngờ, cười nói: “Mẹ lại ngủ sao?”Bà nhìn đồng hồ: “Sao con còn chưa đi?”Trang Nại Nại vội vàng đem món đồ trong tay đặt vào lòng bàn tay của bà: “Mẹ, mẹ xem đây là cái gì?”Tiêu Mộ Thanh nhìn mặt dây chuyền, trong mắt ánh lên vẻ mừng rỡ.“Làm sao con tìm được nó?Nói đến đây, Tiêu Mộ Thanh như hiểu ra chuyện gì đó: “Hôm đó con quay lại là để lấy cái này?”Trang Nại Nại gật đầu: “Mẹ có thích không? Để con đeo lên cho mẹ.”Tiêu Mộ Thanh ngẩn cười, tiếp đó cười nói: “Được.”Trang Nại Nại cười tủm tỉm đeo chiếc vòng vào cổ mẹ mình: “Mẹ tốn sức vì chiếc vòng như thế này chẳng lẽ là đây là đồ cho người yêu tặng sao?”Tiêu Mộ Thanh lại ngẩn người, nói: “Không phải.”Trang Nại Nại à một tiếng, Tiêu Mộ Thanh đột nhiên cong môi, nói: “Là để tặng cho người thương.”Trang Nại Nại không hiểu, vô thức hỏi lại: “Mẹ nói gì cơ?”Tiêu Mộ Thanh nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Không có gì, nhưng mà con đi trước đi, cô dâu mà đến muộn thì không được hay đâu.”Trang Nại Nại cắn môi, không yên lòng nhìn mẹ mình, Tiêu Mộ Thanh cười nói: “Sao thế, vẫn không yên tâm về mẹ à? Đi nhanh đi!”Trang Nại Nại chỉ có thể gật đầu: “Con đi đây!”Sau đó cô đi về phía cửa, bước được hai bước lại quay đầu: “Mẹ nhất định phải tới đấy!”“Được!” Tiêu Mộ Thanh trả lời.Trang Nại Nại đi ra khỏi phòng thì thấy Tư Chính Đình đang chờ mình, cô khẽ mỉm cười, anh tiến lên một bước rồi ôm lấy cô: “Vợ, đi chưa?”Vợ?Cái từ này thật đáng yêu!Trang Nại Nại mím môi, cười: “Được, chúng ta đi thôi, chồng.”***Trang Nại Nại ngồi lên xe hoa, trong đầu thoáng qua hình ảnh tiều tụy vừa rồi của Tiêu Mộ Thanh. Trong nháy mắt, cô đã hiểu ra vì sao mình thấy mặt dây chuyền kia quen mắt.Chiếc dây chuyền đó giống y hệt chiếc vòng của Thôi Tinh Tước!Thế nhưng cái của mẹ cô khéo léo tinh xảo hơn.Cô nhớ chú Thôi từng nói, sợi dây chuyền của ông là do mẹ cô trong một phút bốc đồng đã làm tặng mỗi người một cái khác nhau.Trang Nại Nại làm nhà thiết kế nên cực kì nhạy cảm và tỉ mỉ với những chi tiết nhỏ, cô dám cam đoan mặt dây chuyền của mẹ cô và của chú Thôi giống nhau như đúc! Vậy ra… mẹ thật sự thích chú Thôi sao?Lại nhớ tới việc mẹ từ chối chú Thôi, thế nhưng hiện tại, nghĩ đến chuyện mẹ vẫn giấu giếm bệnh tình suốt một thời gian dài, nghĩ đến chuyện mẹ buồn nôn nhưng đứng trước chú Thôi lại vẫn cố nhịn xuống...Trong lúc bất chợt, cô đã hiểu câu nói của mẹ...Thì ra người mà mẹ thích chính là chú Thôi!
Bên trong là một mặt dây chuyền xinh xắn bằng bạch kim, rất tinh xảo, rất đáng yêu.
Trang Nại Nại không lấy ra nhưng cảm thấy mặt dây chuyền này trông khá quen.
