Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1215: Hiểu lầm chồng chất (2)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Tĩnh Ngọc đuổi anh đi, tuy anh làm theo lời cô nhưng lại rất muốn ở lại nhìn cô, nói với cô thêm vài câu.Ra tới cửa, anh bước chậm lại. Lúc đang không biết nói gì để được ở lại với cô lâu hơn thì một cơ thể mềm mại quen thuộc nhào vào lưng anh. Cơ thể Thi Cẩm Ngôn cứng đờ, đầu óc trống rỗng.Có phải cô muốn giữ anh lại không?Có phải cô không muốn anh đi?Có phải mấy năm kết hôn đã khiến cô động lòng với anh?Lúc anh đang suy nghĩ mấy vấn đề này thì cửa thang máy đối diện mở ra, một thân hình cao to bước tới.Thấy tình huống bên này, Diêu Đăng dừng bước, ngạc nhiên gọi: “Tĩnh Ngọc?”Thi Cẩm Ngôn cảm giác được cơ thể của người phụ nữ sau lưng cứng đờ, sau đó cô rút mạnh hai tay ra khỏi lưng anh.Vào giây phút này, niềm tin và xúc động vừa dâng lên bỗng nhiên sụp đổ. Sự xuất hiện của Diêu Đằng giống như một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu anh xuống, làm trái tim của anh trở nên lạnh lẽo.Đúng vậy!Sao anh lại nghĩ rằng Tĩnh Ngọc muốn giữ anh lại?Người cô thích là Diêu Đằng! Nếu anh đồng ý ly hôn thì chắc chắn cô sẽ vô cùng vui vẻ!Nhiều năm trôi qua, cô luôn bôn ba tìm kiếm gì đó. Còn không phải là cô đang tìm người năm xưa bị tổn thương bỏ đi, không để lại chút manh mối gì cho mọi người là Diêu Đằng đấy sao?Thi Cẩm Ngôn siết chặt tay, ánh mắt dần lạnh xuống.Sau đó, anh đứng thẳng người, từ từ quay đầu lại, thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Tĩnh Ngọc. Dáng vẻ đó khiến người ta vừa nhìn thấy đã đau lòng.Cô không phải là một người thích khóc, lúc này… là vì anh quá vô tình, làm trễ thời gian bên nhau của bọn họ sao?Thi Cẩm Ngôn cảm thấy nản lòng thoái chí, anh khổ sở cúi đầu xuống.Từ sau khi bị anh phát hiện ra “chuyện đó”, anh biết cô vô cùng ghét anh.Rốt cuộc là anh còn không cam lòng cái gì?Một tháng trước, trong hôn lễ của Trang Nại Nại và Tư Chính Đình, anh còn bày tỏ với cô…Bây giờ nghĩ lại, lúc đó cô nở nụ cười có phải là đang châm chọc anh không?Thi Cẩm Ngôn ôm Tân Tân đi lướt qua người Diêu Đằng, đi vào trong thang máy. Sau đó, anh quay mặt lại, không chút cảm xúc ấn nút đóng cửa thang máy. Trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, khuôn mặt luôn bình tĩnh có chút tan vỡ. Cố gắng bốn năm cho một cuộc hôn nhân, cuối cùng… cũng phải kết thúc rồi sao?Tư Tĩnh Ngọc mở to mắt nhìn anh bước đi, cảm thấy nước mắt của mình rất nực cười. Gần đây cô rất hay khóc, không hề giống cô một chút nào. Cô lau nước mắt đi, cố gắng đè sự chua xót xuống đáy lòng rồi nhìn về phía Diêu Đằng, “Sao anh lại tới đây?”
Tư Tĩnh Ngọc đuổi anh đi, tuy anh làm theo lời cô nhưng lại rất muốn ở lại nhìn cô, nói với cô thêm vài câu.
Ra tới cửa, anh bước chậm lại. Lúc đang không biết nói gì để được ở lại với cô lâu hơn thì một cơ thể mềm mại quen thuộc nhào vào lưng anh. Cơ thể Thi Cẩm Ngôn cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Có phải cô muốn giữ anh lại không?
Có phải cô không muốn anh đi?
Có phải mấy năm kết hôn đã khiến cô động lòng với anh?
Lúc anh đang suy nghĩ mấy vấn đề này thì cửa thang máy đối diện mở ra, một thân hình cao to bước tới.
Thấy tình huống bên này, Diêu Đăng dừng bước, ngạc nhiên gọi: “Tĩnh Ngọc?”
Thi Cẩm Ngôn cảm giác được cơ thể của người phụ nữ sau lưng cứng đờ, sau đó cô rút mạnh hai tay ra khỏi lưng anh.
Vào giây phút này, niềm tin và xúc động vừa dâng lên bỗng nhiên sụp đổ. Sự xuất hiện của Diêu Đằng giống như một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu anh xuống, làm trái tim của anh trở nên lạnh lẽo.
Đúng vậy!
Sao anh lại nghĩ rằng Tĩnh Ngọc muốn giữ anh lại?
Người cô thích là Diêu Đằng! Nếu anh đồng ý ly hôn thì chắc chắn cô sẽ vô cùng vui vẻ!
Nhiều năm trôi qua, cô luôn bôn ba tìm kiếm gì đó. Còn không phải là cô đang tìm người năm xưa bị tổn thương bỏ đi, không để lại chút manh mối gì cho mọi người là Diêu Đằng đấy sao?
