Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 1220: Hiểu lầm chồng chất (7)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tân Tân nhỏ giọng nói: “Cô nói thức ăn bên ngoài không sạch sẽ, không thể ăn được.”Bạch Nguyệt cười nhạt, “Không sạch sẽ? Tất cả mọi người đều ăn được, chỉ có cô ta mới yếu ớt như vậy.”Thi Cẩm Ngôn gằn giọng: “Bạch Nguyệt!”Bạch Nguyệt sửng sốt, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Thi Cẩm Ngôn, thấy anh đanh mặt nói: “Cô ấy muốn tốt cho Tân Tân, tôi không cho phép cô nói cô ấy như vậy!”Bạch Nguyệt cắn môi, siết chặt tay.Thi Cẩm Ngôn cười lạnh, “Nói cho cô biết, dù không có Tân Tân, chỉ cần cô ấy gọi một cuộc điện thoại thôi tôi cũng sẽ tới.”Dứt lời, anh ôm Tân Tân lên xe, xoa đầu nó, “Tân Tân, hôm nay con đến ở với ông bà nội, được không?”Tân Tân từ bên trong xe nhìn ra phía ngoài, thấy Bạch Nguyệt nháy mắt với nó.Nó biết mẹ có ý gì.Bình thường, nó luôn phối hợp với mẹ, nhưng hôm nay...Tân Tân cúi thấp đầu xuống, không nhìn ánh mắt của Bạch Nguyệt nữa, “Vâng, thưa ba.”Nó cảm thấy không thích mẹ nữa...Cô dịu dàng hiền lành, cô đối xử tốt với nó, nhưng mẹ vẫn luôn mắng cô…Bạch Nguyệt nhíu mày, nhìn chằm chằm vào xe, thầm mắng: Đồ con hoang! Chẳng lẽ là mẹ con liền tâm sao? Sao nó lại không có lương tâm như thế? Rõ ràng cô ta là người nuôi nó khôn lớn cơ mà?Thi Cẩm Ngôn nói với tài xế: “Cậu đưa Tân Tân về nhà đi, tận mắt thấy thằng bé vào nhà rồi mới được về.”Tài xế gật đầu, hạ cửa sổ xe xuống, hỏi: “Thi tổng, còn ngài thì sao? Tôi đưa Tân Tân về nhà rồi quay lại đón ngài ạ?”Thi Cẩm Ngôn trả lời: “Không cần.”Tài xế gật đầu, lái xe đi.Bạch Nguyệt đứng ở sau lưng Thi Cẩm Ngôn, thấy anh không đi liền cảm thấy vui vẻ.Mười một giờ rồi, Thi Cẩm Ngôn và cô ta cùng nhau ở lại. Anh muốn làm gì?Lúc Bạch Nguyệt đang ảo tưởng thì nghe tiếng của Thi Cẩm Ngôn: “Cô tự đón xe về đi!”Dứt lời, anh xoay người, ngẩng đầu nhìn lên lầu.Hôm nay, hình như cô có vẻ yếu đuối hơn ngày thường. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Sắc mặt Bạch Nguyệt cứng đờ, nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi.Sao Thi Cẩm Ngôn có thể thốt ra câu này?Rõ ràng là anh có thể bảo tài xế đưa cô ta về nhà, nhưng anh lại không làm như vậy!Cô ta cắn môi, “Cẩm Ngôn, bây giờ đã trễ rồi, một người phụ nữ như em…”“Tất cả mọi người đều như vậy, chẳng lẽ cô yếu ớt hơn người khác sao?”Bạch Nguyệt: “!!!”Bạch Nguyệt bình tĩnh nhìn Thi Cẩm Ngôn, “Anh... anh đang giận em sao?”Thi Cẩm Ngôn không nói gì.Bạch Nguyệt tiếp tục: “Anh vì một kẻ thứ ba như cô ta mà giận em?”Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, “Cô ấy không phải kẻ thứ ba!”“Cô ta không phải kẻ thứ ba thì ai là kẻ thứ ba? Thi Cẩm Ngôn, anh hiểu rõ ràng cho em, năm xưa…”“Năm xưa, người tôi yêu là cô ấy, là tự cô tuyên bố với bên ngoài tôi là bạn trai cô. Bạch Nguyệt, hình như cô quên hết rồi hả? Từ trước tới nay, người tôi yêu chỉ có một mình cô ấy!”Toàn thân Bạch Nguyệt cứng đờ. Cô ta nhìn chằm chằm Thi Cẩm Ngôn với ánh mắt không thể tin nổi, cắn chặt môi, gằn từng chữ: “Thi Cẩm Ngôn, rốt cuộc anh có ý gì?”