Lúc cô còn đang suy nghĩ thì Tiêu Mộ Thanh khẽ cử động, bà mở mắt, thấy Trang Nại Nại liền có chút bất ngờ, cười nói: “Mẹ lại ngủ sao?”
Bà nhìn đồng hồ: “Sao con còn chưa đi?”
Trang Nại Nại vội vàng đem món đồ trong tay đặt vào lòng bàn tay của bà: “Mẹ, mẹ xem đây là cái gì?”
Tiêu Mộ Thanh nhìn mặt dây chuyền, trong mắt ánh lên vẻ mừng rỡ.
“Làm sao con tìm được nó?
Nói đến đây, Tiêu Mộ Thanh như hiểu ra chuyện gì đó: “Hôm đó con quay lại là để lấy cái này?”
Trang Nại Nại gật đầu: “Mẹ có thích không? Để con đeo lên cho mẹ.”
Tiêu Mộ Thanh ngẩn cười, tiếp đó cười nói: “Được.”
Trang Nại Nại cười tủm tỉm đeo chiếc vòng vào cổ mẹ mình: “Mẹ tốn sức vì chiếc vòng như thế này chẳng lẽ là đây là đồ cho người yêu tặng sao?”
Tiêu Mộ Thanh lại ngẩn người, nói: “Không phải.”
Trang Nại Nại à một tiếng, Tiêu Mộ Thanh đột nhiên cong môi, nói: “Là để tặng cho người thương.”
Trang Nại Nại không hiểu, vô thức hỏi lại: “Mẹ nói gì cơ?”
Tiêu Mộ Thanh nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Không có gì, nhưng mà con đi trước đi, cô dâu mà đến muộn thì không được hay đâu.”
Trang Nại Nại cắn môi, không yên lòng nhìn mẹ mình, Tiêu Mộ Thanh cười nói: “Sao thế, vẫn không yên tâm về mẹ à? Đi nhanh đi!”
Trang Nại Nại chỉ có thể gật đầu: “Con đi đây!”
Sau đó cô đi về phía cửa, bước được hai bước lại quay đầu: “Mẹ nhất định phải tới đấy!”
“Được!” Tiêu Mộ Thanh trả lời.
Trang Nại Nại đi ra khỏi phòng thì thấy Tư Chính Đình đang chờ mình, cô khẽ mỉm cười, anh tiến lên một bước rồi ôm lấy cô: “Vợ, đi chưa?”
Vợ?
Cái từ này thật đáng yêu!
Trang Nại Nại mím môi, cười: “Được, chúng ta đi thôi, chồng.”
***
Trang Nại Nại ngồi lên xe hoa, trong đầu thoáng qua hình ảnh tiều tụy vừa rồi của Tiêu Mộ Thanh. Trong nháy mắt, cô đã hiểu ra vì sao mình thấy mặt dây chuyền kia quen mắt.
Chiếc dây chuyền đó giống y hệt chiếc vòng của Thôi Tinh Tước!
Thế nhưng cái của mẹ cô khéo léo tinh xảo hơn.
Cô nhớ chú Thôi từng nói, sợi dây chuyền của ông là do mẹ cô trong một phút bốc đồng đã làm tặng mỗi người một cái khác nhau.
Trang Nại Nại làm nhà thiết kế nên cực kì nhạy cảm và tỉ mỉ với những chi tiết nhỏ, cô dám cam đoan mặt dây chuyền của mẹ cô và của chú Thôi giống nhau như đúc! Vậy ra… mẹ thật sự thích chú Thôi sao?
Lại nhớ tới việc mẹ từ chối chú Thôi, thế nhưng hiện tại, nghĩ đến chuyện mẹ vẫn giấu giếm bệnh tình suốt một thời gian dài, nghĩ đến chuyện mẹ buồn nôn nhưng đứng trước chú Thôi lại vẫn cố nhịn xuống...
Trong lúc bất chợt, cô đã hiểu câu nói của mẹ...
Thì ra người mà mẹ thích chính là chú Thôi!