Thi Cẩm Ngôn siết chặt tay, ánh mắt dần lạnh xuống.
Sau đó, anh đứng thẳng người, từ từ quay đầu lại, thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Tĩnh Ngọc. Dáng vẻ đó khiến người ta vừa nhìn thấy đã đau lòng.
Cô không phải là một người thích khóc, lúc này… là vì anh quá vô tình, làm trễ thời gian bên nhau của bọn họ sao?
Thi Cẩm Ngôn cảm thấy nản lòng thoái chí, anh khổ sở cúi đầu xuống.
Từ sau khi bị anh phát hiện ra “chuyện đó”, anh biết cô vô cùng ghét anh.
Rốt cuộc là anh còn không cam lòng cái gì?
Một tháng trước, trong hôn lễ của Trang Nại Nại và Tư Chính Đình, anh còn bày tỏ với cô…
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó cô nở nụ cười có phải là đang châm chọc anh không?
Thi Cẩm Ngôn ôm Tân Tân đi lướt qua người Diêu Đằng, đi vào trong thang máy. Sau đó, anh quay mặt lại, không chút cảm xúc ấn nút đóng cửa thang máy. Trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, khuôn mặt luôn bình tĩnh có chút tan vỡ. Cố gắng bốn năm cho một cuộc hôn nhân, cuối cùng… cũng phải kết thúc rồi sao?
Tư Tĩnh Ngọc mở to mắt nhìn anh bước đi, cảm thấy nước mắt của mình rất nực cười. Gần đây cô rất hay khóc, không hề giống cô một chút nào. Cô lau nước mắt đi, cố gắng đè sự chua xót xuống đáy lòng rồi nhìn về phía Diêu Đằng, “Sao anh lại tới đây?”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tư Tĩnh Ngọc đuổi anh đi, tuy anh làm theo lời cô nhưng lại rất muốn ở lại nhìn cô, nói với cô thêm vài câu.Ra tới cửa, anh bước chậm lại. Lúc đang không biết nói gì để được ở lại với cô lâu hơn thì một cơ thể mềm mại quen thuộc nhào vào lưng anh. Cơ thể Thi Cẩm Ngôn cứng đờ, đầu óc trống rỗng.Có phải cô muốn giữ anh lại không?Có phải cô không muốn anh đi?Có phải mấy năm kết hôn đã khiến cô động lòng với anh?Lúc anh đang suy nghĩ mấy vấn đề này thì cửa thang máy đối diện mở ra, một thân hình cao to bước tới.Thấy tình huống bên này, Diêu Đăng dừng bước, ngạc nhiên gọi: “Tĩnh Ngọc?”Thi Cẩm Ngôn cảm giác được cơ thể của người phụ nữ sau lưng cứng đờ, sau đó cô rút mạnh hai tay ra khỏi lưng anh.Vào giây phút này, niềm tin và xúc động vừa dâng lên bỗng nhiên sụp đổ. Sự xuất hiện của Diêu Đằng giống như một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu anh xuống, làm trái tim của anh trở nên lạnh lẽo.Đúng vậy!Sao anh lại nghĩ rằng Tĩnh Ngọc muốn giữ anh lại?Người cô thích là Diêu Đằng! Nếu anh đồng ý ly hôn thì chắc chắn cô sẽ vô cùng vui vẻ!Nhiều năm trôi qua, cô luôn bôn ba tìm kiếm gì đó. Còn không phải là cô đang tìm người năm xưa bị tổn thương bỏ đi, không để lại chút manh mối gì cho mọi người là Diêu Đằng đấy sao?Thi Cẩm Ngôn siết chặt tay, ánh mắt dần lạnh xuống.Sau đó, anh đứng thẳng người, từ từ quay đầu lại, thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Tĩnh Ngọc. Dáng vẻ đó khiến người ta vừa nhìn thấy đã đau lòng.Cô không phải là một người thích khóc, lúc này… là vì anh quá vô tình, làm trễ thời gian bên nhau của bọn họ sao?Thi Cẩm Ngôn cảm thấy nản lòng thoái chí, anh khổ sở cúi đầu xuống.Từ sau khi bị anh phát hiện ra “chuyện đó”, anh biết cô vô cùng ghét anh.Rốt cuộc là anh còn không cam lòng cái gì?Một tháng trước, trong hôn lễ của Trang Nại Nại và Tư Chính Đình, anh còn bày tỏ với cô…Bây giờ nghĩ lại, lúc đó cô nở nụ cười có phải là đang châm chọc anh không?Thi Cẩm Ngôn ôm Tân Tân đi lướt qua người Diêu Đằng, đi vào trong thang máy. Sau đó, anh quay mặt lại, không chút cảm xúc ấn nút đóng cửa thang máy. Trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, khuôn mặt luôn bình tĩnh có chút tan vỡ. Cố gắng bốn năm cho một cuộc hôn nhân, cuối cùng… cũng phải kết thúc rồi sao?Tư Tĩnh Ngọc mở to mắt nhìn anh bước đi, cảm thấy nước mắt của mình rất nực cười. Gần đây cô rất hay khóc, không hề giống cô một chút nào. Cô lau nước mắt đi, cố gắng đè sự chua xót xuống đáy lòng rồi nhìn về phía Diêu Đằng, “Sao anh lại tới đây?”