Tân Tân nhỏ giọng nói: “Cô nói thức ăn bên ngoài không sạch sẽ, không thể ăn được.”
Bạch Nguyệt cười nhạt, “Không sạch sẽ? Tất cả mọi người đều ăn được, chỉ có cô ta mới yếu ớt như vậy.”
Thi Cẩm Ngôn gằn giọng: “Bạch Nguyệt!”
Bạch Nguyệt sửng sốt, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Thi Cẩm Ngôn, thấy anh đanh mặt nói: “Cô ấy muốn tốt cho Tân Tân, tôi không cho phép cô nói cô ấy như vậy!”
Bạch Nguyệt cắn môi, siết chặt tay.
Thi Cẩm Ngôn cười lạnh, “Nói cho cô biết, dù không có Tân Tân, chỉ cần cô ấy gọi một cuộc điện thoại thôi tôi cũng sẽ tới.”
Dứt lời, anh ôm Tân Tân lên xe, xoa đầu nó, “Tân Tân, hôm nay con đến ở với ông bà nội, được không?”
Tân Tân từ bên trong xe nhìn ra phía ngoài, thấy Bạch Nguyệt nháy mắt với nó.
Nó biết mẹ có ý gì.
Bình thường, nó luôn phối hợp với mẹ, nhưng hôm nay...
Tân Tân cúi thấp đầu xuống, không nhìn ánh mắt của Bạch Nguyệt nữa, “Vâng, thưa ba.”
Nó cảm thấy không thích mẹ nữa...
Cô dịu dàng hiền lành, cô đối xử tốt với nó, nhưng mẹ vẫn luôn mắng cô…
Bạch Nguyệt nhíu mày, nhìn chằm chằm vào xe, thầm mắng: Đồ con hoang! Chẳng lẽ là mẹ con liền tâm sao? Sao nó lại không có lương tâm như thế? Rõ ràng cô ta là người nuôi nó khôn lớn cơ mà?
Thi Cẩm Ngôn nói với tài xế: “Cậu đưa Tân Tân về nhà đi, tận mắt thấy thằng bé vào nhà rồi mới được về.”
Tài xế gật đầu, hạ cửa sổ xe xuống, hỏi: “Thi tổng, còn ngài thì sao? Tôi đưa Tân Tân về nhà rồi quay lại đón ngài ạ?”
Thi Cẩm Ngôn trả lời: “Không cần.”
Tài xế gật đầu, lái xe đi.
Bạch Nguyệt đứng ở sau lưng Thi Cẩm Ngôn, thấy anh không đi liền cảm thấy vui vẻ.
Mười một giờ rồi, Thi Cẩm Ngôn và cô ta cùng nhau ở lại. Anh muốn làm gì?
Lúc Bạch Nguyệt đang ảo tưởng thì nghe tiếng của Thi Cẩm Ngôn: “Cô tự đón xe về đi!”
Dứt lời, anh xoay người, ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Hôm nay, hình như cô có vẻ yếu đuối hơn ngày thường. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Bạch Nguyệt cứng đờ, nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi.
Sao Thi Cẩm Ngôn có thể thốt ra câu này?
Rõ ràng là anh có thể bảo tài xế đưa cô ta về nhà, nhưng anh lại không làm như vậy!
Cô ta cắn môi, “Cẩm Ngôn, bây giờ đã trễ rồi, một người phụ nữ như em…”
“Tất cả mọi người đều như vậy, chẳng lẽ cô yếu ớt hơn người khác sao?”
Bạch Nguyệt: “!!!”
Bạch Nguyệt bình tĩnh nhìn Thi Cẩm Ngôn, “Anh... anh đang giận em sao?”
Thi Cẩm Ngôn không nói gì.
Bạch Nguyệt tiếp tục: “Anh vì một kẻ thứ ba như cô ta mà giận em?”
Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, “Cô ấy không phải kẻ thứ ba!”
“Cô ta không phải kẻ thứ ba thì ai là kẻ thứ ba? Thi Cẩm Ngôn, anh hiểu rõ ràng cho em, năm xưa…”
“Năm xưa, người tôi yêu là cô ấy, là tự cô tuyên bố với bên ngoài tôi là bạn trai cô. Bạch Nguyệt, hình như cô quên hết rồi hả? Từ trước tới nay, người tôi yêu chỉ có một mình cô ấy!”
Toàn thân Bạch Nguyệt cứng đờ. Cô ta nhìn chằm chằm Thi Cẩm Ngôn với ánh mắt không thể tin nổi, cắn chặt môi, gằn từng chữ: “Thi Cẩm Ngôn, rốt cuộc anh có ý gì?”