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Bên trong là một mặt dây chuyền xinh xắn bằng bạch kim, rất tinh xảo, rất đáng yêu.Trang Nại Nại không lấy ra nhưng cảm thấy mặt dây chuyền này trông khá quen.Lúc cô còn đang suy nghĩ thì Tiêu Mộ Thanh khẽ cử động, bà mở mắt, thấy Trang Nại Nại liền có chút bất ngờ, cười nói: “Mẹ lại ngủ sao?”Bà nhìn đồng hồ: “Sao con còn chưa đi?”Trang Nại Nại vội vàng đem món đồ trong tay đặt vào lòng bàn tay của bà: “Mẹ, mẹ xem đây là cái gì?”Tiêu Mộ Thanh nhìn mặt dây chuyền, trong mắt ánh lên vẻ mừng rỡ.“Làm sao con tìm được nó?Nói đến đây, Tiêu Mộ Thanh như hiểu ra chuyện gì đó: “Hôm đó con quay lại là để lấy cái này?”Trang Nại Nại gật đầu: “Mẹ có thích không? Để con đeo lên cho mẹ.”Tiêu Mộ Thanh ngẩn cười, tiếp đó cười nói: “Được.”Trang Nại Nại cười tủm tỉm đeo chiếc vòng vào cổ mẹ mình: “Mẹ tốn sức vì chiếc vòng như thế này chẳng lẽ là đây là đồ cho người yêu tặng sao?”Tiêu Mộ Thanh lại ngẩn người, nói: “Không phải.”Trang Nại Nại à một tiếng, Tiêu Mộ Thanh đột nhiên cong môi, nói: “Là để tặng cho người thương.”Trang Nại Nại không hiểu, vô thức hỏi lại: “Mẹ nói gì cơ?”Tiêu Mộ Thanh nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Không có gì, nhưng mà con đi trước đi, cô dâu mà đến muộn thì không được hay đâu.”Trang Nại Nại cắn môi, không yên lòng nhìn mẹ mình, Tiêu Mộ Thanh cười nói: “Sao thế, vẫn không yên tâm về mẹ à? Đi nhanh đi!”Trang Nại Nại chỉ có thể gật đầu: “Con đi đây!”Sau đó cô đi về phía cửa, bước được hai bước lại quay đầu: “Mẹ nhất định phải tới đấy!”“Được!” Tiêu Mộ Thanh trả lời.Trang Nại Nại đi ra khỏi phòng thì thấy Tư Chính Đình đang chờ mình, cô khẽ mỉm cười, anh tiến lên một bước rồi ôm lấy cô: “Vợ, đi chưa?”Vợ?Cái từ này thật đáng yêu!Trang Nại Nại mím môi, cười: “Được, chúng ta đi thôi, chồng.”***Trang Nại Nại ngồi lên xe hoa, trong đầu thoáng qua hình ảnh tiều tụy vừa rồi của Tiêu Mộ Thanh. Trong nháy mắt, cô đã hiểu ra vì sao mình thấy mặt dây chuyền kia quen mắt.Chiếc dây chuyền đó giống y hệt chiếc vòng của Thôi Tinh Tước!Thế nhưng cái của mẹ cô khéo léo tinh xảo hơn.Cô nhớ chú Thôi từng nói, sợi dây chuyền của ông là do mẹ cô trong một phút bốc đồng đã làm tặng mỗi người một cái khác nhau.Trang Nại Nại làm nhà thiết kế nên cực kì nhạy cảm và tỉ mỉ với những chi tiết nhỏ, cô dám cam đoan mặt dây chuyền của mẹ cô và của chú Thôi giống nhau như đúc! Vậy ra… mẹ thật sự thích chú Thôi sao?Lại nhớ tới việc mẹ từ chối chú Thôi, thế nhưng hiện tại, nghĩ đến chuyện mẹ vẫn giấu giếm bệnh tình suốt một thời gian dài, nghĩ đến chuyện mẹ buồn nôn nhưng đứng trước chú Thôi lại vẫn cố nhịn xuống...Trong lúc bất chợt, cô đã hiểu câu nói của mẹ...Thì ra người mà mẹ thích chính là chú Thôi!