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Tân Tân nhỏ giọng nói: “Cô nói thức ăn bên ngoài không sạch sẽ, không thể ăn được.”Bạch Nguyệt cười nhạt, “Không sạch sẽ? Tất cả mọi người đều ăn được, chỉ có cô ta mới yếu ớt như vậy.”Thi Cẩm Ngôn gằn giọng: “Bạch Nguyệt!”Bạch Nguyệt sửng sốt, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Thi Cẩm Ngôn, thấy anh đanh mặt nói: “Cô ấy muốn tốt cho Tân Tân, tôi không cho phép cô nói cô ấy như vậy!”Bạch Nguyệt cắn môi, siết chặt tay.Thi Cẩm Ngôn cười lạnh, “Nói cho cô biết, dù không có Tân Tân, chỉ cần cô ấy gọi một cuộc điện thoại thôi tôi cũng sẽ tới.”Dứt lời, anh ôm Tân Tân lên xe, xoa đầu nó, “Tân Tân, hôm nay con đến ở với ông bà nội, được không?”Tân Tân từ bên trong xe nhìn ra phía ngoài, thấy Bạch Nguyệt nháy mắt với nó.Nó biết mẹ có ý gì.Bình thường, nó luôn phối hợp với mẹ, nhưng hôm nay...Tân Tân cúi thấp đầu xuống, không nhìn ánh mắt của Bạch Nguyệt nữa, “Vâng, thưa ba.”Nó cảm thấy không thích mẹ nữa...Cô dịu dàng hiền lành, cô đối xử tốt với nó, nhưng mẹ vẫn luôn mắng cô…Bạch Nguyệt nhíu mày, nhìn chằm chằm vào xe, thầm mắng: Đồ con hoang! Chẳng lẽ là mẹ con liền tâm sao? Sao nó lại không có lương tâm như thế? Rõ ràng cô ta là người nuôi nó khôn lớn cơ mà?Thi Cẩm Ngôn nói với tài xế: “Cậu đưa Tân Tân về nhà đi, tận mắt thấy thằng bé vào nhà rồi mới được về.”Tài xế gật đầu, hạ cửa sổ xe xuống, hỏi: “Thi tổng, còn ngài thì sao? Tôi đưa Tân Tân về nhà rồi quay lại đón ngài ạ?”Thi Cẩm Ngôn trả lời: “Không cần.”Tài xế gật đầu, lái xe đi.Bạch Nguyệt đứng ở sau lưng Thi Cẩm Ngôn, thấy anh không đi liền cảm thấy vui vẻ.Mười một giờ rồi, Thi Cẩm Ngôn và cô ta cùng nhau ở lại. Anh muốn làm gì?Lúc Bạch Nguyệt đang ảo tưởng thì nghe tiếng của Thi Cẩm Ngôn: “Cô tự đón xe về đi!”Dứt lời, anh xoay người, ngẩng đầu nhìn lên lầu.Hôm nay, hình như cô có vẻ yếu đuối hơn ngày thường. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Sắc mặt Bạch Nguyệt cứng đờ, nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi.Sao Thi Cẩm Ngôn có thể thốt ra câu này?Rõ ràng là anh có thể bảo tài xế đưa cô ta về nhà, nhưng anh lại không làm như vậy!Cô ta cắn môi, “Cẩm Ngôn, bây giờ đã trễ rồi, một người phụ nữ như em…”“Tất cả mọi người đều như vậy, chẳng lẽ cô yếu ớt hơn người khác sao?”Bạch Nguyệt: “!!!”Bạch Nguyệt bình tĩnh nhìn Thi Cẩm Ngôn, “Anh... anh đang giận em sao?”Thi Cẩm Ngôn không nói gì.Bạch Nguyệt tiếp tục: “Anh vì một kẻ thứ ba như cô ta mà giận em?”Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, “Cô ấy không phải kẻ thứ ba!”“Cô ta không phải kẻ thứ ba thì ai là kẻ thứ ba? Thi Cẩm Ngôn, anh hiểu rõ ràng cho em, năm xưa…”“Năm xưa, người tôi yêu là cô ấy, là tự cô tuyên bố với bên ngoài tôi là bạn trai cô. Bạch Nguyệt, hình như cô quên hết rồi hả? Từ trước tới nay, người tôi yêu chỉ có một mình cô ấy!”Toàn thân Bạch Nguyệt cứng đờ. Cô ta nhìn chằm chằm Thi Cẩm Ngôn với ánh mắt không thể tin nổi, cắn chặt môi, gằn từng chữ: “Thi Cẩm Ngôn, rốt cuộc anh có ý gì?”